Vẫn Luôn Là Em

Chương 38: Chủ tịch công ty giải trí Thịnh Hoa





Lê Ninh Tuấn đưa mặt sát lại gần khiến cho Cố Vũ Huyên ngượng ngùng, trên mặt xuất hiện rạng mây hồng hồng, cô rụt cổ nhỏ giọng hỏi: “Anh muốn tôi báo đáp như thế nào?”

Chủ tịch Lê liếm môi cười cười, hai mắt quét cô từ trên xuống dưới, thấp giọng nửa thật nửa đùa nói vào tai Cố Vũ Huyên: “Hay là em lấy thân báo đáp đi.”

Cố Vũ Huyên mém nữa thì sặc nước bọt, cô có cảm giác mặt của mình sắp bốc cháy luôn rồi, không thể tiếp tục chủ đề này nữa, Lê Ninh Tuấn quá yêu nghiệt cô đấu không lại, cô Cố vội lảng sang chuyện khác: “Lê Ninh Tuấn! Anh có thể giúp tôi một chuyện không? Chỉ cần anh giúp tôi xong thì anh muốn tôi cảm ơn anh như thế nào cũng được, chỉ là đừng trêu đùa tôi như thế nữa.”

Cậu Lê nhướng mày, hai mắt không rời khỏi gương mặt xinh đẹp hay ngại ngùng của vợ, thật muốn cắn cho một cái. Anh rất muốn nói với cô là lời vừa nãy anh không có đùa nhưng sợ sẽ dọa cô nên đành thôi: “Em muốn tôi giúp chuyện gì?”

“Anh giúp tôi điều tra xem các lãnh đạo cấp cao trong công ty Thịnh Hoa người nào còn trẻ tuổi độc thân. Tâm Đoan cảm nắng một người trong đó nhưng tới hiện tại vẫn chưa biết được tên tuổi nên tôi mới muốn giúp cậu ấy.” Cố Vũ Huyên nhìn Lê Ninh Tuấn bằng cặp mắt cún con, nếu anh không đồng ý cô sẽ năn nỉ đến khi nào anh giúp thì thôi, cô Cố không tin mình ăn vạ không thành công.

Đôi mắt của chủ tịch Lê lóe lên tia gian xảo, anh mỉm cười đồng ý giúp: “Được, tôi sẽ giúp em điều tra nhưng với một điều kiện em... hôn tôi một cái, hôn một cái tôi liền giúp em, chỉ chưa đầy một phút liền có đầy đủ thông tin các lãnh đạo cấp cao trẻ tuổi ở công ty Thịnh Hoa.”

Lưu manh! Vô sỉ! Bốn chữ này ngay tức khắc hiện lên trong đầu của Cố Vũ Huyên sau khi nghe cậu Lê nói xong, cô mím môi nghi hoặc hỏi: “Anh không đùa? Thật sự muốn tôi hôn anh một cái rồi mới giúp?”

Lê Ninh Tuấn gật đầu một cái thật mạnh để khẳng định lời nói của mình, vẻ mặt vô cùng mong chờ. Từ mặt cho đến tai của Cố Vũ Huyên đều đỏ như tôm luộc, chỉ hôn một cái thôi mà có gì phải ngại đâu chứ? Cô Cố hít sâu một hơi lấy hết can đảm hôn một cái chụt lên má của Lê Ninh Tuấn, hôn xong cô ngại đến mức ngón chân co quắp lại với nhau: “Hôn cũng đã hôn rồi, anh mau giúp tôi điều tra đi.”

Chủ tịch Lê đứng hình, sững sờ bay luôn cả hồn vía, anh chỉ nói đùa một chút thôi mà cô hôn thật sao? Cho dù cô không hôn anh cũng sẽ đưa danh sách cho cô thôi, tuy chỉ là hôn má nhưng anh thích chết đi được, cảm giác cứ lâng lâng.

Lê Ninh Tuấn cười tủm tỉm cầm điện thoại lên mở ảnh của từng lãnh đạo cấp cao trong công ty Thịnh Hoa đưa cho Cố Vũ Huyên xem: “Những người mà em vừa xem đều là những lãnh đạo cấp cao được tính là trẻ tuổi của Thịnh Hoa nhưng họ không có vợ thì cũng có bạn gái, chỉ duy nhất có một người là còn độc thân, người đó em cũng biết chính là Trịnh Vũ.”

Không phải chứ, người mà Tâm Đoan thích là Trịnh Vũ sao? Như vậy cũng tốt, Trịnh Vũ vừa đẹp trai lại tài giỏi, tính tình cũng tốt, nói chung không có chỗ nào để chê cả, bạn thân của cô rất có mắt nhìn đàn ông. Khoan đã, hình như có gì đó sai sai ở đây thì phải, Cố Vũ Huyên nhận ra có gì đó không đúng, cô nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Sao anh lại có sẵn ảnh và thông tin các lãnh đạo cấp cao của công ty Thịnh Hoa vậy?”

