Thiên Lý Đào Hoa Nhất Thế Khai

Chương 30



Tạ Tuyết Thần nói: "Dù ngươi không thể tu đạo, nhưng có thể dùng linh vật bày trận, vừa tự vệ vừa đả thương địch."

Bởi vì lời này của Tạ Tuyết Thần mà hai người bắt đầu nghiên cứu pháp trận, trong vòng nửa tháng, đã hoàn thành mấy chục loại pháp trận.

Nam Tư Nguyệt vui vẻ nói: "Tạ huynh không có lòng thương hại tại hạ, tại hạ rất cao hứng."

Tạ Tuyết Thần nói: "Ngươi không cần thương hại?"

Nam Tư Nguyệt cười nói: "Trước kia cũng có người nói như vậy. Ta sinh ra đã có quá nhiều, dù mất đi một chút, vẫn là người đứng trên vạn người, ta có gì phải hối tiếc gì chứ, người khác dựa vào đâu mà thương hại ta?"

Hắn không cảm thấy mình bi thảm, đi chậm một chút, thì có thể nhìn phong cảnh thế gian nhiều thêm một chút.

"Nam Tư Nguyệt, ta muốn về thành Ủng Tuyết, muốn mượn trận pháp truyền tống của đệ dùng một lát." Tạ Tuyết Thần đi thẳng vào vấn đề.

"Được, nhưng khởi động trận này cần hai canh giờ, hai người bôn ba dọc đường, hay là nghỉ ngơi trong trang một lát." Nam Tư Nguyệt đáp ứng rất nhanh, dừng một chút, lại hỏi: "Tạ huynh, Mộ cô nương là ma thể bán yêu, nếu cùng nàng tới thành Ủng Tuyết, chỉ sợ lành ít dữ nhiều."

Mộ Huyền Linh nắm lấy tay Tạ Tuyết Thần, kiên định nói: "Ta muốn đi."

Tạ Tuyết Thần nhớ tới lời nàng nói sẽ tán công, hiểu rõ lòng kiên quyết muốn đi của nàng, bản thân không tự chủ được bắt đầu suy nghĩ xem phải bảo vệ nàng như thế nào.

Ánh mắt Nam Tư Nguyệt rơi vào tay hai người, trong mắt lướt qua vẻ khác lạ.

"Nếu Mộ cô nương lo bị lộ ma khí, tại hạ có một pháp." Nam Tư Nguyệt nói: "Có thể ghép pháp trận vào vật tùy thân, dùng lực của pháp trận, che giấu khí tức."

Mộ Huyền Linh nói: "Ta cũng hiểu một chút về pháp trận." Trước mặt Nam Tư Nguyệt, nàng không thể nói mình tinh thông. "Cả đoạn đường đều dùng cách này để né tránh tai mắt ma tộc."

Nam Tư Nguyệt khẽ vuốt cằm: "Trâm cài của Tạ huynh, chiếc nhẫn của Mộ cô nương, quả thật đều là pháp khí cấp cao, nhưng muốn qua được tai mắt của tôn giả pháp tướng, không dễ đâu."

Nam Tư Nguyệt nhìn ra được pháp khí nguỵ trang của hai người, Mộ Huyền Linh không khỏi có chút lo sợ. Dù hắn không thể tu đạo, nhưng thần nhân trời sinh mười khiếu, thị lực quá mức kinh người, trước mắt không thể lơ là, mắt sáng như đuốc.

"Gần đây trong lúc tại hạ rảnh rỗi, nghiên cứu pháp trận, có chút thành tựu, pháp trận này, có lẽ có thể qua được tai mắt của tôn giả pháp tướng."

Mộ Huyền Linh nghe vậy sáng mắt, vội nói: "Thật ư? Ngươi có thể dạy ta không?"

Pháp trận quan trọng như vậy, đúng là không thể truyền cho ma tộc, nếu ma tộc nắm giữ được pháp trận này, sẽ có thể âm thầm tiến vào Nhân giới, nhân gian ắt gặp nguy. Nhưng hai người này, một người dám muốn, một người dám cho. Nam Tư Nguyệt lại cười nói: "Tất nhiên có thể, nhưng tại hạ không có pháp lực, cô nương cần tự tuyên khắc."

