Mộng Tình Cổ

Chương 1: Hôn nhân sai lầm - 1.1 - 1.7



1

Bắt đầu từ năm mười tám tuổi, tôi thường xuyên mơ thấy một người đàn ông.

Lúc đầu anh ta dụ dỗ hôn tôi, rồi từng bước từng bước, cuối cùng là dây dưa triền miên.

Trong mơ, tôi có thể nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông đó, thậm chí lúc động tình còn có thể nhìn thấy nốt ruồi to bằng hạt đậu dưới rốn anh ta.

Khi triền miên, cơ thể anh ta căng cứng, nốt ruồi đỏ ấy run lên như muốn rớt ra ngoài, thật sự khiến người ta bị cám dỗ.

Dù ở trong mơ, hắn vẫn cảm nhận được ánh mắt của tôi, thường xuyên dụ dỗ tôi hôn nốt ruồi đó.

Giấc mơ ấy bắt đầu từ năm mười tám tuổi, chưa bao giờ dừng lại.

Tôi ở trong mơ hỏi anh ta là ai, phải đi đâu để tìm anh ta.

Anh ta chỉ khẽ cười, nói thời cơ tới, anh ta sẽ đến tìm tôi.

Để tìm được anh ta, khoảng thời gian học đại học tôi đã vẽ chân dung của anh ta lại.

Nhưng dù có hỏi bạn bè hay đăng lên mạng vẫn không có tin tức gì.

Tôi cũng đã tìm đến chuyên gia giải mộng.

Nghe tôi kể hằng đêm đều mơ thấy giấc mơ quấn quít cùng một người đàn ông, có kẻ cười chọc buổi tối tôi có thể đến tìm hắn, nếu ngủ với hắn thì có thể đuổi tên đàn ông trong mơ kia, cũng có người chỉ nhìn nhìn, bảo tôi mau tìm bạn trai.

Bác sĩ tâm thần xem bức chân dung tôi vẽ, nói rằng tôi quá cần một người bạn trai, khuyên tôi hãy thử tìm bạn trai ngoài đời thật thử xem, biết đâu có thể thoát khỏi giấc mơ đó.

Chỉ có tôi biết đó không phải ảo tưởng.

Mỗi lần ở trong mơ anh ta đều véo vào eo tôi khiến tôi bật khóc, đến lúc tỉnh dậy, thắt lưng thật sự nhức mỏi, cảm giác khô nóng vẫn còn, bộ đồ ngủ và ga trải giường đều ướt đẫm.

Chuyện như vậy quá xấu hổ, tôi không dám nói ra.

Mãi cho đến khi đi làm, internet phát triển như bây giờ, tôi vẫn chưa gặp anh ta.

Nhưng anh ta vẫn như trước thường xuyên đi vào giấc mơ, lần nào cũng tự nhiên nằm bên cạnh, đặt tay lên eo tôi, chỉ động một cái đầu ngón tay liền như bốc cháy.

Sau bao năm triền miên trong mơ, mỗi tấc da mỗi tấc thịt trên người tôi anh ta đều biến rõ, tôi hoàn toàn không có sức chống cự, chỉ đành mặc cho anh ta làm càn, bản thân mê loạn trầm luân.

Nhưng tuổi càng lớn, gia đình càng giục kết hôn.

Bạn bè bên cạnh đã có chồng có con, có một lần bị mẹ ép quá, thậm chí còn cầm một xấp ảnh về, bắt tôi có thế nào cũng phải chọn một người để đi xem mắt, tôi thế mà nhìn thấy khuôn mặt giống anh bảy phần.

Khác với vẻ ham muốn trong mơ, người trong ảnh mỉm cười dịu dàng.

Mẹ thấy tôi nhìn chằm chằm liền lập tức đi sắp xếp.

Chính Cố Thành không khác gì trong ảnh, rất dịu dàng lịch sự.

Ở bên anh thật sự rất thoải mái, còn được lấp đầy khoảng trống trong những giấc mơ chỉ có dục vọng dâng trào.

Nhất là khi nhìn khuôn mặt tương tự ấy, tôi luôn có cảm giác mình đã tìm đúng người, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm khó mà giải thích.

Có lẽ anh của trong mơ là kiếp trước.

Kiếp này có giấc mơ dẫn đường, tôi mới có thể tìm được anh trong xấp ảnh.

Cố Thành hơn tôi hai tuổi, gia cảnh rất khá.

Ông bà ngoại và một người cậu xấp xỉ tuổi anh ra nước ngoài mấy năm trước.

Tôi từng hỏi anh với con người anh và điều kiện gia đình, đáng lẽ không đến mức phải đi xem mắt.

Đàn ông tốt như vậy không biết có bao nhiêu cô gái xếp hàng chờ.

Anh chỉ nhìn tôi, khẽ cười: "Có lẽ là để chờ người phù hợp."

Tôi thoáng rung động, bỗng có cảm giác đây chính là số phận an bài.

Cố Thành ôm tôi: "Vân Phàm, chúng ta kết hôn đi."

Hình như tôi thật sự tìm được rồi, từ lúc quen Cố Thành, tôi không còn mơ giấc mơ kia nữa.

Thế nên tôi đồng ý lời cầu hôn của Cố Thành, vốn tưởng đây sẽ là một kết thúc hoàn hảo.

Tôi còn định trong đêm tân hôn sẽ lấy bức tranh mình vẽ thời đại học ra đưa cho Cố Thành xem, nói với anh từ năm tám tuổi tôi đã bắt đầu mơ thấy anh, bắt đầu chờ anh.

Cho đến khi tôi gặp cậu của Cố Thành trong hôn lễ.

Lúc này tôi mới nhận ra ngay từ đầu mình đã nhận lầm người!

2

Nhà ngoại của Cố Thành đều ở nước ngoài, thời gian chuẩn bị hôn lễ của chúng tôi khá chóng vánh.

