Yêu Đến Tận Cùng

Chương 1: Tổng giám đốc bá đạo mông cong



Ngoài cửa sổ xe, mưa phùn rả rích, ánh đèn đan xen nhau.

Đèn đường màu vàng ấm. Đèn đuôi xe màu vỏ quýt. Đèn báo hiệu chớp đỏ chớp xanh.

Các loại ánh sáng sắc màu xuyên thấu khúc xạ qua làn mưa, tạo thành từng luồng ảo ảnh lờ mờ.

Trên con đường tắc nghịt, Kiều Vân lái xe về phía trước với tốc độ rùa bò, tâm trạng vui vẻ hát khẽ ngân nga, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi tiếng còi inh ỏi xung quanh.

Trong xe, Cố Thanh Yến mơ màng sắp ngủ. Tiếng chuông du dương chợt vang lên, đánh thức Cố Thanh Yến đang khép hờ mắt nghỉ ngơi.

Cô mò mẫm trong túi xách, tìm được chiếc điện thoại đang liên tục rung, lười biếng móc ra đặt bên tai.

“Ai vậy?”

Giọng nói uể oải, có sự bực mình khi bị làm phiền giấc ngủ.

“Yến Yến, là ba đây.” Trong lúc nghỉ giữa cuộc họp, Lục Chí Phong nghe nói con gái về tới thành phố A. Vì thể hiện tình cảm cha con, ông ta bớt thời gian hẹn hò với đủ loại người tình để gọi điện thoại cho con gái.

Cả người Cố Thanh Yến tỏa ra hơi thở lười biếng. Nghe tiếng của người được gọi là cha ở đầu dây bên kia điện thoại, ngay cả mí mắt cô cũng lười nhướng lên, chỉ qua loa ừ một tiếng, rồi càng thêm thả lỏng, gác hai đùi lên ghế ngồi. Cả người rúc lại vào ghế sau, ngáp liên tục.

Lục Chí Phong có khả năng điếc chọn lọc, coi như không nghe tiếng ngáp liên tục của Cố Thanh Yến, vui vẻ tự nói: “Lâu rồi ba không gặp con, hai ngày nữa chúng ta gặp đi. Gọi chị gái của con nữa, con bé cứ nói nhớ con mãi.”

“Vậy thì chờ thêm mấy ngày nữa đi.” Cố Thanh Yến đá đá chân, Kiều Vân lái xe ngừng hát ngân nga, nhìn vào kính chiếu hậu dò hỏi.

Cố Thanh Yến theo thói quen nâng cổ tay lên, nhìn chiếc đồng hồ đeo tay không hề tồn tại. Cô lười cãi cọ với Lục Chí Phong, ngay cả đáp có lệ cũng ngại tốn sức, “Sắp tới không có thời gian.”

“Con đừng liều mạng làm việc vất vả như vậy, con gái không nên quá chú trọng vào sự nghiệp, đừng như mẹ con…”

Mục đích gọi điện thoại của Lục Chí Phong không phải là vì ăn cơm. Ông ta đổi tay cầm điện thoại, tư thế muốn nói chuyện lâu.

“Nói đến mẹ của con ấy à, trong khoảng thời gian này, bà ta càng ngày càng quá đáng. Mấy hôm trước còn để Cố Nhất Thành tới nhà, bị hàng xóm nhìn thấy được. Không nói làm cho ba mất mặt, chỉ nói gây ảnh hưởng tới con thôi. Chẳng lẽ bà ta muốn để Cố Nhất Thành tranh chấp với con…”

“Alo alo…” Cố Thanh Yến đưa điện thoại ra xa, giả vờ sóng kém, “Sao lại không có tín hiệu rồi…”

Cô lẩm bẩm, thuận tay ấn nút màu đỏ tắt cuộc gọi, mặc kệ dò hỏi nghi ngờ ở đầu dây bên kia điện thoại.

Cố Thanh Yến bật chế độ yên lặng, ném điện thoại vào trong túi, sau đó lười biếng nằm xuống lần nữa. Nhìn từng hàng đèn đường trôi dần ra xa bên ngoài cửa sổ xe, khóe miệng bất giác nhếch lên một nụ cười châm biếm.

Lục Chí Phong là cha ruột của cô, cũng là phượng hoàng vàng bay từ trong núi ra ngoài. Ông ta sở hữu gương mặt tuấn tú và chỉ số EQ cao hơn hẳn những chàng trai cùng lứa tuổi.

