Thiên Lý Đào Hoa Nhất Thế Khai

Chương 31



Nam Tư Nguyệt dứt lời liền rời đi.

Mộ Huyền Linh nhìn bóng lưng Nam Tư Nguyệt biến mất tại góc cua, mới nói với Tạ Tuyết Thần: "Hắn nói dối. Tạ tông chủ, nhân tộc cũng có người xinh đẹp như ta sao?"

Tạ Tuyết Thần nhìn không chớp mắt, uống hớp trà thản nhiên nói: "Nhan sắc đều hư ảo, trăm năm một xương khô."

Đúng là Tạ Tuyết Thần.

Mộ Huyền Linh cười nói: "Chắc hẳn trong mắt Tạ tông chủ, giữa người với người chỉ có thiện ác, mạnh yếu. Ngươi biết trong mắt ta, người với người khác nhau ở chỗ nào không?"

Tạ Tuyết Thần nhìn qua, đôi mắt phượng thanh lãnh đột nhiên hiện ra khuôn mặt của Mộ Huyền Linh đang tiến tới gần. Nàng thăm dò qua thân thể, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nhẹ nói: "Một là Tạ Tuyết Thần, hai là những người còn lại."

Khoảng cách hai người rất gần, hơi thở ấm áp mang theo hương thơm phất qua hai gò má, quay đầu một cái liền có thể hôn môi.

Nhưng nàng rất nhanh đã tách rời đi, khóe môi khó giấu được nụ cười xấu xa, giả vờ nghiêm túc tuyên khắc pháp trận vào chiếc vòng.

Tạ Tuyết Thần thu hồi ánh mắt, vô thức xoa xoa chén trà men trắng, nghiêm túc suy nghĩ.

Hắn sống hai mươi lăm năm, có rất ít vấn đề có thể làm khó hắn, hắn khổ sở suy nghĩ, tóm tắt lại, chỉ có ba cái.

Một, đạo tâm là gì.

Hai, kiếm tâm là gì.

Ba, vì sao Mộ Huyền Linh lại cứ cố chấp với hắn.

Trời sáng không lâu, Nam Tư Nguyệt đã sai người đến mời Tạ Tuyết Thần và Mộ Huyền Linh, nói đã bố trí xong pháp trận. Mộ Huyền Linh đã khắc xong chiếc vòng liền đeo lên tay, pháp trận này không thể che giấu dung mạo của nàng, nhưng có thể che đậy hoàn toàn ma khí và yêu khí, không còn ma khí và yêu khí, trên người nàng dường như cũng thiếu đi cảm giác ma mị quyến rũ, ngược lại càng lộ vẻ xinh đẹp hoạt bát, rạng rỡ chói lọi.

"Tạ huynh, Mộ cô nương, đã bố trí xong pháp trận, có thể khởi động bất cứ lúc nào." Nam Tư Nguyệt mỉm cười gật đầu với hai người.

"Làm phiền rồi." Tạ Tuyết Thần trịnh trọng cảm ơn.

Nam Tư Nguyệt nghiêng người, tránh tạ lễ của Tạ Tuyết Thần, cười nói: "Chỉ là tại hạ còn có một yêu cầu quá đáng."

Mộ Huyền Linh nhíu mày, nói: "Ngươi muốn cùng chúng ta về thành Ủng Tuyết?"

Nam Tư Nguyệt nhìn Tạ Tuyết Thần: "Không biết Tạ huynh có hoan nghênh không?"

Tạ Tuyết Thần có chút không đồng ý, nhíu mày: "Bên trong có lẽ sẽ nguy hiểm."

"Chính bởi vì thế, tại hạ mới có thỉnh cầu này." Nam Tư Nguyệt nói: "Tạ huynh lo bên trong tiên minh có nội gian, tại hạ muốn giúp Tạ huynh một chút sức lực, tìm ra nội gián."

Nam Tư Nguyệt mưu trí, nói ra câu này quả thật rất có tự tin.

