Tiểu Tình Nhân

Chương 5



Kiều An Hạ bước vào đại sảnh, nói với lễ tân về bản thân và lý do cuộc hẹn liền đưa cô đến thang máy, bấm tầng cao nhất. Cô nhìn từng con số tăng lên, cô chỉ cảm thấy bản thân như cá nằm trên thớt.

Đinh một tiếng, cánh cửa thang máy mở ra ở tầng cao nhất.

Kiều An Hạ siết chặt văn kiện trong túi, bước ra ngoài.

Đứng trước cửa thang máy, Thang Duy đứng ở nơi đó, trong thấy cô bước vào hắn khách khí nói: “Ông chủ đang đợi cô trong phòng làm việc, mời Kiều tiểu thư.”

Thang Duy đưa Kiều An Hạ đi theo hành lang, cuối cùng dừng lại trước cửa văn phòng, bước tới gõ cửa, sau đó quay lại nói: “Kiều tiểu thư, cô vào đi.”

Kiều An Hạ hít một hơi, nắm cửa đẩy vào.

Một chiếc bàn làm việc rộng rãi và sang trọng, phía sau là một người đàn ông đang tựa vào ghế làm việc.

“Mạc tổng.” - Kiều An Hạ đứng ở một khoảng nói.

“Tới rồi à?” - Giọng nói của Mạc Thiên bình tĩnh, không biểu lộ ra cảm xúc.

Nhưng nó lại khiến Kiều An Hạ càng căng thẳng hơn.

“Đừng căng thẳng, ngồi đi.” - Mạc Thiên cuối cùng cũng quay người lại đối diện với Kiều An Hạ.

Đôi mắt sắc bén như đại bàng, dường như có thể nhìn thấu được lòng người.

Kiều An Hạ trực tiếp mang bản thiết kế lấy ra, đặt lên bàn: “Đây là hồ sơ của Viên thị, mời Mạc tổng xem qua.”

“Không vội.” - Mạc Thiên không thèm nhìn nó, vòng qua bàn đi thẳng về phía Kiều An Hạ.

Thân hình anh cao lớn, mang theo khí thế áp chế rất cao, mỗi bước chân của anh đều là sư uy hiếp với Kiều An Hạ, cô không khỏi lùi lại.

“Nhìn xem sắc mặt của em, đêm qua không ngủ ngon sao?”

“À…” - Kiều An Hạ không hiểu vì sao anh ta lại nói những lời này.

“Viên Phàm không tốt với em phải không?”

“Mạc tổng, anh đang hỏi vấn đề gì? Viên Phàm đối với tôi tốt hay không tốt, có liên quan đến anh sao? Và có liên quan đến dự án này sao?”

“Tất nhiên là có quan hệ.”

Mạc Thiên lại nói: “Nếu không có em, Viên thị ngay cả cơ hội nộp thiết kế cũng không có.”

Khi anh nói câu cuối cùng, Kiều An Hạ đã lui đến tường, không còn đường lui, một lần nữa cô lại bị người đàn ông này ép vào góc tường, hơi thở của cô tỏa ra hương thơm mê người.

Chính là mùi hương này khiến anh không muốn dừng lại.

Kiều An Hạ cảm nhận nam nhân này không hề che giấu đi dục vọng, cô vội đưa tay lên ngực anh chặn lại.

“Mạc tổng, tối hôm qua tôi đã nói xong, giữa chúng ta đã thanh toán xong. Nếu anh còn thô lỗ với tôi, tôi sẽ không khách khí.”

Nghe vậy, Mạc Thiên khẽ cười một tiếng: “Em sợ tôi à?”

“Không ai sẽ không sợ trước một người luôn có ác ý với mình.”

Nghe vậy, Mạc Thiên buông cô ra.

Anh ngồi tựa lưng lên ghế sô pha, nhìn về phía cô gái nhỏ trước mặt: “Biết rồi, mà còn dám tới?”

“Tôi đến vì kế hoạch này.” - Kiều An Hạ lại đẩy bản kế hoạch về phía Mạc Thiên.

Mạc Thiên vẫn là không nhìn: “Vừa rồi không phải tôi đã nói rồi sao? Có rất nhiều công ty là tốt hơn Viên thị, tại sao tôi phải chọn nó, cho tôi một lý do?”

“Chúng ta…” - Kiều An Hạ cắn răng: “Anh muốn thế nào mới chịu đọc bản kẻ hoạch của tôi.”

“Trở thành người phụ nữ của tôi.” - Mạc Thiên không chút giấu diếm ý muốn.

“Không thể.” - Kiều An Hạ đứng lên nói như gầm: “Tôi đã kết hôn, tôi là vợ của Viên Phàm.”

“Ừm.” - Mạc Thiên không tỏ ra kinh ngạc: “Thế thì sao? Không phải chính cô tối đó chủ động tìm tôi sao? Chúng ta đều là người trưởng thành, theo nhu cầu mà thôi, tôi nghĩ cô sẽ hiểu…”

Theo như nhu cầu?