Có mấy lần Cố Thành nhắc tới việc cậu của mình sẽ về nước dự đám cưới nhưng tôi không ngờ lại gặp người đó trong hoàn cảnh như vậy.

Hôm ấy tôi đang ở hậu trường khách sạn chờ lên sân khấu, Cố Phàm vui vẻ mở cửa, cười nói với tôi: "Vân Phàm, cậu đến rồi."

Ánh sáng từ ngoài cửa chiếu vào, anh ta đứng ngay ở cửa, cười với tôi.

Hệt như trong mộng, anh ta đứng bên giường cúi đầu cười nhìn tôi vậy.

Tuy ở trong mơ anh ta rất ít khi mặc đồ, bây giờ lại trong bộ vest màu đen, nhướng mày, hơi mím môi... Chỉ nhìn thôi trái tim tôi cũng đau nhói!

Rõ ràng Cố Thành có khuôn mặt giống bảy phần, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy anh ta, chỉ một cái nhìn, tôi liền biết người trong mơ chắc chắn không phải Cố Thành!

Có vài người thật sự chỉ cần nhìn một cái sẽ biết, người khác không thể thay thế!

Nhưng anh lại xuất hiện quá muộn!

Đau lòng hơn là anh đến bên cạnh, cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt giữ vẻ lịch sự và xa lạ.

Anh mở hộp trang sức ra, đưa cho Cố Thành: "Cô dâu xinh lắm. Đây là quà của mẹ tặng cho cháu dâu của bà ấy, vừa lúc có thể đeo trên hôn lễ."

Trong hộp là một sợi dây chuyền kim cương rực rỡ.

Tôi nhìn bàn tay rắn chắc đang cầm cái hộp kia.

Trong mơ, đó là bàn tay đã vuốt ve cơ thể tôi, nhéo eo tôi...

Khi tôi khóc lóc cầu xin, anh cũng sẽ dùng nó giữ cằm tôi, hôn tôi thật sâu.

Tôi không dám nghĩ nữa, đôi mắt như bị chiếc sợi dây chuyền kia làm cho lóa đi, vội quay mặt.

Anh đưa quà tới, thờ ơ nhìn tôi rồi xoay người đi tiếp khách.

Ma xui quỷ khiến sao tôi lại đứng bật dậy, gọi anh: "Anh gặp em có cảm giác quen thuộc không?"

Từ năm mười tám tuổi đến hai mươi tám tuổi, suốt mười năm, anh đều ở trong mơ dây dưa triền miên cùng tôi.

Các tư thế thẹn thùng xấu hổ chúng tôi đều đã thử.

Chẳng lẽ nửa đêm anh không có những giấc mơ đó sao?

Còn tôi chỉ cần nhìn một cái liền biết người trong mơ chính là anh!

Không lẽ với tôi anh không có một chút cảm giác?

"Hả?" Anh nhíu mày, nghi ngờ nhìn tôi.

Cố Thành cười cười: "Cháu với cậu giống nhau quá nên Phàm Phàm có cảm giác thân thuộc với cậu đấy."

Anh hơi nhếch mép rồi rời đi mà không ngoảnh lại.

Nhìn bóng lưng anh biến mất ở cửa, tôi có cảm giác mất mát không thể diễn tả nên lời.

Hệt như mỗi lần tỉnh dậy, cơ thể vẫn còn cảm giác vương vấn nhưng bên giường lại hoàn toàn lạnh lẽo, chỉ có mình tôi thu dọn ga giường đã bẩn với cơ thể đau nhức.

Hôn lễ sắp bắt đầu, bố mẹ hai bên đều đang chờ sẵn, tôi không còn thời gian để suy nghĩ nữa.

Phù rể kéo Cố Thành đi trước, phù dâu giúp tôi trang điểm, sửa sang tóc, chỉnh lại váy cưới, đeo dây chuyền cho tôi.

Sợi dây chuyền sáng lấp lánh mà lạnh lẽo nằm trên cổ.

Cả quá trình tiếp theo tôi thấy mình như một cái xác không hồn.

Mấy lần tôi không tự chủ mà nhìn về phía Cố Thành, nhưng trên mặt anh không có cảm xúc gì, chỉ thỉnh thoảng nói chuyện với mẹ cố Thành.

Đến khi hôn lễ kết thúc, thời điểm MC bảo chú rễ và cô dâu hôn nhau, lòng tôi không hiểu sao lại vô cùng hoảng sợ.

Cứ như yêu đương vụng trộm bị bắt tại trận vậy!

Chính tôi đã không thể phân biệt bản thân đang sợ việc mình lén lút triền miên với cậu của Cố Thành bị Cố Thành phát hiện, hay là sợ anh nhìn thấy tôi và Cố Thành hôn nhau.

Rõ ràng anh chẳng có cảm giác gì với tôi cả.

May mà trước giờ Cố Thành luôn tôn trọng tôi, từ lúc xem mắt đến nay chưa từng vượt quá giới hạn, biết tôi da mặt mỏng nên hôn má tôi một cái là xong.

Về đến phòng ở tầng cao nhất, tôi mới thở phào.

Gia đình Cố Thành tổ chức tiệc cưới lớn nhất bao hết khách sạn.

Anh biết tôi cả đêm không ngủ nên bảo tôi nghỉ ngơi trước, còn anh xuống lầu tiếp khách.

Cố Thành luôn ân cần dịu dàng như vậy, cảm giác áy náy trong lòng tôi càng lúc càng lớn.

Tẩy trang tắm rửa xong, tôi thấy nhóm chuẩn bị đám cưới của gia đình Cố Thành thêm một người vào, biệt danh là Cung Mặc.

Mọi người đều thúc giục anh kết hôn, nói rằng cháu trai như Cố Thành đã kết hôn rồi, người làm cậu như anh phải đẩy nhanh tốc độ lên.

