Tiểu Tình Nhân

Chương 4: Đây là vợ tôi, kiều an hạ



Kiều An Hạ thoái lui, tự mình chỉnh lại trang phục: “Không cần phiền Mạc tiên sinh, tôi tự mình làm.”

Mạc Thiên nhìn cô, thật là có cá tính, giống như một con mèo hoang. Anh khoanh tay nhìn cô nói: “Em còn chưa nói cho tôi biết em tên gì?”

Kiều An Hạ có chút sợ, cắn răng đáp: “Không cần thiết, chuyện này kết thúc ở đây, chúng ta không ai nợ ai.”

Nói xong, Mạc Thiên còn chưa kịp phản ứng, Kiều An Hạ đã lao ra khỏi cửa.

Nhìn tiểu hồ ly chạy thật nhanh, Mạc Thiên nheo mắt lại.

Đợi đến khi thoát khỏi tầm mắt của Mạc Thiên, Kiều An Hạ mới cảm nhận được hốc mắt mình ẩm ướt, Viên Phàm đứng phía sau hét lên: “Cô muốn giở trò gì, đi vệ sinh mà lâu như vây?”

Kiều An Hạ hít một hơi thật sâu, đi tới: “Tôi không khỏe, tôi về trước.”

“Cái gì?” - Viên Phàm tức giận: “Đêm nay là trọng đại, bên kia còn có mấy CEO lớn chưa chào hỏi, cô không được phép rời đi.”

Kiều An Hạ thật sự không muốn ở lại nơi này, liền đáp: “Tôi có mặt hay vắng mặt thì có liên quan gì đến việc làm ăn của anh.”

“Tôi nói cô ở lại, cô buộc phải ở lại, học ở đâu những lời nhảm nhí?” - Viên Phàm bị trái ý liền tức giận, giơ tay lên muốn tát Kiều An Hạ.

Giây tiếp theo, một bàn tay to lớn chụp lấy tay của hắn.

Viên Phàm tức giận liền quát: “Tên khốn nào dám cản ta.”

“Làm càn, Mạc gia cũng là chỗ để ngươi làm loạn sao?” - Trợ lý của Mạc Thiên là Thang Duy nghiêm nghị mắng.

Viên Phàm lúc này mới nhìn rõ ràng người bắt lấy tay hắn là tổng giám đốc tập đoàn Mạc thị Mạc Thiên nổi danh lừng lẫy ở Hải Thành.

Gương mặt nhanh chóng thay đổi, chất đầy ân cần: “Hóa ra là Mạc tổng, tôi có mắt như mù không nhìn rõ ràng.”

Mạc Thiên liếc nhìn cô gái váy đỏ bên cạnh Viên Phàm, lạnh lùng nói: “Đánh phụ nữ không phải là việc được dạy dỗ, Viên gia cũng coi là một hào môn, không lẽ không được giáo dưỡng điều này.”

“Mạc tổng dạy phải, cũng là do tôi quá tức giận. Nhà họ Viên chúng tôi gia giáo rất nghiêm, không biết Mạc tổng có thời gian không, chúng ta tìm một chỗ cùng nhau trò truyện.”

Viên thị tuy phát triển mạnh, nhưng so với Mạc thị giống như một giọt nước trong thùng. Viên Phàm tất nhiên muốn dùng mọi cách để kết giao với Mạc Thiên.

“Không rãnh.” - Mạc Thiên không có hứng thú, nhìn về phía Kiều An Hạ bâng quơ hỏi: “Vị này là?”

Viên Phàm nghe Mạc Thiên lên tiếng, liền vội vàng nắm lấy tay Kiều An Hạ, kéo cô đi về phía trước: “Đây là vợ tôi, Kiều An Hạ.”

Vợ?

Mạc Thiên cau mày, nhìn Kiều An Hạ, trong mắt có chút lạnh lùng.

Còn Kiều An Hạ tất nhiên không muốn xả giao cùng Mạc Thiên, dù có mạnh mẽ đến đâu cô cũng không thể đối diện với người đàn ông vừa kéo cô vào nhà vệ sinh làm tình đến điên cuồng trong tình huống này.

“Giới thiệu xong rồi, tôi đi đây.”

Viên Phàm thấp giọng cảnh cáo: “Cô muốn làm gì, đừng quên lời tôi đã nói với cô trước kia.”

Kiều An Hạ cảm thấy buồn bực: “Anh biết bộ dạng của anh lúc này giống cái gì không? Giống một tên khốn tú bà dắt vợ.”

Viên Phàm tức giận cắn răng: “Mẹ kiếp Kiều An Hạ, cô đừng bày ra bản mặt không biết xấu hổ.”

Hai người thì thầm thanh âm rất nhỏ, nhưng nếu chú ý sẽ nhận ra hai người đang không ổn.

Sắc mặt Mạc Thiên ngày càng trở nên u ám, sau đó lại nói: “Mạc thị tháng trước hình như co một dự án, hình như Viên thị cũng có tham gia đấu thầu phải không?”

Viên Phàm vui mừng đáp: “Đúng vậy, không ngờ việc nhỏ như vậy, Mạc tổng cũng nhớ đến.”

Mạc Thiên nét mặt lạnh lùng: “Ngày mai mang hồ sơ mời thầu đến văn phòng gặp tôi.”

Viên Phàm đột nhiên nhận được miếng mòi lớn, hạnh phúc đến quá đột ngột.

“Vâng, Mạc tổng, ngày mai đích thân tôi sẽ đến.”

“Không.” - Mạc Thiên nhìn về phía cô gái váy đỏ đứng phía sau hắn: “Gọi cô ấy tới.”

