Nhị Hôn

Chương 7



Mấy ngày sau Trần Khải thường hay đến nhà bầu bạn, chơi với Diệp Dung. Vì có người ở cùng có thể nói nói, nên Diệp Dung rất vui, hay chia sẻ nhiều thứ với Trần Khải.

Diệp Dung vừa nhu thuận ngoan ngoãn, lại thích nấu ăn nên hay làm mấy loại bánh kẹo đơn giản tặng cho Trần Khải, cảm giác được cảm tình hai người thăng ôn. Xoa tóc Diệp Dung, Trần Khải hỏi: "Em có muốn đến nhà anh chơi không a Dung?"

"Này...có được không? Với lại chú với dì sẽ không phiền chứ?" Diệp Dung ngại ngùng mà hỏi, trong lòng lại thầm nghĩ sợ làm phiền đến chú và dì, đó giờ Diệp Dung ít có đến nhà ai chơi lắm.

Chỉ thấy Trần Khải cười cười, véo cái mũi của Diệp Dung mà trêu: "A Dung đây là ngại gặp ba mẹ anh ở nhà à? Sao lại có chút giống con dâu sợ gặp ba mẹ chồng thế này? Haha!"

"Đừng trêu em nữa! Khải ca!" Diệp Dung thật không biết nói gì, chỉ là thẹn quá nhưng cũng không phát giận mà chỉ bĩu môi thôi.

Chắc Diệp Dung không biết, biểu cảm này của cậu rất đáng yêu.



Trần Khải kéo Diệp Dung vào lòng, hắn như người ca ca lớn của Diệp Dung vậy, tri kỷ, săn sóc, vui đùa,... Đó là góc nhìn của Diệp Dung, nên Diệp Dung có chút ỷ lại Trần Khải.

"Anh lớn rồi đã mười chín đâu! Sớm đã dọn ra riêng, mời a Dung đến nhà là nhà riêng của anh đấy chứ!"

"Vậy a Dung có muốn đến không?"

"Dạ muốn! Nhưng em hỏi mẹ đã. Mẹ cho em sẽ đến."

"Vậy được rồi." Hiện giờ Diệp Dung đang phụ bếp tiệm ăn ở trên phố, tiệm thứ bảy, chủ nhật không mở cửa, nên có thời gian để đến nhà Trần Khải. Với lại Diệp Dung cũng chỉ phụ bếp mỗi buổi sáng và buổi trưa thôi, buổi chiều tối đa phần là đặc tiệc người đến ăn, tiệm ăn khá lớn, nhưng vẫn bán rất bình dân vào buổi sáng và trưa, nên thời gian Diệp Dung đi làm nhẹ nhàng nhiều. Cũng không biết là Diệp Dung có cơ hội chuyển sang làm ca chiều tối không nữa.

"Dì Diệp đồng ý thì anh sẽ đến đón em."

"Vâng."

"Hắt xì...

"Sao vậy a Dung, em bị bệnh rồi à?" Trần Khải như quan tâm, vừa đưa khăn tay cho Diệp Dung, vừa nhìn cậu. Phút chốc Diệp Dung ngơ ra vì gương mặt phóng đại của Trần Khải, hình như có chút gần quá rồi.



Cố để bản thân trấn tĩnh, Diệp Dung tiếp nhận khăn tay lau một phen mũi, rồi mới nhìn Trần Khải mà nói: "không bệnh đâu, chắc tiết trời lại lạnh hơn nữa rồi, nên em mới thế thôi."

Đúng là lạnh thật, sắp qua đông là vậy mà sẽ chỉ càng lạnh, chỉ là khi nhìn đến Diệp Dung mặc quần áo không phải loại quần áo giữ ấm hắn nhất thời không suy nghĩ nhiều mà khó hiểu "a Dung, sao em ăn mặc mỏng manh thế, trời sẽ chỉ biết càng lạnh hơn thôi."

