Mộng Tình Cổ

Chương 2: Trói vào quan tài thông âm - 2.1 - 2.2



Ngay khi tôi cảm nhận được cơ thể lạnh như băng của Cố Thành, ngoài cửa đột nhiên có tiếng chuông.

Ngay sau đó gương mặt dữ tợn của Cố Thành đột nhiên lộ vẻ đau đớn, hai tay ôm ngực trái, toàn thân co giật, tức giận nhìn về phía cửa.

"Vân Phàm, tại sao lại như vậy? Rõ ràng anh đã cưới em, tại sao em không thuộc về anh? Tại sao chứ?"

Tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì hắn ta đã biến mất.

1

Tiếng chuông vang lên mấy lần, cửa mở, Cung Mặc lo lắng xông vào.

Thấy tôi nằm trên sô pha, quần áo xộc xệch, anh cảnh giác nhìn xung quanh, sau khi xác định trong phòng không có ai thì vội đắp chăn cho tôi, đỡ tôi ngồi dậy: "Có chuyện gì vậy? Em ổn không?"

Lúc ngồi dậy tôi mới phát hiện mình đang run rẩy không ngừng, tay theo bản năng nắm lấy chăn, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cung Mặc, tuy không biết tại sao anh đã rời đi còn quay lại nhưng thật sự anh đã cứu tôi một lần.

Nghĩ đến Cố Thành đã thành ma vẫn không cam lòng như vậy, tôi vô cùng áy náy.

Cung Mặc nói đúng, từ lúc tôi đồng ý gả cho Cố Thành, giữa chúng tôi đã là chuyện không thể.

Tôi cuộn người trong chăn, kể lại cho anh nghe chuyện vừa xảy ra.

"Ý cô là Thành Thành thành ma còn muốn tới cường bạo cô?" Cung Mặc không tin, ánh mắt nhìn tôi như muốn nói "Để xem cô diễn thế nào".

Dù đã hạ quyết tâm cắt đứt giấc mơ hoang đường mười năm này, nhưng đối diện với Cung Mặc có thái độ như vậy, lòng tôi vẫn chưa xót, chỉ biết cười khổ: "Nói chị của anh tìm đại sư siêu độ cho anh ấy lên đường đi."

Một người từ thể xác và tinh thần đều không trong sạch như tôi không đáng để Cố Thành lưu luyến như thế.

Nói xong, tôi không dám nhìn Cung Mặc, quấn chăn đứng dậy, nhặt quần áo vương vãi dưới đất cho vào thùng.

Cung Mặc đứng cạnh lặng lẽ quan sát, ánh mắt tập trung vào cuốn album trong tay tôi.

Lúc này tôi đã không còn dũng khí như khi nãy muốn kéo quần anh xuống để xác nhận.

Tôi mệt mỏi đóng nắp thùng lại, mặc kệ đôi mắt rực lửa của Cung Mặc đang ở phía sau nhìn mình, cứ thế về phòng, đóng cửa rồi khóa cửa lại, cơ thể từ cánh cửa trượt xuống, ôm lấy đầu gối bật khóc.

Mười năm qua tôi lo lắng, hoang mang, đau đớn, nhưng chưa từng đau lòng như vậy.

Từ tận đáy lòng tôi vẫn tin anh sẽ đến tìm tôi.

Nhưng giấc mơ cuối cùng đã tan vỡ.

Tôi không biết vì sao sau mười năm, giấc mơ này lại trở nên vô lý như vậy.

Hay là vì từ Cố Thành tôi nhìn thấy bản thân cũng không cam tâm như thế.

Có lẽ Cố Thành đối với tôi cũng như tôi đối với người trong mộng.

Không biết khóc bao lâu, đến khi bình tĩnh lại, tôi mới mở cửa.

Bên ngoài im ắng, Cung Mặc đã đi.

Tôi vào nhà vệ sinh rửa mặt, nhìn đôi mắt sưng đỏ của mình trong gương, nhớ lại việc linh hồn của Cố Thành từng xuất hiện, không dám tiếp tục ở lại đây nữa.

Tôi vội tìm di động gọi cho bà ngoại.

Bà ngoại là người Miêu tộc, tổ tiên là thổ ty (*), còn có mỏ bạc.