Vừa nhìn tôi liền biết đó là tên anh.

Tôi không khỏi khỏi hối hận, nếu lần đầu gặp đã xác định là anh, tôi nên đuổi theo hỏi cho rõ ràng.

Giấc mộng mười năm, chẳng lẽ một chút cảm giác anh cũng không có sao?

Hay thật sự chỉ là giấc mơ của một mình tôi?

Nhưng bây giờ tôi đã kết hôn rồi, nghĩ đến sự dịu dàng của Cố Thành, tôi lại cảm thấy tội lỗi.

Buổi tối tiệc tan, Cố Thành nồng nặc mùi rượu được phù rể dìu về phòng.

Tôi vội đến đỡ Cố Thành, trong men say anh cười nói: "Mùi rượu nồng lắm, đừng để dính vào người em, anh đi tắm trước..."

Nói là đi tắm nhưng anh lại không chịu buông tay, ánh mắt luôn hướng về phía tôi, khàn giọng nói: "Vân Phàm, chúng ta kết hôn rồi. Anh thật sự đã cưới được em, cưới được em..."

Lăn qua lộn lại chỉ có hai câu như vậy.

Giọng nói thậm chí còn nghẹn ngào nức nở, cảm giác tội lỗi trong lòng tôi càng lúc càng lớn.

Cuối cùng sau khi dỗ dành, tôi đỡ anh vào nhà tắm, xác định anh có thể tự lo được, tôi mới đi ra.

Nghe tiếng nước trong phòng tắm, trái tim tôi bắt đầu đấu tranh.

Bây giờ chúng tôi đã kết hôn, hoan hảo với Cố Thành là nghĩa vụ vợ chồng, huống chi anh ấy tốt như vậy...

Cung Mặc không có cảm giác khác thường gì với tôi, đó chỉ là giấc mơ của tôi, không phải của anh.

Nếu đã bỏ lỡ thì nên buông tay.

Sau khi hạ quyết tâm, tôi cố ý thay bộ váy ngủ bằng lụa trắng, lúc lên giường nằm chờ Cố Thành, tôi phát hiện tiếng nước trong phòng tắm không ngừng chảy, lại không có động tĩnh gì khác.

Tôi thử gọi Cố Thành mấy lần nhưng anh đều không trả lời.

Bỗng có dự cảm chẳng lành, tôi dựa vào tấm kính mờ nhìn vào, chỉ thấy Cố Thành trần trụi ngồi trong phòng tắm.

Tôi đoán chắc là uống quá nhiều nên ngủ quên.

Thầm nghĩ dù gì cũng đã là vợ chồng, tôi đẩy cửa bước vào, định gọi Cố Thành hoặc đỡ anh đứng dậy.

Nhưng khi chạm vào người, dù nước tắm còn ấm nhưng anh vẫn lạnh như băng.

Tôi không khỏi run rẩy.

Cố Thành chết rồi!

3

Không cảm nhận được hơi thở của Cố Thành, tôi vội lùi lại, gọi người và xe cứu thương.

Ngoài hai chúng tôi thì chỉ có nhà họ Cố và bố mẹ ở tại tầng cao nhất của khách sạn này.

Cung Mặc là người đầu tiên nghe thấy, anh liếc nhìn tôi, hơi nheo mắt lại, cởi áo khoác khoác lên người tôi xong mới bước vào phòng tắm.

Khi chiếc áo khoác ấm áp bao trùm lấy cơ thể, tôi mới phát hiện toàn thân mình lạnh ngắt.

Chiếc váy lụa trên người tôi đã bị nước thấm ướt, có thể nói là lộ rõ từng chi tiết.

Nhưng đây không phải thời điểm xấu hổ vì đằng sau là mớ hỗn loạn.

Cung Mặc vừa rời khỏi phòng tắm, bố mẹ Cố liền thét lên, khách khứa cũng bắt đầu bàn tán.

Bố mẹ tôi ôm tôi, hỏi tôi có chuyện gì.

Nhân viên cấp cứu tiến hành cứu hộ tại hiện trường nhưng cuối cùng vẫn nói họ không thể làm được gì, có thể do Cố Thành uống quá say, trở về ngâm nước nóng bất hạnh đột tử.

"Tôi đã nói rồi mà! Thành Thành có bệnh tim bẩm sinh, không thể uống rượu nhưng lại một hai chắn rượu giúp cô, sao cô lại để nó uống nhiều như vậy hả!" Mẹ Cố nổi điên quay đầu nhìn tôi, "Đều tại cô, tôi đã nói tử vi của cô quá cứng, không phù hợp, nhưng Thành Thành cứ khăng khăng muốn cưới cô. Nhìn dáng vẻ của cô bây giờ đi, cô đã quyến rũ bao nhiêu tên đàn ông rồi..."

Cố Thành có bệnh tim?

Tôi sững sờ mấy giây. Quen nhau ba tháng, anh chưa từng nhắc tới việc này, thậm chí chút manh mối cũng không nhìn ra.

Bố mẹ tôi nghe vậy liền nổi giận, hét lớn: "Nhà mấy người lừa kết hôn đúng không, bị bệnh tim sao không nói chứ!"

"Nếu không phải bị cô ta quyến rũ, Thành Thành sao có thể phát bệnh, sao có thể chết hả! Đều do cô ta hại, cô ta phải đền mạng cho Thành Thành!" Mẹ Cố mất bình tĩnh lao về phía tôi.

"Chị!" Cung Mặc trầm giọng gọi, nháy mắt ra hiệu với bố Thành đưa bà đi.

Trong một ngày tôi phải chấp nhận quá nhiều việc, đầu óc đã rất choáng váng.

Cố Thành đúng là đột tử do bệnh tim, bệnh tim của anh rất nặng nên mới trì hoãn kết hôn đến năm ba mươi tuổi.