"Bây giờ không bệnh, nhưng sau này bệnh thì sao?"

"Không sao đâu Khải ca. Năm nào trời lạnh, nếu chịu không nổi em sẽ mặc thêm vài cái áo cũ là được, như vậy cũng rất ấm rồi." Diệp Phương Nhi đi làm kiếm từng đồng tiền nuôi Diệp Dung, cho đến khi Diệp Dung có thể đi làm, hai mẹ con đều là từng chút mà kiếm tiền để trang trải cuộc sống, cũng không dám loạn mua áo ấm, để giữ ấm chỉ cần mặc thêm vài lớp áo thôi, cái thói quen đó của Diệp Phương Nhi và Diệp Dung đã có từ lâu, đến bây giờ vẫn làm vậy. Nên Diệp Dung cũng không ngần ngại mà giải thích cho Trần Khải.

"Ra vậy.." Trần Khải trầm ngâm, lại không nói gì, hình như đang toan tính gì đó.

"Vào nhà cho ấm hơn thôi Khải ca." Diệp Dung đứng dậy. Đưa bàn tay trắng nõn về hướng Trần Khải.

Nắm tay Diệp Dung, Trần Khải cũng đứng dậy, cả hai cùng vào nhà, Trần Khải nhìn bàn tay trắng nõn của Diệp Dung bị nắm trọn trong lòng bàn tay của mình, bàn tay ấy vì chăm chỉ làm việc nên hiện lên sự khỏe khoắn và đầy mỹ cảm. Liền nhịn không được mà nhéo nhéo lòng bàn tay mềm mịn của thiếu niên.

Diệp Dung giật mình theo bản năng thu tay lại.

"Anh ở lại đây nghỉ một lát được không?" Không nói gì về hành động của Diệp Dung, Trần Khải chỉ hỏi có thế.

Diệp Dung tất nhiên đồng ý, Trần Khải liền bảo Diệp Dung có thể ngủ cùng hắn không? Diệp Dung không nghĩ nhiều vì thường ngày buổi trưa chiều như vậy sau khi làm xong việc nhà, cậu đều sẽ đi ngủ tới chiều tối rồi mới dậy nấu cơm, làm bữa tối. Hôm nay Diệp Dung cũng như mọi hôm đều làm xong việc nhà rồi, nhưng chưa đem quần áo khô thu vào nên đã từ chối Trần Khải. Từ chối Trần Khải là như vậy dễ sao? Nghe Diệp Dung nói chưa thu quần áo, hắn liền muốn cùng Diệp Dung đi thu vào cho nhanh, thu vào rồi tự nhiên không còn việc.

Lúc này Trần Khải đã lên giường Diệp Dung mà nằm, chỉ còn Diệp Dung không hiểu vì sao e ngại chưa lên. Trần Khải cười, một phen nắm lấy tay Diệp Dung kéo lên giường.

"Trời lạnh mà em do dự cái gì? Không vào chăn cho ấm?" Đắp chăn cho Diệp Dung, hiện giờ cả hai đang nằm chung giường, đắp chung chăn, gối cùng một cái gối đầu. Dưới ổ chăn Diệp Dung bị hắn ôm vào lòng, quả thật nhiệt độ cơ thể người là rất ấm tuy không thói quen nhưng là không sao. Diệp Dung có thể từ từ làm quen.

"Em không có do dự." Diệp Dung đỏ mặt mà ngụy biện.

Trần Khải không vạch trần, yên lặng ôm Diệp Dung mà nhắm mắt lại ngủ, động tác quy củ thực sự. Diệp Dung cũng buồn ngủ, trong cái ôm ấm áp mà nhu thuận nhắm mắt thiếp đi.

Trần Khải lại một lần nữa mở mắt, nhìn dung nhan khi ngủ của Diệp Dung, lòng thầm nghĩ bản thân phải nhịn, đợi một thời gian thôi hắn sẽ có thể chiếm trọn thiếu niên.