Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 3770: Khánh Mộ Lam đã chủ động nhắc đến.



Sau khi tiêu cục Trấn Viễn mới được thành lập, họ đã từng rèn luyện binh lính bằng cách diệt trừ thổ phỉ trên quy mô lớn, mài dũa nhân viên hộ tống.





Bất kỳ người cựu binh nào cũng là tân binh từng bước trưởng thành, vào giai đoạn tân binh, tìm được đối tượng luyện tập thích hợp cho tân binh vô cùng quan trọng.



Nếu đối tượng luyện tập quá mạnh sẽ đã kích mạnh mẽ sự nhiệt tình của các tân binh, cũng sẽ gây ra thương vong không thể tưởng tượng cho toàn đội ngũ.





Ví như bây giờ, nếu để cho công nhân xưởng cá muối đến đối đầu với kỵ binh Cao Nguyên, dù Kim Phi có cung cấp cho họ những vũ khí hiện đại nhất, kẻ thù cũng có thể đánh họ tan tác chỉ trong một cuộc tiến công.



Nhưng nếu đối tượng luyện tập quá yếu sẽ không thể phát huy tác dụng của việc huấn luyện.



Sau khi cân nhắc toàn diện, thổ phỉ vẫn là đối tượng thích hợp nhất để huấn luyện binh lính mà Khánh Mộ Lam có thể nghĩ đến.







Hiện tại thế giới đang hỗn loạn, thứ không bao giờ thiếu chính là thổ phỉ.



Cách xưởng cá muối mấy chục dặm về phía tây, có một huyện tên là huyện Mậu Nguyên, một phần ba con đường chính dẫn từ Trung Nguyên đến Đông Hải phải đi qua huyện này.



Mấy tháng gần đây, đột nhiên có vài nhóm thổ phỉ với số lượng hơn trăm người đã đến huyện Mậu Nguyên này, chuyên ‘săn lùng’ các nhóm người dân tị nạn nhỏ để kiếm sống.



Theo những người dân tị nạn đã trốn thoát, thổ phỉ ở huyện Mậu Nguyên rất tàn bạo, thủ đoạn rất tàn nhẫn, nên chúng đã bị Khánh Mộ Lam nhắm đến và chuẩn bị luyện tập với đám thổ phỉ ở huyện Mậu Nguyên.



Dù ở bất kỳ thời đại nào, việc tự mình động binh đều là chuyện tối kỵ, mặc dù công nhân ở xưởng cá muối còn không được tính là binh lính, dẫu cho Khánh Mộ Lam có quan hệ khá tốt với Kim Phi và Cửu công chúa, nhưng cố ấy cũng không dám tự ý ra quyết định mà đến xin phép Kim Phi.



Lúc đầu Khánh Mộ Lam đã bị tổn thất nặng nề dưới tay bọn thổ phỉ, Kim Phi nghĩ rằng phải vài năm nữa cô ấy mới có đủ can đảm để trấn áp bọn cướp, nhưng lại không ngờ rằng bây giờ cô ấy không thể nhịn được nữa.



Người dân tị nạn tụ tập ở Đông Hải ngày càng nhiều, nếu lỡ bị người nào đó kích động gây náo loạn, Xuyên Thục đã không còn đủ quân để đưa đến trấn áp, cho dù vẫn có binh lực cũng chưa chắc đã đến kịp.



Các phân xưởng ở Đông Hải này lại vô cùng quan trọng, xưởng đóng thuyền lại có liên quan đến kế hoạch trong tương lai của Kim Phi, xưởng cá muối, sân phơi nắng phơi rong biển, kho hàng cũng có liên quan đến việc Đại Khang có thể vượt qua được mùa đông này hay không, tất cả đều không được phép có thiếu sót.



Việc Khánh Mộ Lam huấn luyện công nhân không được giữ bí mật, Kim Phi và Cửu công chúa đã biết từ lâu, lần đến Đông Hải này, ngoại trừ việc kiểm tra các phân xưởng ra, Kim Phi còn định cho Khánh Mộ Lam tổ chức công nhân thành lập một đội ngũ an ninh nhằm chuẩn bị cho cuộc nổi loạn có thể xảy ra.



Kết quả Kim Phi còn chưa kịp đề cập đến việc này, Khánh Mộ Lam đã chủ động nhắc đến.



Nhưng Kim Phi không đồng ý ngay lập tức, chỉ hỏi lại: “Cô dẫn theo công nhân đi diệt trừ thổ phỉ, xưởng cá muối phải làm sao đây?”



“Đây chính là chuyện thứ hai ta muốn bàn bạc với tiên sinh.” Khánh Mộ Lam nói: “Ta muốn tuyển thêm một nhóm công nhân nữa, đợi đến khi họ có thể tiếp quản công việc hằng ngày xong, ta sẽ dẫn nhóm công nhân đợt đầu đến huyện Mậu Nguyên!”



Được rồi, chuyện này trùng khớp với điều thứ hai Kim Phi muốn nói.



“Tiên sinh, những người dân tị nạn này quá đáng thương, bọn thổ phỉ ở huyện Mậu Nguyên còn cướp giết họ, dúng thật là quá ghê tởm. Nếu ngài đồng ý cho ta tuyển thêm người, chuyện này không chỉ có thể giải quyết được vấn đề cơm no áo ấm của những người dân tị nạn, nó còn có thể giết được nhóm thổ phỉ và cường hảo ở huyện Mậu Nguyên, giữ vững lòng dân!”



Khánh Mộ Lam chắp tay về với Kim Phi: “Mong tiên sinh chấp thuận!”



Kim Phi nghe thấy vậy, y đã nhìn vào Khánh Mộ Lam thật kỹ.



Chỉ vài tháng không thấy, một cô gái thẳng thắn đã học được cách lấy nỗi đau của mình làm điểm bắt đầu.



Những vấn đề Khánh Mộ Lam vừa nói này đã chạm đến trái tim của Kim Phi, nhưng y vẫn chưa đồng ý ngay mà suy nghĩ một lúc mới nói: “Chuyện này ta cần phải bàn bạc với Vũ Dương một chút, ta sẽ đưa câu trả lời cho cô sớm nhất có thể!”



Mặc dù Khánh Mộ Lam rất nóng lòng, nhưng cô ấy biết Kim Phi nói vậy vô cùng hợp lý nên đành bất lực gật đầu: “Trời đã ngày càng lạnh rồi, người dân tị nạn không thể chờ đợi quá lâu, nếu bệ hạ gửi thư hồi âm, mong tiên sinh cho ta biết càng sớm càng tốt!”



“Được.” Kim Phi gật đầu.