Nhị Hôn

Chương 6



Vừa chà rửa bồn tắm gỗ xong, Diệp Dung xách nước đổ từng xô vào bồn đến gần phân nữa bồn, thì lại xách mấy xô nữa, để đun nước nóng, đổ vào pha ấm ra sau. Vừa lúc Diệp Phương Nhi lại kêu Diệp Dung ra ăn cơm, thế là Diệp Dung xách nước đi đổ vào nồi đun.

Lúc Diệp Dung đang đút thêm vài cây củi thì Diệp Phương Nhi đi tới "A Dung nhanh vào ăn cơm thôi!"

"Dạ!"

Diệp Phương Nhi trổ tài nấu bữa tối, những món tối nay là trứng kho và canh đậu hũ khoai mỡ với một ít tiểu thái sắc.

"Oa! Khoai mỡ, con thích ăn khoai mỡ lắm." Vừa ngồi vào bàn, Diệp Dung vừa nói.

Khoai mỡ có thể ăn no bụng, không chỉ ngon mà còn nhiều chất dinh dưỡng nữa nên Diệp Dung rất thích. Biết Diệp Dung thích ăn, Diệp Phương Nhi lại bảo Diệp Dung ăn nhiều chút. Đến khi ăn xong bữa tối. Hai mẹ con cũng đã dọn xong bàn ăn.



"Con đun nước sôi vừa đủ hai người dùng, lát mẹ tắm gội trước, con sẽ tắm sau."

"Được rồi!"

Diệp Dung nghe Diệp Phương Nhi đồng ý, lại tính đi rửa bát thì bị Diệp Phương Nhi gọi lại: "A Dung rửa bát để hôm sau hẳn rửa, lại đây mẹ có chuyện muốn nói với con."

Nhìn Diệp Phương Nhi như có chuyện quan trọng muốn nói nên Diệp Dung không đi rửa bát nữa, mà quay lại ngồi gần Diệp Phương Nhi, lắng nghe bà ấy nói.

Diệp Phương Nhi luôn biết Diệp Dung có dung mạo tốt, người lại chăm chỉ giỏi giang, từ nhỏ đã vậy. Nhưng đây là lần đầu Diệp Phương Nhi đối với nhi tử nổi lên đánh giá, nhìn kỹ Diệp Dung trong lòng Diệp Phương Nhi bất giác có chút hoảng hốt. Từ nhỏ Diệp Dung tướng mạo đa phần thiên về Diệp Phương Nhi, chỉ là càng lớn lại càng bắt đầu có những nét di truyền từ người đàn ông kia. Những đường nét còn non nớt vậy thôi, nhưng tin chắc chỉ cần qua dăm ba năm nữa sẽ càng giống. Nhất là đôi đan phượng nhãn kia, dường như chỉ cần nhìn vào nó là có thể thấy được hình dáng người đàn ông đó như hiện ra trước mắt.

Dùng tay sờ lên gương mặt mình, Diệp Dung không cảm thấy mặt có dính cái gì, hai má cậu vẫn mềm mà? Đúng không nhỉ? Mẹ thích nhất là nựng má mình, Diệp Dung nghĩ thầm.

Thấy hành động trẻ con của nhi tử, Diệp Phương Nhi mới ngừng hồi ức lại chuyện xưa cũ. Đồng thời cũng nhớ ra mục đích của mình. Tính hỏi thì lại bị Diệp Dung mở lời trước.

"Mấy hôm nay vì sao xưởng may đóng cửa vậy mẹ?"