(*) Thổ ty (土司) là quan lại xưa cha truyền con nối ở miền dân tộc  thiểu số.

Sau này không còn thổ ty, tất cả mỏ bạc phải giao nộp nhưng địa vị của bà ở Miêu trại vẫn rất cao.

Nhưng vì lý do nào đó bà không muốn rời khỏi Miêu trại nên không đến tham dự hôn lễ của tôi và Cố Thành.

Trong điện thoại, bà ngoại còn tưởng tôi sẽ cùng Cố Thành về thăm, rất vui: "Phàm Phàm của bà sắp dẫn chồng về khoe với bà ngoại rồi, bà ngoại sẽ làm món ếch hấp với bún mà cháu thích."

Nghe tiếng cười của bà, những giọt nước mắt vừa ngừng rơi lại chảy xuống.

Cuối cùng, tôi vẫn không thể nói bà biết Cố Thành đã chết vì sợ bà đau lòng.

Điều bà quan tâm nhất hiện giờ là hôn nhân của tôi, nghe nói tôi và Cố Thành sẽ kết hôn, bà rất hạnh phúc.

Sợ bà phát hiện khác thường, tôi chỉ nói vài câu rồi tìm cớ cúp máy.

Sau hai lần nhìn thấy linh hồn của Cố Thành, tôi không dám ở trong căn nhà này một mình nữa, vội thu dọn hành lý rồi lên xe về nhà bố mẹ.

Vì tôi thường hay gặp mộng xuân nên để tránh âm thanh mình tạo ra trong lúc ngủ thu hút sự chú ý, tôi đã dọn ra sống một mình.

Về đến nhà, bố mẹ thương tôi, không nói gì cả.

Mẹ tôi nấu cho tôi chén canh gà, bảo tôi ăn hết rồi đi ngủ.

Đến khi tỉnh dậy, tôi nhìn hộp bìa cứng, quyết định đốt hết số tranh bên trong.

Bây giờ giữ lại nó chỉ càng tăng thêm nỗi buồn.

Tôi ném từng bức tranh vào lò than, nhìn khuôn mặt khiến mình say mê mười năm chuyển sang vàng rồi chuyển sang đen, cuối cùng theo ngọn lửa bùng lên rồi biến mất như thể dấu ấn trong lòng tôi cũng biến mất từng chút một.

Đột nhiên bên ngoài có tiếng ô tô.

Vừa mới ngẩng đầu, tôi thấy bàn tay thon dài của Cung Mặc đặt trên cửa xe, sắc mặt u ám khi nhìn thấy những bức tranh bị ngọn lửa nuốt chửng.

Làn khói lượn lờ xa xăm, hư ảo như trong giấc mơ.

Đang lúc tôi ngơ ngác thì cửa sau xe mở, mẹ của Cố Thành là Cung Đại bước tới.

Nhìn đống tranh trong chậu than, bà ta khịt mũi, ánh mắt lộ sự căm hận như muốn thiêu rụi tôi như người trong tranh.

"Nhờ ơn của cô mà Cố Thành chết không được nhắm mắt. Chúng tôi định xây thủy lục đạo trường (*) cho nó, nó không buông bỏ được cô, cô tự tới trình diện đi."

(*) Lục đạo pháp trường là nơi diễn ra cứu rỗi linh hồn người chết, giải cứu cô hồn dã quỷ.

Nói tới đây, bà ta liếc nhìn khuôn mặt trong bức tranh đang bị ngọn lửa đốt cháy từng chút một: "Nếu không muốn nó thành ma cũng không tha cho cô thì cô bắt buộc phải tới!"

Nhớ đến hình ảnh Cố Thành đứng ở góc phòng tắm, thân thể lạnh như băng, vẻ mặt không cam lòng cùng hành động bổ nhào vào tôi, liên tục chất vấn tôi tại sao đã cưới tôi mà vẫn không chiếm được, tôi không sợ mà chỉ thấy thương cảm, vì thế gật đầu: "Được."

Cung Đại giật lấy tập tranh trong tay tôi, ném hết vào lò than.

"Chị!"