Buổi xem mắt là do bên mai mối giới thiệu, bọn họ có lẽ không biết bệnh sử của anh.

Tuy trong cuộc hôn nhân này nhà họ Cố che giấu trước nhưng người dù sao cũng đã chết, vì thế gia đình họ yêu cầu cô dâu mới vào cửa như tôi phải túc trực bên linh cữu của anh.

Bố mẹ tôi kịch liệt phản đối, nhưng nghĩ đến ba tháng yêu nhau, ngoại trừ che giấu bệnh tim, Cố Thành đối xử với mọi người rất tốt, hơn nữa đã là vợ chồng, tôi cũng có chỗ có lỗi với anh nên đồng ý.

Cố Thành là con một, nhà họ Cố bày linh đường trong nhà mấy ngày rồi mới đưa anh đi hỏa táng.

Đêm tôi túc trực bên linh cữu, nghe nói mẹ Cố tức giận công tâm đến mức phải nhập viện, bố Cố còn phải xử lý những chuyện khác, nhà họ Cố cũng không có họ hàng nào ở lại giúp đỡ.

Không biết có phải trả thù tôi hay không, cả linh đường chỉ có một mình tôi.

Mơ giấc mơ kỳ lạ đã mười năm, tôi chẳng còn sợ gì cả, lặng lẽ đốt tiền giấy trước quan tài của Cố Thành.

Đầu bị khói lửa làm mù mịt, trước mắt là nụ cười dịu dàng của Cố Thành đan xen với khuôn mặt lạnh lùng xa cách của Cung Mặc.

Chốc lát là cảnh Cố Thành ngồi gục trong phòng tắm, toàn thân trắng bệch, sắc mặt tang tóc.

Chốc lát lại là cảnh trong mơ, Cung Mặc nhướng mày, híp mắt, mím môi cúi đầu hôn tôi.

Ngay lúc tôi mê man, một khuôn mặt đột nhiên xuất hiện từ chậu than đầy khói.

Không giống như trong mơ hầu như là trần trụi, lần này anh mặc đồ của Cung Mặc...

Tôi híp mắt nhìn, muốn nói gì đó.

Thì anh bỗng dưng kéo tôi dậy, vòng tay qua eo tôi, xoay người tôi lại, vén váy tôi lên.

Tôi muốn hét lên nhưng anh lại ấn tôi vào chiếc quan tài đang mở nắp, thì thầm bên tai: "Nhìn gương mặt này của cậu ta, sao em có thể nhận lầm hả?"

Trong quan tài là khuôn mặt của Cố Thành giống anh bảy phần.

Tôi định quay lại hỏi anh là ai thì đôi môi trực tiếp bị hôn.

Sau đó vòng eo trầm xuống...

4

Tôi thức trắng hai ngày liền, nửa đêm phải quỳ đốt giấy, đầu óc sớm đã choáng váng vì khói cuồn cuộn.

Đột ngột gặp kích thích, cơ thể không khỏi căng chặt.

Nhưng đây là linh đường!

Nằm trong quan tài là Cố Thành, người vừa cùng tôi tổ chức hôn lễ, đồng thời là cháu trai của Cung Mặc!

Anh không phải Cung Mặc sao?

Nhưng sao anh lại mặc đồ của Cung Mặc?

Khi môi lưỡi quyện vào nhau, mọi lời nói của tôi đều bị chặn lại, thậm chí là không thở nổi.

Trong lúc dây dưa tôi cắn môi anh một cái, anh đau nhưng quyết không buông ra.

Thay vào đó anh nổi giận, cái lưỡi linh hoạt đi thẳng vào trong cuốn lấy lưỡi tôi.

Tôi tức giận cắn lưỡi anh thật mạnh, vị tanh ngọt của máu lập tức lan ra.

Anh kêu rên nhưng vẫn không buông, ngược lại tay ôm chặt eo tôi, dùng sức bế tôi tựa lên thành quan tài.

Hai chân rời khỏi mặt đất, cả người tôi dựa vào quan tài, môi lưỡi đan nhau tách ra, đầu cúi xuống, mặt gần như chạm vào Cố Thành bên trong.

Tôi sợ hãi hét lên.

Nhưng anh vẫn tiếp tục đến gần, lạnh lùng nói vào tai tôi: "Sao em không kêu to một chút? Đánh thức kẻ chết như cậu ta hoặc gọi người nhà họ Cố đến đây cũng được."

Sau đó anh giữ chặt eo tôi, bắt đầu di chuyển dữ dội.

Cho dù Cố Thành giấu bệnh tim, nhưng anh ấy chết trong phòng tân hôn, tôi đã áy náy gần chết.

Nếu để người ta phát hiện tôi giữ linh đường lại dựa vào quan tài cùng cậu của anh...

Tôi không dám gì nữa, chỉ biết cắn môi không cho bản thân kêu ra tiếng, nuốt ngụm máu trong miệng xuống.

Lần này người đàn ông kia hung dữ vô độ hơn trong mơ rất nhiều.

Mỗi một cử động đều rất dùng sức, tôi như con búp bê, mấy lần suýt ngã vào quan tài, chỉ có thể ôm lấy cánh tay Cung Mặc, chân quấn quanh eo anh khiến anh càng phát điên.

Cuối cùng tôi thật sự không chịu nổi nữa, bật khóc nức nở, cầu xin anh tha cho tôi.

Nhưng anh chỉ nói: "Tôi đã nói rồi, tôi sẽ đến tìm em. Em nhận lầm người, sai càng thêm sai. Đây là trừng phạt em đáng phải chịu, nếu tôi không tới, em làm gì còn cơ hội ở ngoài này khóc lóc, người nằm trong quan tài sẽ làm em, không phải cậu ta!"

Anh có ý gì?