"Tạ huynh lo ta không có tu vi, gặp chuyện khó mà tự vệ." Nam Tư Nguyệt nhẹ nhàng cười một tiếng, khuôn mặt tuấn nhã thượng lưu lộ ra mấy phần tự tin: "Nếu không có chuẩn bị, ta cũng không dám xin đi giết giặc. Cũng không phải là tại hạ khoe khoang, cho dù gặp tôn giả pháp tướng, tại hạ cũng có thể dùng pháp trận đọ sức một phen."

Tạ Tuyết Thần suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý.

"Nếu vậy, đệ đi cùng bọn ta đi."

Nam Tư Nguyệt hớn hở nói: "Được. Hai người vào trong trận trước, ta sai người khởi động pháp trận, linh lực đủ nhiều, ước chừng sau hai mươi nhịp thở, chúng ta sẽ đến thành Ủng Tuyết."

Thành Ủng Tuyết tọa lạc ở vùng đất Tây Châu nghèo nàn, dãy núi trập trùng, nơi này mây xanh thẫm, bầu trời thanh tịnh, tựa hồ có thể chạm tay vào.

Trước mắt, đều là tuyết trắng mênh mông, nhà cửa đều lấy nham thạch màu đen đắp lên mà thành, xen vào nhau tô điểm trên bức tranh tuyết trắng. Người thành Ủng Tuyết cũng cao lớn cường tráng hơn chỗ khác, khách vãng lai ai nấy đều mặc áo lông chống lạnh, tựa như mãnh thú khí thế nhiếp người.

Vào tình thế này, Mộ Huyền Linh trùm mũ của chiếc áo lông dày lên, vừa không gây chú ý, còn giúp nàng che ánh sáng mặt trời.

Bởi vì kết giới hộ thành ngăn cản, pháp trận của Nam Tư Nguyệt chỉ có thể đưa ba người đến ngoài cửa thành. Lúc ba người Tạ Tuyết Thần vào thành, tu sĩ thủ thành liền nhận ra thân phận của Tạ Tuyết Thần, lập tức nghiêm sắc mặt, mang theo kính ngưỡng và kích động, khẽ run lớn tiếng nói: "Tham kiến tông chủ!"

Chuyện Tạ Tuyết Thần bị ma tộc tập kích vẫn là chuyện mật ít người biết, hắn trở về cũng không gây chú ý quá nhiều. Tạ Tuyết Thần quét mắt nhìn xung quanh, thấy trong thành Ủng Tuyết trật tự ngay ngắn, trong lòng cũng an tâm.

Tiếng tu sĩ thủ thành không nhỏ, tạo ra không ít sự chú ý, dân chúng trong thành hoặc e ngại hoặc kính ngưỡng đứng từ xa hành lễ với Tạ Tuyết Thần.

Tạ Tuyết Thần là chủ thành Ủng Tuyết, cũng là người bảo vệ bọn họ, dù không phải người tu đạo, cũng biết thành chủ bọn họ không phải người tầm thường, chẳng những ma tộc nghe tin đã sợ mất mật, ngay cả ngũ phái tiên minh cũng phải kính nể hắn. Nhưng Tạ Tuyết Thần ít khi lộ diện trong thành, không ít người bây giờ mới biết tướng mạo thành chủ nhà mình, bọn họ bị Tạ Tuyết Thần dung mạo thần nhân tuấn mỹ làm chói mắt, lại bị khí chất nghiêm nghị trên người hắn dọa đến cúi đầu, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại- Thành chủ quả nhiên nên là bộ dáng này.

Tạ Tuyết Thần đối với ánh mắt người khác đều mười phần hờ hững, hắn để Mộ Huyền Linh đi chậm cùng Nam Tư Nguyệt, mình về phủ thành chủ trước. Tin tức trong thành truyền đi nhanh chóng, Tạ Tuyết Thần vừa tới cửa chính, đã nhìn thấy cửa đá rộng vài trượng nặng nề từ từ mở ra, tiếng bước chân dồn dập vang lên.

"Tông chủ, đúng là tông chủ trở về rồi!"

Chào đón đầu tiên, là trưởng lão thành Ủng Tuyết, theo sát phía sau, là bốn đại chưởng môn và trưởng lão tông môn.

Ánh mắt Tạ Tuyết Thần nhìn qua khuôn mặt từng người, nhớ kỹ thần sắc trên mặt mỗi người, trong mắt lóe lên.