Thời đi học, mỗi năm ông ta đều giành được học bổng toàn phần. Tính tình hòa nhã lại ấm áp, biết săn sóc chu đáo. Dù mặc áo thun vải bông rẻ tiền cũng không lấp được vẻ phong độ của người trí thức.

Từ xa xưa, các nàng tiểu thư con nhà giàu đều dễ bị hấp dẫn bởi phong thái cứng cỏi, không chịu khuất phục của thằng nhóc nhà nghèo. Mẹ của Cố Thanh Yến – Cố Thắng Nam cũng không ngoại lệ.

Con gái một của nhà họ Cố đứng đầu thành phố A, con gái cưng của trời hàng thật giá thật, lại vừa ý anh thanh niên nhà nghèo chỉ có đôi bàn tay trắng, bằng lòng vì tình yêu mà vứt bỏ tất cả.

Sau khi gặp Lục Chí Phong, cụ Cố không còn cách nào khác đành để ông ta vào ở rể. Thanh niên nghèo đổi đời chỉ sau một đêm, chẳng cần phấn đấu… Không đúng, ông ta có phấn đấu mười đời cũng chưa chắc sánh được với gia thế nhà họ Cố.

Đáng tiếc, dường như kết cục của chàng thanh niên nhà nghèo và nàng thiên kim nhà giàu luôn không được mỹ mãn. Các cụ xưa hay để ý “môn đăng hộ đối”, trên thực tế “đối” là “đối” tam quan của hai bên.

Tam quan khác nhau, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.

Thanh niên nghèo có một thanh mai trúc mã ở quê nhà, hai người chưa kết hôn mà đã sớm có con với nhau, sinh một cô con gái. Ông ta vì tiền đồ mà ruồng bỏ vợ con, giấu giếm chuyện này.

Cố Thanh Yến sinh ra vào năm ông Cố mất. Trước đó, trên đường đi tới thành phố A tìm Lục Chí Phong, thanh mai trúc mã của ông ta bị tai nạn xe qua đời. Ông ta thừa dịp nhà họ Cố loạn như cào cào, quyết tâm nhận lại đứa con gái ngoài giá thú.

Khi ấy, Cố Thắng Nam vẫn còn đang ở cữ, cụ Cố lại mới vừa qua đời, gia tộc rối loạn. Vì gia nghiệp, bà cắn răng nhịn nỗi nhục lớn này.

Nhưng đến cùng thì thiên kim nhà giàu vẫn là thiên kim nhà giàu, bà là con gái một trong nhà. Được gia tộc bồi dưỡng thành người thừa kế từ nhỏ, nên thủ đoạn rất cao.

Sau ba năm nằm gai nếm mật, bà nắm quyền một lần nữa.

Từ đó tới nay, trong nhà gà bay chó sủa không dứt.

Cố Thắng Nam cho Lục Chí Phong ra rìa, quang minh chính đại ngoại tình, công khai sinh con cho người đàn ông khác, lại không chịu ly hôn với ông ta.

Cố Nhất Thành chính là đứa bé kia, được nhận hết yêu thương chiều chuộng.

Còn Cố Thanh Yến, sinh ra không đúng lúc, bị Cố Thắng Nam coi là vết nhơ cả đời.

Cố Thanh Yến nhận được điện thoại của Lục Chí Phong. Cô những tưởng mình sẽ đau đớn, nhưng kỳ lạ thay, cô không hề có một chút cảm xúc dư thừa nào cả.

Tựa như trước đây cô biết Lục Chí Phong lấy tên mụ Yến Yến cho cô. Trên thực tế, tên mụ này giống tên mụ đứa con gái lớn – Lục Hải Yến của ông ta.

Giống ăn một miếng thịt hun khói đã hết hạn sử dụng, nhai được một nửa rồi mà nhổ ra thì buồn nôn, nhưng mạnh mẽ nuốt xuống thì lại nghẹn họng.

Cuối cùng cũng nghiến răng nghiến lợi nuốt xuống, chỉ cảm thấy trong miệng chát chát, còn trong dạ dày hay trong đầu lại không hề có một chút cảm giác gì.

Yến Yến…

Chậc.

Cố Thanh Yến ghét bỏ bĩu môi, thầm cười nhạo một tiếng.

