Xuyên Nhanh Ký Chủ Mời Diễn Xuất

Chương 138: Tôi Chỉ Là Vợ Của Anh Ấy! (5)



Diệp Trần đặt bàn ở một nhà hàng có sảnh lớn, cách bày trí trang trọng như phong cách âu cổ quý tộc, mang phong cách cổ điển.

Cả 4 người dùng bửa vui vẻ không có biến cố gì xảy ra cho đến khi bửa ăn kết thúc. Tuyết Nhi bắt đầu lôi kéo Lương Nhã Sắc đi tham quan nhà hàng một vòng.

Cô ta lấy lòng Lương Nhã Sắc thật tốt, để sau này bà ta còn giúp cô ta gả vào nhà họ Diệp.

"Dì à, dì có thấy ở đây trang trí đặc biệt đẹp không?"

"Ừm, rất đẹp, cảm giác thơ mộng lãng mạn, đặt biệt là hoa ở đây rất thơm"

Người ngoài nhìn vào thấy còn tưởng đây mới thật là hai mẹ con, hai người cười nói với nhau, Tuyết Nhi còn đặt biệt khoác tay thân thiết với Lương Nhã Sắc.

Có một nhân viên phục vụ nam đi qua Tuyết Nhi tò mò bắt anh ta lại hỏi.

"Ở đây nhà hàng các anh vẫn luôn trang trí như này sao? Tôi thấy rất đẹp"

Nhân viên phục vụ ngơ ngác nói:" À không, hình như hôm nay nhà hàng có vị khách đặc biệt yêu cầu trang trí như vậy, hình như là muốn cầu hôn"

Đột nhiên cô ta có một dự cảm không tốt, phía dưới ồn ào một trận, cả hai nhìn xuống thì thấy một cặp đôi được mọi người vây quanh, mà cặp đôi đó hai người đều quen thuộc.

Dưới sảnh chờ, bầu không khí lãng mạn, người đánh đàn đánh một bản nhạc nhẹ du dương phù hợp với bầu không khí lúc này.

Diệp Trần đứng đối mặt với Lạc Tuyết sau đó khụy một chân xuống, móc từ túi áo một cái hộp giơ lên rồi mở ra.

Bên trong cũng không phải nhẫn mà là dây chuyền, nhẫn thì vốn đã đeo rồi, chả ai đeo hai cái nhẫn cùng một ngón cả. Sợi dây cũng là một cặp với chiếc nhẫn trên tay cô.

Diệp Trần trịnh trọng nói.

"Trước đây là anh chưa chu đáo, đã không cho em được một lễ cưới long trọng, hôm nay anh muốn tạo bất ngờ cho em. Anh muốn em cùng anh bước trên lễ đường chỉ có hai ta, cùng anh xây dựng một gia đình, em đồng ý không?"

Lạc Tuyết lộ ra biểu cảm bất ngờ, sau đó lấy tay che miệng mắt hơi hơi đỏ giống như xúc động, nốt ruồi lệ dưới mắt trái cũng lay động xinh đẹp, gật đầu:" Em đồng ý!"

Kỳ thật hai người đã bàn bạc từ trước rồi, chỉ cần đợi hai người kia đi đến địa điểm họ sẽ bắt đầu diễn.

Sau đó hắn cười rồi đứng dậy đeo dây chuyền lên cổ cô.

Cả hai ôm nhau làm động tác giống như hôn nhau, thật ra cũng chỉ là má chạm má.

Mọi người xung quanh vỗ tay nhiệt liệt.

Nhưng mà Tuyết Nhi cũng không vui như vậy, cô ta siếc chặt tay bước đến cầu thang trong khi mọi người không hề chú ý.

"Ahh!"

Không khí hào hứng đột nhiên im bặc.

Mọi người nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Tuyết Nhi bị té cầu thang, tuy không phải té đập đầu xuống đất nhưng gót giày cũng đã gãy, chân bị trật ít nhất phải dưỡng thương một tháng.

Tuyết Nhi vẻ mặt đau đớn không chịu được.

Lương Nhã Sắc hốt hoảng lo lắng.

"Sao con lại đi đứng không cẩn thận vậy chứ, a Diệp mau giúp đỡ con bé đi bệnh viện"

Lương Nhã Sắc nhìn về phía Diệp Trần nói.

Mọi người thấy đột nhiên có một người phụ nữ đến chia cắt cặp đôi đang hạnh phúc thì có chút bất mãn.

"Tuy là người bị thương cũng nặng nhưng mà bộ không thấy hai người kia đang yêu nhau sao, tự nhiên kêu người đàn ông kia đi đỡ một cô gái khác, thật vô ý vô tứ"

"Tôi cũng thấy vậy"

"Ở đây có nhiều người như vậy nhờ đại một ai giúp cũng được mà, chỉ bị té trật chân một chút còn chưa phải té đập đầu đâu"

Lương Nhã Sắc nghe được lời thì thầm thì lườm nguýt một cái.

"Nói cái gì đó, bộ không thấy con gái người ta đang bị đau à, chuyện của các người chắc?"

Tuyết Nhi được dìu đi đến gần Lạc Tuyết nói.

"Chị Uyên Uyên, em xin lỗi vì lỡ phá hỏng buổi cầu hôn lãng mạn của hai người, em thấy xấu hổ quá"

Lương Nhã Sắc bất bình.

"Nói cái gì vậy, con quan trọng hơn chứ, chân con đang đau mà, còn chuyện của nó để sau rồi tính!"

Tuyết Nhi nằm trên giường bệnh với cái chân bó bột, hình như là bị trật chân thật.

Cô ta vẻ mặt ủy khuất nói.

"Em thấy áy náy quá, xin lỗi anh nha"

Diệp Trần cũng không bị sắc đẹp dụ dỗ.

"Nếu cô nói vậy thì tôi cũng không có ý kiến gì nữa, cô ở lại dưỡng chân cho tốt, hôm nay là ngày quan trọng của tôi và Tống Uyên, tôi phải quay lại với cô ấy ngay nếu không cô ấy sẽ buồn, tôi xin phép"

Nói xong hắn rời đi luôn, Lương Nhã Sắc quay lại chỉ thấy bóng lưng rời đi của hắn.

"Nè, a Diệp? Con đi đâu vậy, con bé đang bị như này mà con còn định bỏ đi đâu đấy?"

"Con về với vợ"

Một câu làm bà ta câm nín.

Mấy y tá bên cạnh ngưỡng mộ.

"Không biết cô vợ của anh ấy thế nào, chứ tôi mà có anh chồng vừa đẹp trai vừa bám vợ như này tôi cưng còn không hết!"