Tôi còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thì anh lại di chuyển nhanh hơn, giữ chặt eo tôi.

Đầu óc tôi như rơi vào mộng mị.

Linh đường, quan tài, Cố Thành mới chết...

Còn cả người đàn ông trong mơ đang thâm nhập từ phía sau...

Tất cả những kích thích này tụ lại, tôi hoàn toàn trống rỗng, trước mắt chỉ có một màu trắng xóa.

Cuối cùng tôi bị mẹ của Cố Thành đánh thức, bà ta lạnh lùng nhìn tôi: "Bảo cô túc trực bên quan tài của Tiểu Thành đốt vàng giấy, cô lại dựa vào quan tài ngủ! Cô không sợ Tiểu Thành từ trong quan tài bò ra kéo cô vào trong sao!"

Lúc nói, bà ta cắn răng cười cười, giơ tay về phía tôi.

Tôi sợ hãi theo bản năng ngửa ra sau để tránh, đầu suýt chút đập vào quan tài.

May mà có một bàn tay ở bên cạnh đưa ra đỡ lấy gáy tôi: "Cẩn thận."

Giọng nói trầm thấp, ngọt ngào mà quen thuộc, chính là Cung Mặc!

Nhớ lại cảnh điên cuồng cùng anh tối qua, tôi vội quay đầu nhìn, nhưng đập vào mắt là ánh mắt xa xách của anh.

"Dậy rồi thì về đi." Anh rút tay về, ho một tiếng, "Em là vợ của Tiểu Thành, vì nó chúng tôi sẽ làm khó em."

Nói đến đây anh nhìn mẹ Cố Thành, ý bảo bà ta đừng làm khó tôi.

Nhìn cánh môi vẫn còn nguyên vẹn, tôi không khỏi rét run.

Đêm qua môi lưỡi quấn lấy nhau, tôi đã cắn anh, nhưng Cung Mặc lại không hề bị thương.

Đó chỉ là một giấc mơ thôi sao?

Tôi cố gượng đứng dậy.

Nhưng vừa nhúc nhích eo liền đau nhức, chân cũng không có sức, tôi lại ngã thẳng xuống.

Mắt thấy trán mình càng ngày càng gần khuôn mặt trắng bệch của Cố Thành trong quan tài, bên cạnh có tiếng thở dài, cánh tay liền được một bàn tay giữ lấy, tay còn lại đỡ bả vai tôi, hơi ôm tôi vào lòng.

"A!" Mẹ Cố Thành hừ lạnh, "Vân Phàm, quan tài của Tiểu Thành còn chưa đóng! Cô lại ở đây quyến rũ cậu của nó! Đúng là không biết xấu hổ!"

5

Nghe mẹ của Cố Thành nói, lại nhìn gương mặt tang tóc của Cố Thành trong quan tài, tôi vội tránh khỏi vòng tay của Cung Mặc.

Trên người anh không có dấu vết gì cả, cứ như những gì xảy ra tối qua chỉ là một giấc mơ.

Tay của Cung Mặc dừng ở không trung, anh cau mày, nghi ngờ nhìn tôi.

Anh như vậy càng khiến tôi xấu hổ!

Hơn nữa giữa hai chân vẫn dính dính, thắt lưng đau nhức.

Mẹ Cố Thành trừng mắt nhìn tôi, sau đó xoay người bỏ đi.

Tôi về nhà tắm rửa, chỗ xương sườn đầy vết bầm tím, bên hông thì có dấu ngón tay rất rõ, còn có vài vết cắn ở vai sau.

Đó là lần điên cuồng cuối cùng, anh ôm chặt tôi, hai tay đặt ở eo không giữ tôi nên dùng miệng cắn da thịt, không để tôi rơi vào quan tài.

Mười năm gặp mộng xuân, tuy cơ thể tôi có phản ứng như chưa từng có dấu vết lưu lại.

Đêm qua...

Không phải mơ?

Nếu là thật, người cùng tôi điên cuồng bên quan tài tối qua chỉ có thể là Cung Mặc.

Nhưng tại sao trên người anh không hề có dấu vết đáng ngờ?

Chẳng lẽ vẫn là mơ?

Trước đây bác sĩ tâm thần cũng từng nói nếu cảnh trong mơ quá chân thật, đại não sẽ khiến cơ thể sinh ra phản ứng tương tự.

Nhất thời lòng trái tim tôi vô cùng chua xót.

Đến giờ tôi vẫn muốn đi tìm anh.

Chân đau nhức đứng lâu cũng mỏi, tôi dựa vào tường, lấy vòi hoa sen ra, muốn kỳ cọ chân trước.

Nhưng vừa xả nước ấm, thân dưới bỗng chảy ra một dòng nước trắng đục, trong phòng tắm cũng có mùi lạ.

Tôi giật mình.

Nếu vết thương trên người là do đại não điều khiển cơ thể tự tạo ra, thì thứ này...

Không lẽ cơ thể tôi tự tạo ra thứ này được?

Mà nếu người đó không phải Cung Mặc thì là ai?

Anh dường như rất giận khi tôi và Cố Thành ở bên nhau, thế nên từ lúc chúng tôi xem mắt, ngay cả giấc mơ của tôi anh cũng không bước vào.

Mãi cho đến khi Cố Thành chết, tối qua bên quan tài, anh còn nói...

Cố Thành chết không phải vì đau tim sao?

Chẳng lẽ anh cố tình giết Cố Thành?

Nhân vật trong mơ giết người?

Tôi sợ hãi suýt chút không cầm nổi vòi hoa sen, vội gạt những suy nghĩ vớ vẩn đó ra khỏi đầu, phun nước lên mặt cho tỉnh táo.

Tắm xong, tôi lại có cảm giác không ổn.

Tôi sống trong một căn hộ, vì phòng tắm nhỏ nên tôi đã chỉnh nhiệt độ nước rất cao.

