Yêu Em, Yêu Em, Cả Đời Chỉ Yêu Em!

Chương 27: Trọng trách quan trọng



Quả nhiên không nằm ngoài dự tính của Vương Ngữ Ninh, không chỉ có mẹ ngạc nhiên, mà ngay cả cha và Vương Ngữ Tùng cũng đồng loạt hét lớn. Đặc biệt là Vương Ngữ Tùng, gương mặt của anh ấy bây giờ chính là kiểu "Ủa gì vậy? Hôm qua còn mới cùng nhau leo núi, hoàn toàn không có cuộc cầu hôn nào mà? Sao tự nhiên cưới nhau vậy? Ủa, tui có bỏ lỡ cái gì hông?".

Nhưng sau khi nhận lại cái gật đầu từ Vương Ngữ Ninh thì Vương Ngữ Tùng mới biết bản thân không nằm mơ, cũng có nghĩa là em gái của cậu ta thực sự muốn kết hôn với Hoắc Dạ, không chỉ vậy mà còn đang rất gấp gáp nữa... Hôm nay thông báo, thì ngày mai liền đến Cục dân chính luôn... Cái tên Hoắc Dạ này đúng là không phải dạng vừa đâu.

Sau một hồi bình tĩnh thì Lâm Thiếu Xuân mới nói:

- Ninh Ninh, con quyết định rồi sao?

- Vâng ạ, con cảm thấy Hoắc Dạ là người tốt, anh ấy cũng rất yêu con... Nên là...

- Ninh Ninh, con không cần vội, dù sao thì Hoắc Dạ cũng nói là chờ con tốt nghiệp mà... Hay là con nghĩ lại đi.

Nhưng Vương Ngữ Ninh lắc đầu, vốn dĩ cô định sẽ cho Hoắc Dạ thử nghiệm vài năm nữa, đúng là ban đầu Hoắc Dạ cũng có hứa là sẽ đợi đến khi tốt nghiệp, nhưng người đàn ông tốt anh thì nếu không nhanh chóng mang về nhà thì sẽ không yên tâm. Cô cũng không thể để mất người đàn ông này thêm một lần nào nữa.

Thấy con gái kiên quyết như vậy thì Lâm Thiếu Xuân cũng không có ý kiến gì, dù sao Hoắc Dạ cũng là người tốt và đáng để phó thác cả đời, vì thế bà ấy cũng không phản đối. Tuy nhiên thì lúc này Lâm Thiếu Xuân mới nhìn sang Vương Ngạn vẫn còn đang chết sững, bà ấy bất lực lay nhẹ người của chồng mình, nói:

- Ông nói gì đi chứ.

Vương Ngữ Ninh cũng đưa ánh mắt lấp lánh nhìn về phía của cha mình, vốn dĩ Vương Ngạn còn định sẽ nổi một trận lôi đình rồi kiên quyết phản đối, nhưng nhìn con gái đang nhìn mình với ánh mắt đáng yêu như vậy thì làm sao ông ấy chịu nổi.

Nhưng có lẽ Vương Ngạn cảm thấy thời điểm này kết hôn vẫn còn quá sớm, nên cũng đã cố gắng thuyết phục cô thêm một chút.

- Hay là con chờ thêm một năm nữa đi, đợi lúc đó hãy kết hôn cũng đâu có muộn.

- Cha mẹ, con tính ngày mai sẽ đăng ký kết hôn, đến Tết thì tụi con mới tổ chức hôn lễ. Cha mẹ... Không phản đối chứ?

Mặc dù Vương Ngạn đau lòng khi con gái kết hôn nhưng miễn sao cô hạnh phúc là ông ấy vui rồi, nên đành gạt đi nước mắt mà đồng ý cho cô kết hôn, nhìn thấy cái gật đầu của cha mẹ thì cô liền vui mừng, trực tiếp nhảy đến ôm lấy cha mình.



Vương Ngạn cũng nhẹ nhàng ôm lấy cô, con gái của ông ấy lớn rồi, hiển nhiên là sẽ có một ngày nào đó cô sẽ phải rời xa ông, chỉ là Vương Ngạn lại không nghĩ đến ngày đó lại đến sớm như vậy... Cuối cùng cũng phải gả con gái đi thôi.

Nghĩ đến đây Vương Ngạn liền nước mắt rơi lã chã, Vương Ngữ Ninh cũng chỉ biết cười khổ rồi vỗ vỗ lưng an ủi người cha đa sầu đa cảm của mình.

Đợi khi xong hết mọi chuyện thì Vương Ngữ Ninh mới nhắn tin báo cho Hoắc Dạ, khi Hoắc Dạ nhận được tin nhắn từ cô thì anh cũng rất bất ngờ, anh không nghĩ rằng cô chú Vương lại dễ dàng chấp nhận anh như vậy. Xem ra thì công cuộc lấy vợ của anh cũng không gian truân lắm.

[...]

Buổi tối hôm đó thì Lâm Thiếu Xuân cũng có ghé sang phòng của Vương Ngữ Ninh một chút, bà ấy ngồi trên giường của cô, nói:

- Sau này làm vợ người ta rồi, là người trưởng thành rồi, con không nên có những suy nghĩ bồng bột nữa. Với lại, chuyện với Phạm gia cũng đừng qua lại nhiều, mẹ nghe nói Phạm gia bây giờ nguy cấp lắm.

Vương Ngữ Ninh nghe vậy cũng không hiểu là nguy cấp chỗ nào, dù rằng Lâm Thiếu Xuân không muốn cô quan tâm đến chính trị bên ngoài, nhưng dù sao sư phụ lúc trước của cô cũng là họ Phạm, nên bà ấy mới nói.

- Cuộc chiến tranh giành chức vị đường chủ đang dần đi đến hồi kết, những người có thể thừa kế chỉ còn nấu được Như Song Yến nữa là xem như hoàn thành... Mà con biết đó, Phạm gia ngoại trừ sư phụ của con ra thì không ai nấu được Như Song Yến.

Nghe đến đây thì Vương Ngữ Ninh mới thắc mắc, sư phụ của cô giỏi như vậy tại sao lại không tham gia cuộc chiến tranh giành chức vị đường chủ chứ? Nếu như bà ấy tham gia thì chắc chắn đường chủ sẽ là bà ấy rồi.

- Mặc dù Phạm gia nói không chú trọng huyết thống, nhưng sư phụ của con là con của vợ kế, chung quy cũng không bằng vợ lớn được.

Lúc này Vương Ngữ Ninh liền suy nghĩ, nếu như sư phụ đã dậy cho cô Như Song Yến, tức là bà ấy muốn giúp người ngoài, hay nói đúng hơn là người có tài có đức trở thành đường chủ... Và thông qua cô để tìm ra.

- Mẹ có nghĩ ai sẽ là đường chủ mơ ước của Phạm gia không?

- Hừm... Phạm Duy không tồi, hơn nữa người này cũng xem như là bạn của cha con, lúc trước cũng từng giúp cha con không ít lần.

- Con hiểu rồi.