Bất kể là pháp lực nhân tộc, hay là ma khí ma tộc, yêu lực yêu tộc, đều có thể khởi động pháp trận, đây cũng là lí do mà bán yêu Tang Kỳ có thể trở thành đại sư pháp trận. Mộ Huyền Linh được Tang Kỳ thân truyền, đối với pháp trận hiểu biết hơn người, pháp trận chỗ Nam Tư Nguyệt cực kì phức tạp, nhưng Mộ Huyền Linh thông minh hơn người, chỉ một lần đã ghi nhớ.

Nam Tư Nguyệt khen ngợi: "Cô nương thông minh, tại hạ bội phục, chỉ tiếc cô nương thân là bán yêu, tu hành gian nan, nếu không chắc chắn có thể so sánh với Tạ huynh."

"Nam công tử quá khen." Mộ Huyền Linh cười phát tay: "Tạ tông chủ chuyên chú vào một đạo, mới có thể đến đỉnh phong, lòng mang thiên hạ thương sinh, mới vạn người kính ngưỡng. Còn ta chỉ có thông minh lỏm, không ôm chí lớn, chỉ muốn ở cùng người mình thích thôi."

Ánh mắt Mộ Huyền Linh lưu chuyển, dừng trên người Tạ Tuyết Thần.

Nàng xưa nay vẫn vậy, nồng nhiệt chân thành, không sợ người biết, chỉ sợ người không biết.

Nam Tư Nguyệt thấy rõ, nhưng không nói thẳng, hắn cười hỏi: "Mộ cô nương có thể tự chọn trang sức tuỳ thân để tuyên khắc pháp trận, nếu cô nương không bảo vật phù hợp, thì chỗ tại hạ có không ít đồ quý."

"Không dám làm phiền Nam công tử." Mộ Huyền Linh từ chối nói: "Chỗ A Bảo có không ít bảo vật còn sót lại linh lực, ta đã có vật mình muốn rồi."

Mộ Huyền Linh nói rồi lấy từ trong túi giới tử ra một chiếc vòng ngọc nạm vàng, vòng ngọc kia màu xanh biếc, dù đã bị nứt, nhưng nó trân quý ở chỗ, đã được dùng vàng nối lại vết nứt, mà người tu bổ hẳn là tôn giả pháp tướng, nên bảo vật thế tục này mới có linh lực, màu xanh biếc cũng trở nên sinh động hơn rất nhiều.

Mộ Huyền Linh gỡ pháp khí che giấu khí tức và dung mạo là chiếc nhẫn xuống, ma khí và yêu khí được giải phóng tỏa ra. Nhưng Nam Tư Nguyệt chỉ là thân thể phàm nhân, không thấy được ma khí và yêu khí, hắn chỉ có thể nhìn thấy dung mạo của Mộ Huyền Linh.

Dục ma nói, vẻ đẹp này là hiếm có trong tam giới, hắn nhìn hết tâm ma của người háo sắc, cũng chưa từng thấy khuôn mặt xinh đẹp như vậy.

Nam Tư Nguyệt có chút thất thần, Mộ Huyền Linh bén nhạy nhìn ra bất thường của hắn. Nếu vì nhan sắc kinh diễm, thì không thể gọi là bất thường, bất thường của hắn ở chỗ, loại cảm xúc kia gọi là kinh ngạc.

Sóng mắt Mộ Huyền Linh nhẹ nhàng, nghi hoặc nhìn Nam Tư Nguyệt: "Nam công tử nhìn thấy ta, hình như có hơi kinh ngạc?"

Nam Tư Nguyệt không trốn tránh, hắn cẩn thận quan sát Mộ Huyền Linh, mới nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Vừa nhìn thấy cô nương, thấy có chút giống một vị cố nhân mà tại hạ quen."

"Hả?" Mộ Huyền Linh nở nụ cười: "Ta có chút hiếu kỳ về người đó đấy, có khi nào nhầm người không."

Nam Tư Nguyệt mở quạt xếp, che lại miệng cười thú vị trên môi.

"Nhìn kỹ lại thì đúng là không giống, quả nhiên tại hạ nhận nhầm người rồi, mong cô nương thứ lỗi. Tại hạ đi chuẩn bị chuyện bày trận trước, nếu hai vị cảm thấy mệt mỏi, có thể vào sương phòng phía tây đình hóng gió này nghỉ ngơi."