Vẫn Luôn Là Em

Chương 37: Báo đáp thế nào?





Các fan của Cố Vũ Huyên không đặt nặng về vấn đề thần tượng của mình có người yêu hay không, bởi vì điều mà bọn họ thích ở cô là sự vui vẻ, nhiệt huyết với công việc, luôn truyền năng lượng tích cực cho mọi người, hơn nữa trước giờ Cố Vũ Huyên chưa từng dính tin đồn với bất kỳ nghệ sĩ nam nào, Lê Ninh Tuấn là người đàn ông đầu tin dính tin đồn với cô.

Cố Vũ Huyên khi và sau khi đóng phim đều có khoảng cách nhất định với các sao nam, tuy nhiệt tình vui vẻ hết cỡ khi tham gia chương trình hay đóng phim, nhưng cô luôn biết giữ khoảng cách để tránh những tin đồn không đáng có ảnh hưởng đến cả hai. Các fan đều muốn thấy dáng vẻ yêu đương của thần tượng mình, nên khi thấy Cố Vũ Huyên đăng bài đính chính người đàn ông trong ảnh không phải là bạn trai thì có chút thất vọng.

Sau đoạn clip cứu người ở Mỹ của Cố Vũ Huyên, fan couple của cô và Lê Ninh Tuấn liền xuất hiện, không những vậy còn ngày một tăng lên, luôn tìm kiếm hình ảnh, hành động tương tác giữa hai người nhưng một thời gian dài vẫn không thấy gì, hôm nay bọn họ được một dịp phấn khích, vui mừng khi thấy mấy ảnh được lan truyền trên mạng, cho dù Cố Vũ Huyên đã lên tiếng đính chính không phải là bạn trai họ vẫn vui, thích thú vô cùng.

Đoàn làm phim ra thông báo sẽ tiếp tục quay phim, các cảnh quay có Cố Vũ Huyên sẽ được dời lại cho đến khi cánh tay của cô Cố hoàn toàn hồi phục.

Ở căn hộ, Tiết Kiều sau khi đọc thông báo của đoàn làm phim thì tức tới quăng điện thoại xuống ghế, vì một người mà làm chậm trễ thời gian của cả đoàn, sao không đổi nữ chính luôn đi? Biết vậy cô ta đã làm mạnh tay hơn rồi, ngã như thế vẫn còn quá nhẹ.

Tiết Kiều lại cầm điện thoại lên đọc mấy tin tức liên quan tới Cố Vũ Huyên, đôi mắt tràn ngập sự đố kỵ, ghen tức khi thấy cô Cố có mối quan hệ mờ ám với chủ tịch tập đoàn Lê Thịnh, cô ta không nhịn được mà mắng: “Đúng là hồ ly tinh, hết quyến rũ tổng giám đốc Lê bây giờ còn chuyển sang quyến rũ cả chủ tịch Lê, thứ lẳng lơ.”

---------------------------------------------------------

Buổi tối, Trần Tâm Đoan cùng Lý Quỳnh đến thăm nhỏ bạn thân, cô Lý nghe Cố Vũ Huyên kể mọi chuyện xong thì tức giận hận không thể ngay lập tức tìm Tiết Kiều tính sổ, tát cho cô ta vài bạt tai hả giận.

Cố Vũ Huyên xoa dịu Lý Quỳnh bảo hãy bớt giận, không cần tìm Tiết Kiều để tính sổ vì đã có Lê Ninh Tuấn ra tay rồi. Cô Cố chuyển sang chủ đề khác để tránh hai người bạn thân của mình lại bốc hỏa, cô híp hai mắt, mím môi hỏi Trần Tâm Đoan: “Xin hỏi nữ ca sĩ Tâm Đoan của chúng ta dạo này bận việc gì mà không có thời gian trả lời tin nhắn, nghe điện thoại của tôi và cô Lý luôn thế?”

Cô Trần chột dạ không dám nhìn thẳng vào hai người bạn thân, cô nhe răng cười trừ, thẹn thùng trả lời: “Dạo này tớ đang để ý một người, có lẽ tớ đã yêu người đó rồi nhưng mà người đó rất thần bí, cho dù tớ có tìm cách gặp hay điều tra cũng không được.”