Cung Mặc vội mở cửa xe chạy xuống. Nhưng đi được vài bước, như nhớ tới chuyện gì, anh dừng lại, nhìn chằm chằm album ảnh bị thiêu rụi trong lò than.

Cung Đại cứng đờ, ánh mắt nhìn tôi ngoại trừ oán hận còn có sự ghen ghét khó tả.

Bà ta lạnh lùng nói: "Nhớ phải đến đấy!"

Sau đó bà ta xoay người bỏ đi về phía xe, còn không quên kéo cả Cung Mặc.

Tôi ngẩng đầu nhìn, khoảnh khắc tôi và Cung Mặc chạm ánh mắt của nhau, ánh mắt thoáng hiện lên sự bối rối, rồi ngay lập tức quay đầu đi.

Tôi cười thầm, nhìn xấp giấy ố từ từ bị thiêu rụi, tôi dùng que chọc vào cho nó cháy nhanh hơn.

"Vân Phàm!" Cung Mặc kêu lên.

Anh vươn nửa người ra khỏi cửa sổ xe cau mày nhìn tôi, sau đó đóng cửa sổ lại rồi lái xe chạy đi.

Khi nghe anh gọi, tôi không biết mình đang mong chờ điều gì.

Tôi lúc này chỉ biết trơ mắt nhìn từng tờ giấy mình vẽ bằng bao nỗ lực và cảm xúc dần hóa thành tro bụi.

2

Lễ siêu độ của Cố Thành do nhà họ Cố tổ chức.

Lúc tôi đến thì mọi người đã bắt đầu, khi nhìn thấy tôi, sắc mặt người nhà họ Cố có hơi kỳ lạ.

Cung Đại đi tới, giọng điệu vẫn lạnh lùng: "Đại sư nói cô có vấn đề, phải uống canh an thần, đi theo tôi."

Nơi này đông người, tôi không sợ bà ta dám làm gì mình, vì vậy tôi theo bà ta xuống bếp, thời điểm nhận lấy chén canh, mùi thuốc Đông y nồng nặc có hơi khác thường.

Trong chén thuốc màu nâu hình như có thứ màu đỏ trôi nổi giống như máu.

Thấy tôi do dự, Cung Đại cầm lấy uống trước một ngụm, sau đó đưa lại cho tôi: "Uống đi! Tôi đúng là muốn đầu độc cô rồi chôn cùng Cố Thành, nhưng trước con mắt của bao nhiêu người tôi không có gan làm vậy!"'

Khi nói điều này, thái độ của bà ta không hề che giấu sự ghen ghét.

Trên đời này cũng không có nhiều chất độc sẽ không phát tác nếu uống thuốc giải trước.

Sau khi chắc chắn Cung Đại đã uống một ngụm, tôi mới dám uống hết.

Bên trong canh có rất nhiều thứ, ngoại trừ thứ như tơ máu được nấu chín ra thì còn có nhiều thứ béo ngậy.

Nuốt hết xuống, trong miệng vẫn sót lại thứ gì đó mềm mềm, tôi cuốn đầu lưỡi rồi nuốt xuống.

Cả chén canh ấm vào bụng, tôi thấy cơ thể mình ấm lên, định đặt cái chén xuống: "Đưa đồ tang cho cháu."

Dù sao thì mục đích của tôi vốn không đơn thuần, là tôi có lỗi với Cố Thành.

Nhưng đúng lúc này, tay tôi bỗng mềm nhũn, thời điểm cái chén rơi xuống thì Cung Đại vươn tay đỡ lấy.

Tôi còn đang thắc mắc sao bà ta vẫn còn nhanh nhẹn như vậy thì đầu óc đột nhiên choáng váng, cơ thể không còn sức rồi ngất đi.

Đến khi tỉnh lại, xung quanh toàn là hương khói ngột ngạt và tiếng chuông đồng giòn tan.

Cơ thể tôi đau nhức lạnh buốt, sống lưng ngứa ngáy một cách lạ lùng.

Tôi cố mở mắt ra thì phát hiện mình đang trần truồng nằm trên một chiếc hộp gỗ lớn.

Ngoài ra còn có một mùi thơm kỳ lạ và mùi tanh thối từ khe hở bay ra.

Cổ tay bị trói bằng một sợi dây màu đỏ, đầu còn lại buộc vào cờ gọi hồn cắm ở góc hộp.