Kiều An Hạ nghe vậy, sững sờ ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt sâu thẳm sắc bén của Mạc Thiên, tim cô thịch một cái, vội vàng quay mặt đi

“Tôi không phải là nhân viên của công ty.”

“Vậy sao?” - Mạc Thiên đột nhiên không còn hứng thú, trong câu nói dường như thể hiện đối với dự án này không còn để ý nữa, dù sau Viên thị cũng không phải là lựa chọn tốt nhất mà anh ta để mắt tới.

“Không sao đâu.” - Viên Phàm vội đáp: “Mạc tổng, ngày mai chúng tôi nhất định sẽ đến.”

Bởi vì phải nhanh chóng chuẩn bị hồ sơ dự án, nên sau khi Mạc Thiên rời đi, Viên Phàm cũng kéo Kiều An Hạ rời khỏi Mạc gia.

Ra khỏi cổng nhà họ Mạc, Kiều An Hạ đẩy Viên Phàm ra khỏi: “Viên Phàm, anh có ý gì? Tại sao anh lại đưa ra quyết định như vậy?”

Viên Phàm đột nhiên cười lạnh, gương mặt đen đi: “CMN tôi còn chưa hỏi cô, tại sao Mạc Thiên chỉ đích danh gọi cô tới đó, giữa các người là mối quan hệ gì?”

Kiều An Hạ cắn môi không đáp, cô nhớ cái ánh mắt Mạc Thiên nhìn cô khi nãy, cô không hiểu hắn ta gọi cô đến đó để làm gì.

“Tôi hỏi cô, cô có nghe không hả?” - Viên Phàm tức giận, kéo chặt lấy cánh tay của Kiều An Hạ.

Lúc này, hắn mới đứng gần sát Kiều An Hạ, nhìn môi cô bị cắn sưng đỏ, nhìn xuống phần ngực vẫn còn có những dấu vết mờ mờ bị phấn che đi, hắn lập tức phát điên.

“Được lắm, Kiều An Hạ, tôi thật sự đã xem thường cô. Tự hỏi tại sao cô đi toilet lâu như vậy. Thân là phu nhân nhà họ Viên, dưới mí mắt của tôi cô dám vụng trộm, để xem hôm nay tôi có đánh chết cô không?”

Kiều An Hạ cười lạnh: “Nữ nhân của anh, hóa ra nữ nhân nhà họ Viên có thể mang ra tùy tiện mua bán, hay là xem như bình hoa để thu hút sự chú ý.”

“Cô…” - Viên Phàm cắn răng: “Cô muốn chết có phải không?”

Hắn giơ tay lên cao muốn tát Kiều An Hạ, cô còn có thể cảm nhận được luồn gió mạnh mẽ từ lòng bàn tay thổi vào mặt cô.

Nhưng mà trông nháy mắt, hắn thu về.

“Cô muốn chọc giận tôi để tôi đánh cô sao? Không có cửa đâu, ngày mai cô buộc phải đến gặp Mạc tổng, haha dù sao cô cũng chỉ là đôi giày rách, không quan trọng.”

Kiều An Hạ cắn răng: “Viên Phàm, anh còn là con người không?”

“Tất nhiên tôi là con người, còn là người cao nhất.” - Nói xong, hắn trực tiếp kéo Kiều An Hạ vào xe, lái xe rời đi.

Trên cửa sổ tầng hai, cho đến khi chiếc xe kia rời đi mất dạng, Mạc Thiên mới hạ rèm rồi đi khỏi đó.

Sáng hôm sau, Kiều An Hạ nhất định không thỏa hiệp đến Mạc thị theo lời của Viên Phàm.

Viên Phàm lập tức ném một văn kiện trước mặt Kiều An Hạ: “Cô không đi, tôi lập tức ký vào văn kiện này.”

Kiều An Hạ nhìn xem, phái trên là hợp đồng Kiều Văn Quốc đã bán Kiều thị An Sinh cho Viên Phàm, nhìn chữ ký của Kiều Văn Quốc, cô nhớ lại ba đã hứa ở lần gặp gần nhất, nói sẽ đón cô về?

Haha, thật sự quá châm chọc.

Ở phía sau, là hợp đồng muốn bán đi Kiều thị An Sinh.

“Có lẽ cô không biết, gần đây Hải Thành đang muốn cải tạo diện mạo thành phố, chính phủ đang có kế hoạch xây dựng một trạm trung chuyển xử lý rác thành phố. Còn đang đi tìm vị trí thích hợp, tôi cảm thấy mảnh đất ở An Sinh rất tốt, chỉ cần tôi ký tên…” - Viên Phàm đắc ý.

“BỐP.”

Kiều An Hạ hung hăn cho Viên Phàm một cái tát.

“Viên Phàm, anh quá vô sỉ.”

Viên Phàm vươn đầu lưỡi liếm khóe máu ở miệng: “Hôm nay tôi không đánh cô, nếu hôm nay cô không hoàn thành dự án cho tôi, tôi nhất định sẽ biến An Sinh thành bãi rác.”

Kiều An Hạ nghiến răng tức giận, đồng ý cùng Viên Phàm đi đến Mạc thị.

Kiều An Hạ trước khi gả về nhà họ Viên, cũng từng tốt nghiệp loại xuất sắc về quản lý, cô còn có kinh nghiệm làm viêc ở An Sinh hai năm nên những kế hoạch này không lạ gì với cô, trên xe đọc qua liền nắm được cơ bản.

Chiếc xe đậu trước tâp đoàn Mạc thị, Viên Phàm nhìn Kiều An Hạ mở cửa xuống xe liền cảnh cáo: “Tương lai của An Sinh nằm trong tay cô.”