Cực Phẩm Thần Y

Chương 438



Chương 438

Kiều Thanh rất thoải mái, thậm chí, ngay cả giữa hai lông mày của ông ấy cũng lấp đầy sự phóng túng.

“Không hổ danh là người đứng đầu của nhà họ Kiều, tâm thái quả nhiên không giống người thường.”

Trần Gia Bảo khen ngợi, sau đó nghiêm giọng nói: “Trước đây tôi cũng đã nói với Phượng Hoa rằng bệnh Alzheimer của ông là do tiên thiên bị tổn thương, dẫn đến thận tinh không đầy đủ. Đây là một vấn đề rất nghiêm trọng. Chúng sinh trên thế giới, đều do tiên thiên sinh ra, lại được ngũ cốc hoa màu hậu thiên dưỡng thành.

Có thể nói như thế này, Nguyên Dương bẩm sinh ngang bằng với tuổi thọ của ông, Nguyên Dương suy kiệt chính là thời điểm sinh mạng của ông bị mất đi, đến lúc đó, đừng nói là tôi, cho dù là đại la thần tiên hạ phàm cũng không thể cứu được ông.”

Kiều Thanh gật đầu, ông ấy rất hiểu biết và rất nhiều bác sĩ là bạn tốt của ông, biết được những gì Trần Gia Bảo nói là đúng.

“Gia Bảo, vậy ông nội tôi có cách nào chữa khỏi không?” Kiều Phượng Hoa nói ngay.

“Có.” Trần Gia Bảo gật đầu nói: “Trong Phật giáo có một câu nói là: Tự tính tự độ, Phật không thể độ. Tôi sẽ thay đổi câu nói này và tặng cho ông, mạng của mình tự mình cứu, tôi không thể cứu được. Nếu ông muốn sống thêm được vài năm, thì từ hôm nay bắt đầu giữ gìn tiết dục. Ngoài ra, bảy phần dưỡng, ba phần trị, tôi khuyên ông nên dùng thuốc cố tinh, có thể củng cố nền tảng và nuôi dưỡng sinh lực, và nó có tác dụng thần kỳ đối với tình trạng của ông.”

“Thuốc cố tinh?” Kiều Thanh sửng sốt, hôn mê quá lâu nên chưa từng nghe đến thuốc cố tinh.

Kiều Phượng Hoa xì một hơi và liếc nhìn Trần Gia Bảo, sau đó nói: “Ông ơi, thuốc Cố tinh là sản phẩm sức khỏe mới nhất do nhà họ Tần tung ra. Trước đây đã gây xôn xao một phạm vi nhỏ. Người ta nói rằng hiệu quả vô cùng kinh ngạc.”

Kiều Thanh chợt nhận ra, mỉm cười nói: “Hóa ra thuốc Cố tinh là sản vật của nhà họ Tần. Tôi với nhà họ Tần đã cạnh tranh với nhau gần như cả đời rồi, thật không ngờ, sau cùng mình lại dựa vào việc ăn sản vật của nhà họ Tần để cứu mạng. Không biết có phải là trớ trêu không.”

Trần Gia Bảo cười mà không nói lời nào.

Kiều Phượng Hoa là người duy nhất biết rằng thuốc cố tinh là do Trần Gia Bảo tạo ra, nhìn Trần Gia Bảo khoé miệng nhịn cười dáng vẻ như một cây xiêng, cô ấy nói: “Ông ơi, không giấu gì ông thuốc cố tinh nhà họ Tần chỉ là người đại diện, còn người đứng sau hậu trường thực sự là Gia Bảo, thậm chí ngay cả đơn thuốc của”thuốc cố tinh”cũng do Gia Bảo cung cấp.”

“Cái gì, thì ra thuốc cố tinh là tác phẩm của Trần Thần Y, thảo nào, ha ha.” Kiều Thanh cười đắc ý, trong lòng không chút khúc mắc.

Bên cạnh ông ấy, Kiều Ngọc Nghi hoàn toàn choáng váng, lý do rất đơn giản, ông ta cũng đã dùng qua thuốc cố tinh, rất rõ hiệu quả và giá trị của thuốc cố tinh. Theo suy đoán sơ bộ của ông ta, chỉ riêng thuốc cố tinh đã có thể mang lại lợi nhuận ít nhất hàng chục tỷ đồng cho nhà họ Tần, thậm chí nếu thuốc cố tinh có thể được quảng bá ra thế giới, nó sẽ trở thành một thương hiệu nổi tiếng hơn cả Viagra, tạo nên một huyền thoại là có thật!

Tuy nhiên, bây giờ Kiều Phượng Hoa nói với ông ta rằng ông chủ thực sự của thuốc cố tinh là Trần Gia Bảo, một thiếu niên dưới 20 tuổi, làm sao Kiều Ngọc Nghi không bị sốc!

Sau khi Kiều Ngọc Nghi phản ứng lại, ánh mắt nhìn Trần Gia Bảo đã tràn đầy nhiệt huyết, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy may mắn: “Thì ra Trần Gia Bảo chính là ông chủ đứng đằng sau của thuốc cố tinh. Thành tựu sau này của anh ta tuyệt đối là vô hạn. Cũng may là hiện tại vẫn chưa kịp ngăn cản Phượng Hoa và Trần Gia Bảo qua lại với nhau. Nếu không, đắc tội với một cây tiền di động như vậy, nếu muốn có quan hệ tốt đẹp với Trần Gia Bảo đã khó lại càng thêm khó.

Nghĩ đến điều này, Kiều Ngọc Nghi cảm thấy may mắn và thở phào nhẹ nhõm. Không lâu sau, Kiều Toàn Tuấn vội vã bước vào, chảy nước mắt nước mũi, bày tỏ sự lo lắng với ông cụ Kiều Thanh, còn nói bản thân đã mời một chuyên gia về não có tiếng trong nước đến chữa trị cho ông cụ.

Trần Gia Bảo trợn tròn mắt, cảm thấy có chút chán ghét, chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên, Kiều Thanh từ phía sau nói: “Cậu Trần, cậu đã cứu tôi, nhà họ Kiều sẽ khắc sâu trong lòng, cậu muốn thù lao là cái gì, hay bao nhiêu tiền, chỉ cần nhà họ Kiều có thể đáp ứng cho anh, cậu cứ nói đi không cần ngại.”

Trần Gia Bảo quay người lại, sở dĩ anh đến nhà họ Kiều lần này hoàn toàn là vì anh coi Kiều Phượng Hoa là bạn, chứ không nghĩ tới thù lao gì, đang định từ chối thì đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Kiều Phượng Hoa, muốn nói lại ngừng.

Trần Gia Bảo cảm thấy kỳ quái, hơi đổi ý, đột nhiên nhẹ giọng nói với Kiều Thanh: “Cho tôi hỏi ông, mạng của ông có giá bao nhiêu?”

Ngay khi câu nói này được đưa ra, tất cả những người có mặt, bao gồm cả Kiều Phượng Hoa, đều bị sốc.

Kiều Thanh một tay thành lập ra nhà họ Kiều, ở thành phố đà nẵng rộng lớn này, đủ sức cạnh tranh với các đại gia khác, có thể nói Kiều Thanh nhất định được tính là một vị hào kiệt, cho dù là ở thành phố Đà nẵng Ngọa hổ tàng long này, bất kể là ai, miễn là khi đề cập đến Kiều Thanh, đều sẽ chỉ thẳng ngón cái ra.