Kiều An Hạ sắc mặt tái nhợt: “Anh cho rằng tôi là loại gì?”

Mạc Thiên nhíu mày: “Một người phụ nữ đã có chồng nửa đêm chạy ra ngoài tìm đàn ông, cô nghĩ tôi sẽ xem cô là loại gì?”

“Đồ vô sỉ.” - Kiều An Hạ tức giận đến gương mặt đỏ bừng: “Đêm đó chỉ là ngoài ý muốn mà thôi. Mạc tổng, nếu anh không muốn nói về dự án, thì tôi nghĩ chúng ta không còn gì để nói.”

“OK.” - Mạc Thiên bắt chéo chân, lười biếng nhìn cô gái nhỏ đang tức giận trước mặt: “Nếu hôm nay cô từ chối tôi, cuộc sống của cô ở Viên gia sau này sẽ không dễ dàng gì.”

“Không còn anh lo.”

Nói xong, Kiều An Hạ liền đẩy cửa rời đi.

Viên Phàm đợi ở dưới lầu, khi thấy Kiều An Hạ bước ra, hắn lập tức mở cửa xuống xe: “Sao rồi?”

Kiều An Hạ ném đống văn kiện vào trong tay hắn: “Viên Phàm, tôi không làm được, anh tìm người khác đi.”

Nghe vậy, Viên Phàm lập tức đổi sắc: “Mẹ nó Kiều An Hạ, cô đi lên lâu như vậy liền đi xuống nói một câu không được.”

“Anh nghĩ nó dễ dàng thì sao anh không trực tiếp lên đi.”

“Thì sao, đây đâu phải lần đầu cô ngủ với người khác. Mẹ kiếp, tự mình sung sướng xong, mặc kệ sống chết của tôi sao?”

“Viên Phàm, anh nói nhảm cái gì vậy?”

“Tôi nói nhảm, cô là loại gì, cô không tự mình biết hay sao còn nói tôi nói nhảm. Hôm nay tôi muốn xem xem, cái thân hình khốn nạn của cô.” - Nói xong, Viên Phàm bắt đầu xé quần áo của Kiều An Hạ giữa đường.

Kiều An Hạ liều mạng giãy dụa, sau đó liền tát Viên Phàm thật mạnh: “Viên Phàm, anh là đồ cầm thú.”

Viên Phàm liếm liếm vết máu, sau đó cười lạnh: “Vậy cả Kiều thị An Sinh cũng không muốn.”

Kiều thị An Sinh.

Nhìn thấy Kiều An Hạ cúi đầu, Viên Phàm cảm thấy vô cùng đắc ý, đúng là Kiều thị An Sinh chính là điểm yếu của cô ta, chỉ cần mang nó ra cô ta sẽ nhanh chóng ngoan ngoãn phục tùng.

Bỗng nhiên Kiều An Hạ bật cười lạnh: “ Tùy anh, Viên Phàm, tùy anh, chúng ta ly hôn.”

“Cô điên sao?”

“Sao cũng được, anh nói tôi điên hay tỉnh đều được. Tôi không cần Kiều thị nữa, tôi cũng không quan tâm đến Kiều gia nữa, chúng ta ly hôn đi.”

Nói xong, cô muốn xoay người rời đi.

“Nằm mơ.”

Viên Phàm kéo lấy tay Kiều An Hạ nhét vào xe, vừa đi vừa mắng chửi: “Dù cô không cần Kiều thị, tôi cũng sẽ không ly hôn, dù cô có đi đến đâu vẫn là vợ của Viên Phàm tôi.”

Kiều An Hạ không thể cản nổi sức mạnh của Viên Phàm, cô bị hắn mang về Viên gia, nhốt trong phòng.

Vương Loan nhìn thấy vết cào trên tay con trai mình liền tỏ ra chán ghét: “Mẹ đã nói tiện nhân này là tai họa, phải đuổi đi từ lâu, con một mực giữ lại.”

“Chuyện của con mẹ đừng xen vào, cất giữ chìa khóa không cho phép cô ta ra ngoài.”

Bên trong Kiều An Hạ ra sức đập cửa: “Viên Phàm, anh thả tôi ra, anh không có quyền giam cầm tôi.”

Viên Phàm cười lạnh: “Tra tấn cô ta, nhưng đừng để cô ta chết… quá dễ dàng cho cô ta rồi.”

Vương Loan lúc này mới mừng rỡ: “Cô là con dâu nhà họ Viên, mạng của cô là của nhà họ Viên này mua về. Tôi nói cho cô biết, cho dù là thiên hoàng đại đế xuống, ta cũng không sợ.”

Kiều An Hạ nghe xong, cô tựa vào cửa, cuốn họng khàn khàn, cũng chẳng biết phải gọi cho ai?