Nhưng bây giờ sương mù đã dày dặc trắng xóa đến nỗi tôi không thể nhìn rõ ngón tay mình nhưng xung quanh vẫn rất lạnh, không hề có chút hơi ấm.

Lòng tôi rét run, híp mắt nhìn về góc xa nhất của phòng tắm, đưa vòi sen lên để xua đi sương mù.

Sương mù bị cuốn đi lộ ra Cố Thành trần trụi.

Mặt mày anh tái nhợt nhìn tôi, ánh mắt lộ sự oán hận và không cam lòng.

Tôi sợ hãi hét lên, ném vòi sen đi, chạy ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng tắm, tôi liền va vào vòng tay của ai đó.

Người đàn ông ôm lấy tôi, cởi áo khoác ra khoác cho tôi, giữ bả vai tôi, hỏi: "Sao vậy?"

Cảm nhận độ ấm từ bàn tay đặt bên hông và bả vai cùng hơi thở nam tính quen thuộc, tôi ngẩng đầu, đó là Cung Mặc không thể quen mặt hơn.

6

Vừa thấy là Cung Mặc, tôi theo bản năng ôm chặt lấy anh, ngẩng đầu muốn nói gì đó.

Nhưng đập vào mắt lại là ánh mắt xa lạ.

Nghĩ đến việc không mặc gì mà ôm đàn ông "lạ", tôi vội lùi lại.

Anh lúc này mới hoàn hồn, kéo áo khoác che cơ thể tôi: "Đừng cử động, ngoài cửa có người." 

Anh ho một tiếng: "Tôi đưa đồ ở nhà họ Cố đến, gõ cửa lại nhưng không có ai ra mở, sợ cô cũng... Nên tôi đã nhờ bảo vệ mở cửa. Sau khi vào nhà, tôi gọi cô mấy lần không thấy cô trả lời, trong phòng tắm lại có tiếng nước, sợ cô cũng giống Cố Thành..."

Cung Mặc quay mặt đi, buông tay: "Mặc vào trước đã."

Sau đó anh nhanh chóng quay lại cửa ra vào, ra hiệu mọi người đặt đồ xuống.

Tôi quấn mình trong áo khoác của anh, ngửi mùi hương quen thuộc, nỗi nghi ngờ càng lúc càng lớn.

Đêm qua bên quan tài, khi bị nhốt trong vòng tay của anh, rõ ràng là mùi hương này, không thể nhầm lẫn được.

Tại sao anh không nhớ?

Tôi thử nhìn về phía phòng tắm, vòi sen vẫn đang chảy nước ào ào, hơi nóng lan tràn, Cố Thành đứng trong góc oán hận nhìn tôi đã biến mất.

Không biết có phải hoa mắt không.

Hoặc là cơn điên loạn tối qua khiến tôi cảm thấy tội lỗi.

Tôi không dám vào phòng tắm nữa nên quấn mình trong áo khoác của Cung Mặc, trực tiếp đóng khóa nước tổng.

Ở ngoài cửa, Cung Mắc đã tiễn bảo vệ đi.

Tôi thay đồ ngủ, ra ngoài thì thấy ngoài phòng khách chất đầy những cái hộp đủ kích thước.

Những thứ này đều được Cố Thành đóng gói mang đi trước hôn lễ.

Anh sợ tôi đến nhà họ Cố không quen nên còn gói cả chăn gối cũ của tôi, thống nhất sau hôn lễ sẽ giúp tôi sắp xếp lại.

Bây giờ Cố Thành không còn, nhà họ Cố đương nhiên không muốn giữ những thứ này trong nhà.

Tôi vốn định đợi tang lễ của Cố Thành xong xuôi xong sẽ tự qua lấy, không ngờ bọn họ không muốn giữ chúng thêm ngày nào, nhờ Cung Mặc đem thẳng qua.

"Tâm trạng chị gái với anh rể tôi không ổn lắm nên tôi mang đồ tới đây. Em ổn không?" Anh chỉ chỉ mấy thùng các tông, lịch sử hỏi, "Có cần hỗ trợ sắp xếp không?"

Có thể là trùng hợp, cái thùng anh thuận tay chỉ chính là thử tôi định tự mình mở ra cho Cố Thành xem.

Nhìn Cung Thành, nhớ lại suy nghĩ trong phòng tắm, tôi chỉ cái thùng kia: "Mang cái đó vào trong đi, tôi có chuyện muốn nói với anh."

Lần đầu gặp anh, tôi từng hối hận không nên nhận lầm Cố Thành, cũng từng cảm thán anh xuất hiện quá trễ, đã từng hối hận.

Nhưng ánh mắt xa lạ khi nhìn tôi liền khiến tôi tỉnh táo trở lại.

Lúc Cố Thành từ tiệc cưới trở về, tôi đã hạ quyết tâm từ bỏ mộng tưởng mười năm, ở bên Cố Thành.

Nhưng không ngờ Cố Thành lại đột nhiên qua đời, không ngờ sẽ có một Cung Mặc "chân thật" chung vui trong tang lễ với tôi.

Tuy không biết tại môi Cung Mặc không bị thương, nhưng ngửi mùi trên áo khoác của anh, tôi không muốn tiếp tục phạm sai lầm nữa, tôi phải xác nhận lại.

Dù có hơi nghi ngờ nhưng Cung Mặc vẫn đi cùng tôi.

Tôi mở cái thùng ra, lấy tập tranh bên trong cho Cung Mặc xem.

Vì đã hạ quyết tâm cho Cố Thành xem nên tôi đã sửa sang lại.

Năm mười tám tuổi, khi mới mơ thấy anh, trái tim tôi tràn ngập chờ mong của một thiếu nữ.

Dù kỹ năng vẽ của tôi không được tốt lắm nhưng từ những đường nét có thể nhìn ra tình cảm vô bờ.

