Cực Phẩm Thần Y

Chương 437



Chương 437

Tất cả mọi người đều náo loạn và kinh ngạc, Trân Gia Bảo thậm chí có thể chữa khỏi bệnh Alzheimer.

Vậy thì y thuật của anh ta, rốt cuộc là tuyệt đỉnh đến mức nào?

“Tôi đã nói rồi, với y thuật thông huyền của Trần Thần Y, làm sao có thể có bệnh nào là chữa không khỏi?” Hồ Văn Quảng thở phào nhẹ nhõm, sau đó giơ ngón tay cái lên, vô cùng ngưỡng mộ.

Kiều Toàn Tuấn sắc mặt rất khó coi, hung hăng nhìn chằm chằm vào Trần Gia Bảo, ngay cả cơ thịt ở khóe mắt của ông ta cũng co giật, luôn cảm thấy mình bị Trần Gia Bảo lừa, tức giận nói: “Anh đã đánh thức được ba tôi, vậy khi anh đi ra, chúng tôi đã hỏi anh kết quả như thế nào. Anh lắc đầu làm cái gì?”

Trần Gia Bảo trợn mắt nói: “Tôi chỉ muốn nói với mấy người rằng ông Kiều Thanh vừa mới tỉnh dậy, vẫn không chịu được sự quấy rầy, để các người không cần lớn tiếng làm ầm ĩ mà thôi. Ai mà biết rằng ông lại tuỳ tiện suy nghĩ, tưởng rằng tôi không thể chữa khỏi bệnh cho ông Kiều sao? Không lẽ, ông căn bản là không muốn nhìn thấy ông Kiều tỉnh dậy sao?”

Câu hỏi cuối cùng lại vạch trần ý đồ của ông ta rồi, vẻ mặt của Kiều Toàn Tuấn đột nhiên thay đổi, ông ta tức giận nói: “Nói năng lung tung, anh ở trên đất của nhà họ Kiều. Trước mắng tôi là đồ ngu ngốc, bây giờ lại vu oan cho tôi. Anh có tin là tôi cho người đuổi anh ra ngoài không!”

Trần Gia Bảo cười chế nhạo, vẻ mặt dần dần lãnh đạm xuống, khoanh tay, vẻ mặt ủ rũ, khinh thường nói: “Lúc tôi vừa mới tới, ông không hiểu nội tình và thực lực của tôi, đánh cược với tôi một cách mù quáng, điều này là không khôn ngoan khi ngay cả Hồ Văn Quảng cũng phải cúi đầu trước tôi. Sau khi ông biết rằng tôi là một bác sĩ thiên tài, lại ngay lập tức muốn nuốt lời, như vậy là bất tín.”

Tôi đã cứu được ông cụ Kiều, thay vì vào thăm ông ấy, ngược lại quay qua chỉ trích tôi, như vậy là bất hiếu, giờ tôi lại trở thành ân nhân của nhà họ Kiều, ông không những không cảm kích tôi mà còn muốn đuổi tôi đi, như vậy là bất nghĩa. Một người bất nghĩa như vậy, không những bất nghĩa bất hiếu, mà còn vô tri bất tín như vậy, tôi nói ông ngu, là vẫn còn nhẹ lắm.”

Trần Gia Bảo say sưa tràn trề mà mắng chửi, khí thế thật đáng kinh ngạc. Mỗi một câu mắng chửi, sắc mặt Kiều Toàn Tuấn lại thay đổi một phần. Tới khi Trần Gia Bảo chửi xong, sắc mặt của Kiều Toàn Tuấn đã biến thành màu gan lợn, nhưng ông ta lại không thể phản bác. Tức giận sôi máu, nắm đấm của ông ta kêu cót két, và ông ta chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Trần Gia Bảo với vẻ mặt dữ tợn.

“Hừ!” Trần Gia Bảo không quan tâm chút nào, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo, xoay người đi vào phòng của Kiều Thanh, dường như nhìn Kiều Toàn Tuấn lâu hơn một chút, anh cảm thấy giống như tầm mắt của mình bị ô nhiễm.

“Trần Gia Bảo, tôi nhất định sẽ khiến anh phải hối hận!”

Kiều Toàn Tuấn nhìn bóng lưng của Trần Gia Bảo, trong mắt lóe lên một vẻ hung tợn, giống như một con sói đói.

Lại nói Trần Gia Bảo vừa mới bước vào phòng, đột nhiên một cơn gió thơm thổi về phía anh, ngay sau đó, hương thơm như ngọc đó lao vào vòng tay của Trần Gia Bảo, và Kiều Phượng Hoa xúc động nghẹn ngào: “Gia Bảo, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cứu ông tôi. Nếu không có anh, tôi thực sự không biết phải làm như thế nào.”

Trần Gia Bảo sửng sốt, sau đó mỉm cười ôn thuần, vỗ vỗ lưng của cô, cười nói: “Không cần khách khí, bởi vì tôi và cô là bạn bè mà.”

Kiều Phượng Hoa từ trong vòng tay của Trần Gia Bảo, trên khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, cảm thấy nóng bừng. Cô nhìn vào mắt của Trần Gia Bảo và nặng nề nói”ừm”một tiếng, nói với một nụ cười chân thành: “Quen biết anh, thật tốt.”

Ở bên kia, Kiều Ngọc Nghi và ông cụ Kiều vừa mới tỉnh lại liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra sự kinh ngạc trong ánh mắt đối phương.

“Xem ra Phượng Hoa dường như rất có cảm tình với Trần Gia Bảo. Theo lý mà nói, Trần Gia Bảo cũng là một nhân tài vô cùng ưu tú. Phượng Hoa và cậu ta ở bên nhau cũng không tính là làm nhục thân phận.

Chỉ là, tình huống của Phượng Hoa…”

Kiều Ngọc Nghi nghĩ đến những khó khăn, khẽ cau mày lại, trong lòng tầm tự quyết định, sau này sẽ cố gắng hết sức để Kiều Phượng Hoa và Trần Gia Bảo có thể duy trì được mối quan hệ.

Trần Gia Bảo buông Kiều Phượng Hoa ra, đi đến trước giường bệnh của Kiều Thanh, nhìn sắc mặt ông ấy và khẽ cau mày.

Kiều Thanh đã khỏi được bệnh nặng, cơ thể vẫn còn rất yếu, sắc mặt tái nhợt.

Kiều Ngọc Nghi và Kiều Phượng Hoa đều ngay lập tức kinh ngạc, lại tưởng rằng tình hình của ông Kiều không ổn.

“Trần Thần Y, bệnh tình của ba tôi có phải là có vấn đề gì không?” Kiều Ngọc Nghi vội hỏi.

Trong hai vẻ mặt lo lắng, Trần Gia Bảo khẽ gật đầu.

Trái tim của Kiều Ngọc Nghi và Kiều Phượng Hoa đột nhiên “co quắp”lại, và một dự cảm xấu đã nảy ra.

Ngược lại, Kiều Thanh xem ra rất cởi mở, cười ha ha nói: “Phượng Hoa, các con không cần phải hoảng.

Ông có thể tỉnh lại đã là vô cùng may mắn lắm rồi. Càng huống hồ, cả đời này của ông rầm rầm rộ rộ, ngửa mặt không thẹn với trời, cúi mắt không thẹn với đất, sao phải sợ chết? Bác sĩ Trần, lão già này có thể sống được bao lâu. Cậu cứ nói đi không sao cả.”