Quê muốn chết!

Kiều Vân thấy cô cúp điện thoại, rồi lại nằm ngả ra ghế sau hệt người không xương, mềm oặt như nước. Ít nhiều nhờ có một khuôn mặt hình trứng đẹp, cùng với đường cong vóc dáng hoàn mỹ, khi cô nằm như vậy, chiếc váy dài bó sát người phác họa đường cong eo mông, còn rất gợi cảm.

Anh ta thấy động tác bĩu môi của Cố Thanh Yến qua kính chiếu hậu, có chút buồn cười nói: “Kiềm chế nét mặt cho tốt vào, chờ ký xong bộ phim này, nói không chừng em sẽ trở thành một trong các tên tuổi hàng đầu, bị chụp ảnh thì biết làm sao?”

Nghe anh ta nói vậy, vẻ mặt lưu manh trong kính chiếu hậu của Cố Thanh Yến lập tức biến thành cười dịu dàng.

Thiếu nữ ngũ quan sắc xảo, dưới bóng sáng loang lổ, làn da trắng bóng, đôi mắt sạch sẽ trong veo như mắt nai.

Má lúm đồng tiền mờ nhạt cộng thêm đôi mắt cong cong, y hệt như một cô bé, ngoan ngoãn không tưởng, trông rất dễ bị lừa.

Kiều Vân nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Cố Thanh Yến, chính là bị bộ dáng dịu dàng vô hại này của cô lừa gạt. Anh ta cho rằng mình nhặt được một con thỏ trắng về nhà, còn suốt ngày lo lắng chảo nhuộm giới giải trí nhúng tràm bé thỏ trắng nhà anh ta.

Hiện giờ nhìn lại, anh ta chỉ muốn trở lại quá khứ, đổ hết nước trong đầu mình ra.

Kiều Vân không nhìn Cố Thanh Yến nữa, không chút để ý nói: “Đúng vậy, cứ cười như vậy, đừng cười với anh làm gì, cười với camera đi.”

Cố Thanh Yến lười biếng rủ cánh tay xuống, lắc lư trong không trung, nhướng mắt lên nói: “Đói, cười không nổi.”

Lúc bọn họ đang nói chuyện, xe đã đi từ đường chính thành phố phồn hoa vào đường ngoại ô yên tĩnh. Sau đó đi thẳng về phía nam, đích đến ở ngay trước mắt.

Kiều Vân dẫm phanh lại, xe linh hoạt trượt vào chỗ đỗ chật hẹp. Anh ta kéo phanh tay, tắt máy.

Nhìn đèn đuốc sáng trưng, cửa chính khách sạn xa hoa cao vút trong mây, Kiều Vân xuống xe mở cửa xe sau cho Cố Thanh Yến.

“Đi vào nào ngôi sao lớn, đi vào ăn cơm đi. Bàn kịch bản không xong cũng không sao, ăn cơm chùa mà, nhất định phải ăn nhiều một chút.”

Kịch bản lần này vốn không phải do Kiều Vân giành được, mà do Cố Thắng Nam chủ động đưa tới cửa.

Cố Thanh Yến rời khỏi thành phố A, đi học bốn năm đại học. Trong bốn năm này, hai mẹ con cắt đứt liên lạc. Nếu không phải Lục Chí Phong cứ vài tháng gọi điện thoại một lần lải nhải đủ chuyện khác người của Cố Thắng Nam, thì cô thậm chí còn cho rằng mình là một đứa cô nhi.

Lúc đi học, Cố Thanh Yến diễn một vai phụ nhỏ, nhờ vào gương mặt mà gây bão cộng đồng mạng  một thời gian.

Cố Thắng Nam biết con gái vào giới giải trí, chủ động đưa cho một kịch bản tốt, còn là vai nữ chính.

Nói nguyên văn là: “Con gái nhà họ Cố ta, cho dù đi làm diễn viên hạng ba, thì cũng phải làm người nổi tiếng nhất.”

Cố Thanh Yến thầm cười nhạo, trước đây bàn về sĩ nông công thương, thương nhân là đoạn kết của trào lưu, đừng ai khinh thường ai.

Ý cười không chạm tới đáy mắt, giọng nói lại vừa ngoan ngoãn lại lễ phép: “Cảm ơn mẹ, con sẽ đi gặp mặt đạo diễn.”