"Lúc con đi chợ thấy mấy bà cô nói là ngày mai là có thể vào làm trở lại rồi! Mẹ có biết không?" Chỉ có Diệp Phương Nhi làm công ở xưởng may, Diệp Dung thì không, cậu hiện tại đi theo người ta làm phụ bếp, nói đi nói lại cũng vì có chút tài nấu nướng, tiệm ăn đó hôm giờ đang trang trí lại nên không có mở và cho nghỉ vài ngày, trong vài ngày này Diệp Dung lại không chịu rảnh rỗi nổi nên nhận vài bộ quần áo bị hư, cần sửa lại để kiếm thêm chút thu nhập. Diệp Dung là nam hài tử nhưng vì có mẹ làm công nhân xưởng may, mưa dầm thấm đất lại thêm Diệp Dung là cái ham học hỏi, nên việc may vá cũng coi như ổn.



"Mẹ cũng không rõ lắm! Chỉ nghe người khác nói xưởng tạm đóng cửa là vì có mấy đơn đặt hàng lớn bị hủy, gặp chút trục trặc, bây giờ mới ổn định lại rồi."

"Mai mẹ đi làm lại, con ở nhà đừng nhận thêm sửa quần áo nữa."

"Tay con ra mấy lỗ kim rồi kia! Cũng có kiếm được bao nhiêu đâu chứ, con lại thức khuya vá chúng sẽ mệt lắm. Nghe chưa?"

"Con biết rồi!"

"Mà... A Dung này! Nếu con kết hôn sớm, con không ngại chứ?"

"Sao mẹ nói việc này?" Diệp Dung nghe Diệp Phương Nhi nhắc đến kết hôn, mặt liền đỏ. Diệp Phương Nhi biết nhi tử thiên hướng với nam nhân hơn, vả lại việc kết hôn giữa hai người nam từ lâu đã là việc hợp pháp hóa. Thời xưa ở vài thế kỉ trước đã có rất nhiều nam tử vì nghèo không cưới được vợ nên đã kết đôi sống chung, sau lại thực sự có những nam tử vì ái mà kết đôi, có lẽ những người như họ đã có nhiều chỉ là không bộc lộ ra mà thôi. Triều đình, quan phủ ban đầu cho những trường hợp thứ nhất ở trên sống chung với nhau như vợ chồng, về sau theo trường hợp thứ hai như vậy, nhiều hơn so với họ tưởng tượng, dân phong như vậy mở ra, nam tử kết hôn với nhau cũng thành chuyện thường, không đáng xấu hổ. Trên cơ sở đó một số tỉnh khác lại hợp pháp hóa việc hai người nam kết hôn, đến bây giờ đã hợp pháp trên phạm vi cả nước.

Việc kết hôn nói sớm không quá sớm nói trễ không quá trễ, bởi vì từ xưa, hôn sự của mỗi người đều bắt đầu rất sớm, chỉ là bây giờ thời thế có chút thay đổi, nên mới kéo dài tuổi kết hôn ra một chút thôi, Diệp Phương Nhi không chắc bản thân còn trụ lại được bao lâu, bây giờ lo cho tương lai của Diệp Dung là được rồi!

Diệp Phương Nhi thấy Diệp Dung không bài xích kết hôn sớm liền hỏi tiếp: "Con thấy a Khải như nào?"

"Dạ? Khải ca khá tốt, lại tuấn nữa, cùng con trò truyện rất vui." Hai người đã là bạn của nhau rồi đó, mặc dù Trần Khải lớn hơn Diệp Dung tận bốn tuổi.

"Con nha, sau này a Khải có tới chơi nên nhớ tiếp đón chu đáo, thân thiết hơn với a Khải nhớ chưa?"

"Vâng!" Tất nhiên Diệp Dung luôn đối xử chu đáo thân thiện với mọi người rồi, điều này với Diệp Dung là đơn giản.

"Sau này nếu không có mẹ, con vẫn tự lo cho bản thân được mà phải không?"

"Mẹ à! Sao con lại không có mẹ chứ?" Diệp Dung nghe lời Diệp Phương Nhi nói cứ thấy là lạ.

"Thì ừm...có hay không cũng phải chăm sóc tốt bản thân con hứa đi!" Diệp Phương Nhi nghiêm túc nói với Diệp Dung.

"Con hứa."