“Vì tôi là chủ tịch của công ty Thịnh Hoa, chuyện có ảnh, thông tin của các lãnh đạo cấp cao cũng là chuyện bình thường mà.” Chủ tịch Lê đáp lại với vẻ mặt rất tỉnh, vô cùng thản nhiên.

“Anh mới vừa nói cái gì? Anh nói anh là chủ tịch của công ty giải trí Thịnh Hoa? Anh đang đùa với tôi có đúng không?” Cố Vũ Huyên mở to hai mắt kinh ngạc, sửng sốt, nghi ngờ tai mình có vấn đề, chắc cô nghe lầm rồi.

Lê Ninh Tuấn véo nhẹ hai bên má của Cố Vũ Huyên, cô ngạc nhiên mà cũng đáng yêu nữa, không véo không được mà, anh mỉm cười khẳng định chắc chắn: “Tôi không có đùa, tôi thật sự là chủ tịch của Thịnh Hoa, nếu em không tin thì ngày mai tôi sẽ dẫn em đến đó thăm quan.”

Lúc này Cố Vũ Huyên đã nhận ra bản thân đã bị Lê Ninh Tuấn gài bẫy, nói vậy thì cô đâu cần phải hôn anh đâu, cô mím môi trừng trừng hai mắt nhìn chủ tịch Lê, thấy anh lại muốn véo mặt mình nữa cô Cố gạt tay chủ tịch Lê ra nhào đến cắn lên vai của anh một cái thật mạnh.

Lê Ninh Tuấn hít một ngụm khí lạnh vì đau nhưng anh vẫn ngồi im để cho vợ cắn, vợ đang giận dỗi anh không dám làm gì để cô giận thêm.

Cô cắn đến khi cảm nhận được vị máu tươi mới nhả ra, không một chút áy náy, có lỗi vì cắn anh tới mức rươm rướm máu. Cố Vũ Huyên trừng mắt hừ một tiếng rồi đứng dậy đi lên phòng không thèm để ý tới anh nữa.

Mặc dù giận dỗi cô Cố vẫn thấy chút khó tin, không ngờ anh lại là chủ tịch của Thịnh Hoa, bảo sao lúc nào anh cũng bận đầu tắt mặt tối, nhiều lúc còn không có thời gian ăn uống, giận thì giận nhưng phải khen Lê Ninh Tuấn, anh thật sự rất tài giỏi nếu không thì đã không điều hành được cả Lê Thịnh và Thịnh Hoa.

Chủ tịch Lê biết vợ dỗi, anh không dám chậm trễ bèn lấy trà sữa và túi đồ ăn vặt chạy theo lên phòng. Bước vào thấy Cố Vũ Huyên ngồi trên giường một tay bấm điện thoại, Lê Ninh Tuấn nở một nụ cười lấy lòng rồi nhận lỗi: “Tôi xin lỗi, tôi không nên trêu em, tôi biết lỗi của mình rồi, em tha lỗi cho tôi có được không?” Vừa nói anh vừa cắm ống hút vào ly trà sữa kề sát miệng của cô.

Cố Vũ Huyên suýt nữa thì làm rơi điện thoại xuống sàn, nhìn cậu Lê bằng cặp mắt không thể nào tin được, một người cao ngạo, lạnh lùng như Lê Ninh Tuấn lại hạ mình xin lỗi cô sao? Còn bày ra bộ dạng làm nũng này nữa, cô nhăn mặt nuốt nước bọt cất giọng ngờ vực hỏi: “Anh ổn chứ? Đầu có bị va đập mạnh ở đâu không?”

“Không có, em đừng nhìn tôi bằng cặp mắt đó nữa, tôi hoàn toàn bình thường, đầu không bị va đập mạnh hay gì cả.” Lê Ninh Tuấn lại đưa trà sữa kề sát bên miệng của Cố Vũ Huyên, lần này cô đã chịu há miệng ra uống, anh thở phào một hơi trong lòng đã yên tâm phần nào rồi.

Chủ tịch Lê lại xé mấy món đồ ăn vặt ra đút cho cô ăn, bây giờ Cố Vũ Huyên cứ như bà hoàng được anh hầu hạ, ăn uống đều có người mang đến đút cho, tay chân không cần phải làm gì cả. Trong phút chốc, Cố Vũ Huyên đã hoàn toàn quên mất mình đang giận dỗi anh, hiện tại cô cực kỳ hưởng thụ sự chăm sóc của Lê Ninh Tuấn.