Năm mười chín tuổi, tôi và anh đã nhiều lần triền miên, trong tranh bắt đầu có dục vọng nảy mầm, nồng nàn gợi cảm.

Năm hai mươi tuổi, sau hai năm tìm kiếm trong vô vọng, tôi bắt đầu lạc lõng hoang mang.

Năm hai mươi mốt tuổi, hai mươi hai tuổi...

Tôi vẫn không tìm thấy anh, bắt đầu tìm thầy pháp, bắt đầu đi gặp bác sĩ tâm thần.

Trong đó có nửa năm khuôn mặt anh trong tranh trở nên mơ hồ.

Khi ấy, tôi không biết trên đời này liệu thật sự có người hằng đêm đi vào giấc mơ triền miên cùng tôi hay không, hay là tất cả chỉ là ảo tưởng của tôi.

Ngón tay mảnh khảnh của Cung Mặc lật từng tờ giấy vẽ ố vàng, vẻ lạnh nhạt trên gương mặt dần tan đi, nhưng nỗi nghi ngờ trong mắt càng lúc càng lớn.

Rất nhiều bức tranh vẽ cảnh tôi và anh hoan ái.

Nửa mơ nửa thực, vô cùng chân thực lôi cuốn.

Cung Mặc xem được vài trang, tai bắt đầu ửng đỏ.

Lật tiếp, khi ánh mắt rơi vào nốt ruồi đỏ như chu sa dưới rốn, anh nhắm chặt mắt lại, sau đó quay đầu nhìn tôi: "Em cho tôi xem những thứ này là có ý gì?"

Tôi cười khổ, dù sao anh cũng đã nhìn thấy cơ thể tôi rồi, chẳng còn gì phải kiêng kị nữa, tôi cởi thắt lưng, cởi váy ngủ ra, để lộ dấu vết sau một đêm điên loạn.

Ánh mắt anh dừng lại ở dấu tay trên eo tôi, ngay sau đó anh định thần lại, vội quay mặt đi: "Mặc vào nhanh."

Nhưng giọng nói anh đã khàn khàn, có cả tiếng nuốt nước bọt.

Tôi khẽ cười, mặc đồ vào lại: "Tôi có thể chắc chắn đêm qua không phải mơ. Tôi muốn biết đêm qua có phải anh không? Để tôi xem dưới rốn anh có nốt ruồi màu đỏ nào được không?"

Không biết tại sao tôi lại muốn xác thực đến như vậy!

Có lẽ vì không cam lòng!

Giấc mơ mười năm, tôi còn tưởng Cố Thành chính là người trong mộng.

Nhưng Cung Mặc lại xuất hiện ngay trong hôn lễ.

Rồi Cố Thành đột ngột qua đời.

Tôi đã buông tay.

Nhưng anh vẫn đến trêu chọc tôi lần nữa!

7

Nghe tôi hỏi về nốt ruồi đỏ, Cung Mặc cứng đờ, lạnh lùng nói: "Cho tôi xem mấy bức tranh này, còn muốn xem chỗ đó có nốt ruồi hay không, tất cả những việc này đại biểu cho điều gì em c ó biết không? Tối qua em túc trực bên linh cữu của Tiểu Thành còn nằm mơ kiểu giấc mơ này? Em đúng là..."

Anh nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ không thể tả.

Có vẻ anh đã cạn lời, không tìm từ ngữ nào để hình dung tôi, hoặc có lẽ anh không muốn nói những câu làm bẩn miệng nên chỉ nghiến răng rồi đứng dậy bỏ đi.

"Đứng lại!" 

Tôi lao tới, ấn anh xuống sô pha, xoay người ngồi bên hông anh, thọc tay vào trong muốn kéo quần anh xuống.

Nếu anh đã nghĩ tôi như vậy, thế thì điên cuồng tới cùng đi!

Cố Thành đã chết, sau này tôi sẽ không còn gặp lại anh, tôi cũng nên chết tâm rồi!

"Vân Phàm! Tôi là cậu của Cố Thành đấy!" Cung Mặc hét lên.

Anh dùng cả hai tay giữ lấy eo tôi hệt như tối qua ở bên quan tài, nhưng ngay sau đó anh lại đẩy tôi xuống sô pha.

"Dù Cố Thành đã chết rồi, chúng ta cũng không thể nào! Cô mơ mộng nhiều quá rồi đấy, đồ thần kinh!"

Tôi trơ mắt nhìn anh bỏ đi, đóng sầm cửa lại.

Xoay người nằm trên sô pha, tôi không khỏi bật cười.

Đúng vậy, tôi bị thần kinh.

Nhưng khi cười, nước mắt lại dâng trào.

Thì ra sau tất cả chỉ có mình tôi!

Anh không hề đi vào giấc mơ, cũng không quan tâm!

Giấc mơ mười năm dù gì vẫn là giấc mơ!

Tôi khóc đến thiếp đi lúc nào không hay.

Đang mê man, bên tai đột nhiên có một giọng nói dịu dàng gọi: "Vân Phàm, Vân Phàm."

Tôi mở mắt.

Trước mặt chính là Cố Thành hiền lành dịu dàng, anh đưa tay xoa mặt tôi, giúp tôi chỉnh lại mấy sợi tóc bị ướt.

"Dậy đi, đi với anh."

Nụ cười của anh quá đỡ ôn hòa lại vô hại, tôi khóc quá lâu, đầu óc đã không còn tỉnh táo.

Chỉ nhớ mang máng anh đã chết rồi.

Tôi lại nằm mơ sao?

Cố Thành đưa tay nhẹ nhàng kéo tôi đứng dậy, nắm tay tôi bước ra ngoài.

Nghi ngờ trong đầu càng lúc càng lớn, nhưng khi nhìn nụ cười trên gương mặt anh, tôi có cảm giác mình đang bị mê hoặc.