Khi tôi thử di chuyển, chuông đồng treo trên sợi dây đỏ và lá cờ gọi hồn đung đưa phát ra tiếng giòn giã.

Cảm giác ngứa ngáy trên lưng mỗi lúc một rõ ràng, tôi sợ đến dựng tóc gáy, dụi mặt vào hộp gỗ rồi quay đầu nhìn.

Đập vào mắt lúc này là khuôn mặt của Cung Đại, trong ánh lửa mờ ả, bà ta vừa bình tĩnh vừa quỷ dị.

Cung Đại một tay cầm bát sứ đã cũ, một tay cầm bút nhúng vào thứ gì đó đỏ như máu rồi viết lên lưng tôi.

Thấy tôi đã tỉnh, bà ta không hề sợ, vẫn tiếp tục hành động của mình, còn cười nói: "Sắp xong rồi."

"Bà muốn làm gì?" Tôi muốn đứng dậy thì phát hiện chân mình cũng bị trói bằng sợi dây màu đỏ.

Tay chân bị trói hoàn toàn không làm được gì, thậm chí mỗi lần nhúc nhích, những chiếc chuông đồng và lá cờ gọi hôn lại phát ra tiếng kêu leng keng nhức tai.

"Cô và Thành Thành đã kết hôn, thế nên cô là người của Thành Thành. Nó chết không nhắm mắt cũng là vì muốn cưới cô." Cung Đại cười nói, tay vẫn nhẹ nhàng vẽ vời sau lưng tôi, "Cô yên tâm, pháp trận này rất đáng tin, nó có thể gọi hồn. Nếu Thành Thành về thấy sau lưng cô có cực lạc phù do tôi dùng máu mèo để vẽ thì nó sẽ hoan hảo với cô, cộng thêm thuốc mang thai cô vừa uống, cô sẽ nhanh chóng có thai, kéo dài huyết mạch, Thành Thành sẽ sống lại. Vân Phàm à, là cô lựa chọn Cố Thành, cũng là cô chính miệng đồng ý gả cho nó, cô không thể hối hận được."

Không biết tại sao tôi lại cảm thấy bà ta đang vui mừng khi người khác gặp họa.

Tôi biết có tiếp tục tranh luận cũng vô dụng, trước mắt chỉ có thể dùng những lời tốt đẹp trấn an bà ta, chờ bố mẹ phát hiện tôi mất tích và đến giải cứu.

Nhưng tôi vừa mở miệng, Cung Đại đã nhét một mảnh vải vào miệng tôi, cười khinh rồi xoay người bỏ đi.

Tôi rên rỉ hai tiếng, vùng vẫy muốn thoát khỏi sợi dây màu đỏ đang trói tay chân mình nhưng càng vùng vẫy, nó lại trói tôi càng chặt. Cơ thể trần trụi của tôi cọ vào hộp gỗ bị những mũi gai đâm vào rất đau, vô cùng khó chịu.

Ngay khi tôi định dùng mép gỗ để cắt sợi dây thì có tiếng cửa mở, mùi thuốc quen thuộc ập đến.

Cung Đại cầm một cái chén tựa vào hộp, nhìn tôi giãy giụa, trên mặt nở nụ cười kiêu ngạo và nham hiểm.

Bà ta giữ cằm tôi, lấy miếng vải trong miệng ra, đổ thuốc vào.

Tôi cong lưỡi, cố nhổ thứ thuốc ghê tởm đó ra nhưng thuốc như sinh vật sống cứ thế chảy thẳng vào cổ họng.

Cuối cùng hơn nửa số thuốc đã vào dạ dày.

Cho tôi uống thuốc xong, Cung Đại lại nhét miếng vải vào miệng tôi.

Thấy tôi vẫn vùng vẫy, bà ta thì thầm: "Cô có ngửi thấy mùi gì từ hộp gỗ không?"

Tôi áp mặt vào hộp gỗ, ngửi thấy một mùi hôi thối lạ lùng tỏa ra từ các khe hở, trong đầu bỗng xuất hiện một suy nghĩ tồi tệ.

"Đúng vậy, là Thành Thành."