“Sao? Cậu biết yêu rồi?” Cố Vũ Huyên cùng Trần Tâm Đoan không hẹn đồng thanh thốt lên. Cô Cố thích thú nhích lại gần hiếu kỳ hỏi: “Cậu mau nói cho tớ biết người đó là ai? Nếu có thể tớ sẽ nhờ Lê Ninh Tuấn điều tra giúp cậu.”

Trần Tâm Đoan lắc đầu, vẻ mặt buồn bã, ảo não đáp: “Tớ không biết, tớ chỉ mới có gặp anh ấy hai lần thôi, lần thứ hai tớ gặp tớ đã rung động. Lần đó khi tớ tham gia một buổi tiệc thì bị một gã đạo diễn quấy rối, anh ấy đã xuất hiện giải vây cho tớ, tớ muốn hỏi danh tính nhưng anh ấy không cho tớ cơ hội, cứu tớ xong thì biến mất, tớ chỉ biết anh ấy là lãnh đạo cấp cao của công ty thôi.”

Lý Quỳnh ồ lên một tiếng rõ to, khóe môi cong cong thốt lên: “Thế là chúng ta sắp có một cặp đôi lãnh đạo cấp cao và nữ ca sĩ nổi tiếng à? Anh hùng cứu mỹ nhân, gặp tớ tớ cũng rung động, đáng tiếc hiện tại vẫn chưa biết tên tuổi.”

Thấy bạn thân buồn bã, thất vọng như thế Cố Vũ Huyên nào có đành lòng, cô vỗ nhẹ lên vai của Trần Tâm Đoan, vẻ mặt cực kỳ uy tín nói: “Cậu đừng sầu não nữa, tớ sẽ nhờ Lê Ninh Tuấn giúp đỡ, nhờ anh ấy điều tra hết những lãnh đạo cấp cao còn độc thân, trẻ tuổi của công ty Thịnh Hoa rồi đưa cho cậu, chắc chắn sẽ tìm ra được người đó.”

“Thật sao? Yêu cậu chết đi được.” Trần Tâm Đoan mừng rỡ muốn ôm lấy Cố Vũ Huyên nhưng chợt nhớ ra cánh tay của bạn thân đang bó bột nên chỉ đành ôm hờ rồi hôn một cái lên mặt của cô Cố.

Lê Ninh Tuấn vừa mới đi mua đồ ăn vặt về cho vợ, vừa bước vào đã thấy cảnh tượng này, sắc mặt của anh đen lại không hiểu sao tự nhiên lại thấy Trần Tâm Đoan rất chướng mắt, mặt của Cố Vũ Huyên anh chỉ mới được véo chưa được hôn đâu, thế mà Trần Tâm Đoan lại ngang nhiên hôn vợ anh.

Lý Quỳnh là người đầu tiên thấy Lê Ninh Tuấn cũng nhìn ra được ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Trần Tâm Đoan của anh, cô vừa nhìn anh vừa kéo cánh tay của cô Trần: “Tâm Đoan! Bây giờ cũng không còn sớm nữa chúng ta đi về thôi, ngày mai lại đến thăm Vũ Huyên, hơn nữa để Đậu Đỏ ở với bảo mẫu lâu quá tớ không an tâm.”

Trần Tâm Đoan muốn ở lại chơi thêm một chút nhưng vừa quay lại đã chạm phải cặp mặt lạnh lẽo, hình viên đạn của chủ tịch Lê, cô bất giác rùng mình không dám ở lại nữa vội cùng Lý Quỳnh chào tạm biệt Cố Vũ Huyên rồi nhanh chân đi khỏi biệt thự.

Cố Vũ Huyên không nhận ra sự bất thường, hai mắt chỉ chăm chú nhìn túi đồ ăn vặt kèm theo trà sữa trong tay của Lê Ninh Tuấn, anh thu lại ánh mắt đáng sợ, lạnh lùng kia thay vào đó là cặp mắt dịu dàng, cưng chiều, cậu Lê mỉm cười sải bước đi đến ghế ngồi xuống bên cạnh cô, đặt hết đồ ăn vặt cùng trà sữa lên bàn: “Tất cả đều là của em.”

Cố Vũ Huyên vui đến mức cười không thấy cả hai mắt: “Lê Ninh Tuấn! Anh tốt quá đi mất.”

Lê Ninh Tuấn nở một nụ cười quyến rũ, mị hoặc, giọng điệu trêu đùa cất lên: “Em muốn cảm ơn, báo đáp tôi như thế nào đây? Hửm?”