Mới đi vài bước, mắt tôi thoáng thấy tập tranh nằm dưới đất.

Tôi lập tức dừng lại.

"Phàm Phạm, sao vậy?" Cố Thành dùng sức nắm tay tôi, "Mệt sao? Anh ôm em nhé?"

Cố Thành trước giờ luôn dịu dàng, lịch sự và có chừng mực, bình thường anh đều gọi tôi bằng tên đầy đủ, lần trước ở trước mặt Cung Mặc anh gọi tôi là "Phàm Phạm", tôi đã thấy kỳ lạ.

Bây giờ còn nói ôm tôi?

Tôi lắc đầu: "Cố Thành, anh chết rồi."

Nụ cười của anh cứng đờ, dùng tay còn lại nắm lấy tay tôi: "Em còn buồn ngủ sao? Đi thôi, anh dẫn em đi ăn."

Tôi vẫn lắc đầu, cố gắng rút tay ra.

Mười năm chìm đắm trong giấc mơ, tôi cũng có chút kinh nghiệm trong phân biệt giữ mơ và thật.

Tôi vừa kháng cự, sắc mặt Cố Thành liền tối sầm, nắm chặt tay tôi, dùng sức kéo tôi vào trong lòng.

"Em gặp anh ta rồi nên không muốn anh nữa đúng không? Rõ ràng là anh tìm thấy em trước, là anh muốn cưới em!"

Cố Thành lúc này hung dữ đáng sợ hệt như lệ quỷ!

Tôi sợ hãi giãy giụa, nhéo mạnh vào cánh tay anh thì phát hiện anh không hề thấy đau, thậm chí tôi còn há miệng cắn nhưng vẫn không có tác dụng.

Thấy anh muốn đưa mình ra ngoài, tôi hét lên: "Cố Thành, người trong giấc mơ của tôi không phải anh!"

Thật ra từ lúc quen biết Cố Thành, tôi luôn có cảm giác anh đang hùa theo mình.

Ví dụ như khi cầu hôn, anh nói anh trước nay chưa gặp được cô gái của định mệnh.

Ví dụ như lúc tôi gặp Cung Mặc, tôi gấp quá nên đã hỏi Cung Mặc có thấy tôi thân quen không, Cố Thành đã nói những lời đó.

Tôi vừa nói hết câu, Cố Thành đã nhấc bổng tôi lên đưa ra ngoài.

Thời điểm quay đầu lại, trên mặt anh lộ vẻ oán hận và không cam lòng như khi nãy ở trong phòng tắm: "Em thật sự đã mơ thấy hắn suốt mười năm sao? Đúng như những gì em đã nói trên diễn đàn khi học đại học? Rõ ràng anh đã tống hắn đi, sao em còn có thể mơ thấy hắn chứ, tại sao!"

Trên mặt Cố Thành đã không còn chút dịu dàng nào nữa, thay vào đó là hung ác và điên cuồng.

Tôi hoảng loạn tát anh ta một cái, nhân cơ hội vùng vẫy thoát khỏi anh ta, chạy về phía cửa.

Ngay khi định vặn tay nắm cửa thì cổ họng tôi căng cứng.

Một tay Cố Thành bóp cổ tôi, một tay giữ thắt lưng tôi, đè tôi vào vách tường.

Sắc mặt anh ta tái xanh như người trong quan tài đêm qua, hơi thở hôi thối phả vào mặt khi nói chuyện: "Anh gọi hắn về là muốn cho hắn xem anh tìm được em trước. Lần này là anh cưới được em. Rõ ràng em đã xác định là anh, hứa gả cho anh, sao em có thể vừa thấy hắn đã nói với hắn câu đó chứ!" Cố Thành càng nói càng dùng sức bóp cổ tôi, "Hai người tối qua còn ở bên quan tài của anh làm ra loại chuyện đó!"

Tôi không thở nổi, cố gắng giãy giụa.

Lúc này, chiếc váy ngủ vốn rộng thùng thình bị kéo mạnh, nhìn dấu hôn trên vai tôi, ánh mắt Cố Thành tối sầm.

Vẻ hung dữ trên mặt hắn dần biến mất nhưng anh mắt lại thay đổi.

Tôi lập tức có cảm giác bất an, muốn bỏ chạy.

Nhưng Cố Thành đã kéo tôi quay lại, đẩy ngã tôi xuống sô pha.

Tôi muốn đứng dậy nhưng lại phát hiện tay chân không thể cử động, hệt như bị bóng đè.

"Ở trong mơ em đã làm gì?" Cố Thành đứng bên cạnh mở tập tranh dưới đất ra xem.

Sắc mặt hắn càng ngày càng tệ, ngẩng đầu nhìn tôi: "Hai người ở trong mơ thế mà còn làm chuyện không biết xấu hổ này!"

Cố Thành trực tiếp vói tay vào áo ngủ: "Vân Phàm, anh vốn nghĩ anh chết rồi, anh dẫn em đi cùng, kiếp sau chúng ta bắt đầu lại. Nhưng bây giờ anh không muốn em chết nữa. Không phải em đang tìm người ở trong mơ kia sao? Thế thì sau này mỗi ngày anh đều ở bên em, thay thế hắn, làm những chuyện trong tập tranh này có được không? Chúng ta là vợ chồng, làm chuyện này cũng hợp lý thôi. Vân Phàm, anh đã cưới em, em là của anh."

Cố Thành hưng phấn ôm eo tôi.

Toàn thân tôi lạnh cóng nhưng không vùng vẫy được.

Tôi muốn nói gì đó thì tay hắn đã xé toạc váy ngủ của tôi.

Hắn nhìn dấu vết trên eo tôi, lạnh lùng khịt mũi, trực tiếp kéo hai chân tôi ra, muốn tiến vào.