Như sợ tôi không tin, Cung Đại còn mở tấm ván gỗ bên cạnh ra.

Tôi nhìn thấy thi thể không còn sức sống của Cố Thành nằm giữa vô số thảo mộc không rõ nguồn gốc, mặt hắn hướng về phía tôi như muốn nói lên sự không cam lòng của mình.

Xen lẫn thảo mộc là rất nhiều côn trùng, có nhện đầy màu sắc, có bọ cạp đen bóng, thậm chí có rết màu đỏ tươi.

Tôi sợ hãi, vội vàng ngẩng đầu, không dám cọ sợi dây đỏ vào hộp gỗ nữa.

Tôi nhìn Cung Đại, rất muốn hỏi xem bà ta rốt cuộc muốn làm gì.

Nhiều độc trùng như vậy, bà ta không sợ chúng gặm nhấm hết thi thể của Cố Thành sao?

Nhưng vì miếng vải trong miệng, tôi chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ.

"Sắp bắt đầu rồi." Cung Đại vuốt ve lưng tôi, cười nói, "Làn da như mỡ, máu tươi làm phù chú, lại bị trói bằng dây đỏ, người như cô tôi thấy nhiều rồi. Trước đây cô cũng dùng cách này thu hút người đó đúng không? Tiếc là lần này người đó không đến đây được. Cô tốt nhất ngoan ngoãn ở bên cạnh Cố Thành đi!"

Tôi thu hút ai?

Cố Thành sao?

Đúng lúc này thuốc phát huy tác dụng, tôi lại bắt đầu thấy chóng mặt.

Trước khi hôn mê, tôi thấy Cung Đại đậy tấm ván gỗ lại, sau đó kéo cuộn dây màu đỏ treo chuông quấn bốn lá cờ gọi hồn vào tay chân tôi.

Lúc đi vòng quanh, bà ta lẩm bẩm gì đó, lúc cao lúc thấp, lúc nhanh lúc chậm.

Dù không hiểu nhưng tôi vẫn biết đó là câu thần chú bằng tiếng Miêu.

Nhìn cái cách bà ta đọc, có vẻ bà ta thông thạo tiếng Miêu lắm.

Nhưng tôi chưa bao giờ nghe Cố Thành kể mẹ mình là người Miêu.

Tôi dần mất đi ý thức, cuối cùng ngất đi.

Đến khi tỉnh lại, chuông vẫn reo liên tục.

Một giọng nói quen thuộc đang gọi tôi: "Vân Phàm! Vân Phàm! Mau tỉnh lại đi!"

Tôi mơ màng mở mắt nhìn về phía âm thanh thì thấy bên ngoài sợi dây đỏ đan vào nhau như tấm lưới, Cung Mặc muốn xông vào nhưng anh cứ như bị dây đỏ chặn lại, không vào được.

Thấy tôi đã tỉnh, anh vội nói: "Dây đỏ đã tẩm máu gà nên tôi không vào được. Pháp trận này cùng cổ trùng trong hộp gỗ sẽ khiến Cố Thành sống dậy. Cực lạc phù trên lưng của em sẽ dẫn dắt cậu ta theo bản năng cùng em..."

Nói tới đây, Cung Mặc lộ sự ghen ghét, trầm giọng: "Chỉ cần trong lòng em nghĩ đến tôi, tôi có thể vào đó. Nhanh lên! Nếu Cố Thành tỉnh dậy, em... Em sẽ chết."

Câu cuối cùng, giọng của anh từ ghen ghét biến thành thương cảm.

Tôi nằm trên hộp gỗ nhìn anh sốt ruột như vậy, trái tim thắt lại.

Rõ ràng tôi đã đốt những bức tranh đó, muốn quên đi tất cả, nhưng anh lại bắt tôi nghĩ về anh ư?

Cực lạc phù, vừa nghe đến tên đã biết nó không phải thứ tốt lành gì.

Linh hồn của Cố Thành vừa thấy sẽ muốn hoan hảo với tôi.

Vậy anh thì sao?

Trong mơ anh cùng tôi hoan hảo bao nhiêu lần, nhìn thấy cực lạc phù này liệu có giống thế không?

Chẳng lẽ tôi phải tiếp tục vướng mắc với anh nữa sao?