Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 336: Là Lý Mộc.



"Tôi nói thật với cậu, cái bình trong tay cậu nhiều nhất là được một trăm năm".

"Bởi vì tay nghề làm ra nó rất bình thường, chỉ khi gặp được người thật sự thích nó".

"Nếu không cậu không bán được nó với giá hai nghìn như tôi mua đâu".

"Nếu không tin cậu cầm cái bình này đi một vòng quanh chợ đồ cổ hỏi mà xem".

Ngô Lương quay người đi về cửa hàng của mình.

"Dù sao thì cửa hàng của tôi cũng ở đây, nếu cậu muốn bán thì cứ đến".

Nói xong ông ta từ từ bước vào cửa hàng.

Ngô Lương ngồi sau quầy, rút điện thoại ra gọi cho Viên Điền Hồng.

"Ông chủ, tìm được rồi! Cuối cùng cũng tìm được rồi".

"Cái bình sứ đấy cuối cùng cũng xuất hiện rồi".

Viên Điền Hồng đang tức điên người, vừa nghe thấy thế, ông ta từ sô pha đứng bật dậy.

Hai mắt ông ta sáng rực lên.

"Tìm kiếm mười mấy năm cuối cùng cũng tìm thấy rồi".

Viên Lịch Hành ngồi cạnh, vẻ mặt kinh ngạc nhìn bác của mình.

Anh ta thấy từ trước đến nay Viên Điền Hồng là một người chín chắn cẩn thận, lắm mưu nhiều kế.

Ông ta rất ít khi kích động như vậy.

Ở đầu dây bên kia, Ngô Lương tiếp tục nói.

"Cái bình sứ đang ở trong tay một đôi nam nữ, nhìn bọn chúng ăn mặc không giống người có tiền".

"Đợi lát nữa tôi sẽ tìm cách mua lại nó".

Viên Điền Hồng bật cười.

"Nếu đã là người thường mà còn phải mua à?"

"Chờ bọn chúng ra khỏi Phan Gia Viên, ông lập tức dẫn người cướp lấy".

"Vâng ạ!"

Viên Điền Hồng cúp máy.

Thấy ông ta có vẻ cực kì kích động, Viên Lịch Hành vội hỏi.

"Bác à, cái bình sứ này có gì đặc biệt mà là bác kích động thế?"

Giờ Viên Điền Hồng đang cực kì vui sướng.

Ông ta ngồi xuống, thích chí nói với Viên Lịch Hành.

"Lúc trước không phải cháu hỏi sao Lý Mộc bị ép chết mà Lý Thị là một trong bốn gia tộc lớn lại thờ ơ sao?"

"Nguyên nhân bắt nguồn từ cái bình sứ này đấy".

Viên Điền Hồng nói thế làm khơi lên sự tò mò của Viên Lịch Hành.

Viên Lịch Hành nói: "Người ta vẫn đồn là do Lý Mộc chọc phải cậu ấm của một gia tộc lớn".

"Cậu ấm này ghen tị với Lý Mộc là thiên tài nên mới dùng cách này để thiên tài mãi mãi ngã xuống".

"Ha ha ha!"

Viên Lịch Hành cười to: "Ghen tị?"

"Cho dù Lý Mộc là thiên tài ngàn năm có một thì cậu ba của nhà họ Long sao có thể ghen tị với hắn chứ?"

"Cho dù là thiên tài như Lý Mộc nhưng ngay cả tư cách lau giày cho cậu ấm nhà họ Long cũng không có".

Lần đầu tiên Viên Lịch Hành nghe thấy Viên Điền Hồng nhắc đến nhà họ Long này.

Vội vàng hỏi: "Bác à, nhà họ Long này..."

"Chuyện này cháu đừng hỏi đến, vẫn chưa đến lúc cháu nên biết".

Nói đến chuyện này, Viên Điền Hồng rất nghiêm túc.

Viên Lịch Hành vội ngậm miệng.

Nhưng giờ tâm trạng Viên Điền Hồng đang rất tốt.

Ông ta nói cho Viên Lịch Hành nghe chuyện đã qua.

Năm đó nhà họ Lý ở thủ đô có một thiên tài.

Lý Mộc.

Khác hẳn với thiên tài tự tâng bốc mình của nhà họ Hậu.

Lý Mộc là thiên tài hàng thật giá thật.

Điều này, Viên Điền Hồng cũng phải thừa nhận.

Lúc Lý Mộc mười năm tuổi đã là cao thủ đại tông sư đỉnh cấp.

Lúc ấy mọi người đoán đến năm hai mươi tuổi anh ấy có thể thành Vương.

Nhưng điều bất ngờ là năm mười sáu tuổi Lý Mộc đã trở thành Vương rồi.

Thiên tài là gì?

Là Lý Mộc.

Lý Mộc không chỉ có năng khiếu bẩm sinh, anh ấy cũng là người cực kì hiền lành khiêm tốn.

Rất ít khi anh ấy tranh chấp với người khác.

Lại càng không cậy thân thế của mình lên mặt bắt nạt người.

Ở trong mắt nhiều người, Lý Mộc đúng là hoàn mĩ.

Nếu anh ấy cứ thế lớn lên, có thể dẫn dắt cả gia tộc Lý Thị đi lên đỉnh cao mới.