Cố Thắng Nam hài lòng cúp điện thoại, sau khi xác định mình còn nắm quyền khống chế đứa con gái rời nhà bốn năm, thì dặn dò thư ký chuyển một khoản tiền cho Cố Thanh Yến.

Kiều Vân vẻ mặt khó chịu: “Mẹ em xuyên tới từ triều đại nào vậy? Đại Thanh diệt vong lâu rồi, bảo bà ta đừng ngày ngày mong phục hưng lại nữa.”

Cố Thanh Yến hơi nheo đôi mắt màu hổ phách lại, “Phục hưng được cũng rất tốt, em có thể vớt được chức công chúa.”

Loại thái độ hờ hững này của cô làm cho Kiều Vân nhói lòng. Không biết rốt cuộc phải trải qua những gì mới có thể làm cho một thiếu nữ hai mươi hai tuổi bày ra thái độ bất cần với cuộc sống như vậy.

Đạo diễn họ Từ đã đổi bữa ăn riêng tư thành một buổi thử vai kiểu lớn và rất nhiều người tới tham dự.

Rất nhiều người từng được lên tivi, độ nổi tiếng cao hơn Cố Thanh Yến. Sau khi đi vào, phần lớn người đều đi tìm nhóm nhỏ của mình, sôi nổi trò chuyện với nhau.

Kiều Vân lăn lộn mấy năm trong giới, nhân duyên không tệ, muốn dẫn Cố Thanh Yến đi làm quen vài người bạn.

Cố Thanh Yến xua tay, để anh ta tự đi một mình. Cô đói bụng, muốn kiếm cái ăn.

Nhân vật lớn luôn lên sân khấu vào phút cuối cùng mà. Đạo diễn Từ còn chưa tới, Cố Thanh Yến trốn vào góc phòng, thừa dịp không ai chú ý nhét một miếng bánh nhỏ vào miệng. Ăn cẩn thận từng chút một, sợ cọ mất lớp son môi tô vẽ cả nửa tiếng, chỉ mong trên miếng bánh có thể mọc ra một ống hút.

Miếng bánh trong miệng còn chưa nuốt xuống, Cố Thanh Yến hệt một con chuột ăn vụng, trong mắt đều là hình ảnh móng lợn kho tàu nằm ở giữa bàn ăn.

Nước sốt tiêu đỏ rưới lên móng lợn thơm giòn tươi ngon, được rắc thêm thì là, mùi thơm như tràn đầy vị giác.

Cố Thanh Yến liếm liếm khóe miệng. Cửa chính đại sảnh chợt mở ra, một loạt tiếng vỗ tay vang lên. Cô đánh mắt đi, không nhìn món lợn kho tàu nữa, nhón chân nhìn ra cửa chính.

Người đàn ông đi đầu cao khoảng 1m85, cao hơn một cái đầu so với mấy người bên cạnh. Mặc đồ tây trang tinh xảo, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ mà nhìn từ xa đã thấy rất đắt tiền.

Cố Thanh Yến nheo mắt, cảm nhận được không khí xung quanh lập tức trở nên sôi trào. Trong lòng suy nghĩ không phải đạo diễn Từ là một ông già sao, sao người tới lại là một tổng giám đốc bá đạo trẻ tuổi chứ.

Từ xa nhìn lại, trong mắt chỉ có đôi chân dài ẩn dưới lớp quần tây của tổng giám đốc.

Cố Thanh Yến nhón chân lên nữa, nhìn thấy rõ ràng hơn, không chỉ có chân dài, mà bờ mông cũng rất căng.

Cô nhìn kỹ lại, bên cạnh tổng giám đốc bá đạo là một ông già tinh thần xán lạn. Trên mặt nở nụ cười thân thiện, có người nhiệt tình chào hỏi, gọi ông ta là đạo diễn Từ.

Cố Thanh Yến hiểu rõ, tổng giám đốc mông căng cũng là tổng giám đốc bá đạo, được đi cùng đạo diễn Từ thì chắc cũng là một nhân vật tai to mặt lớn.

Cô lưu luyến dời mắt khỏi mông của tổng giám đốc bá đạo, lần nữa quay lại nhìn món móng lợn kho tàu.

Lại không biết xa xa có một ánh mắt đang nhìn về gò má cô. Cái nhìn cực kì nóng bỏng nhưng rồi chỉ vì bóng người chen qua mà gần như nguội nhạt.