Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 329: Đối với bọn họ, cho dù chỉ là một người.



“Sau khi nuốt viên thuốc này cả người sẽ bị đau đớn, chắc hẳn cậu là người hiểu rõ hơn ai hết”.

Ánh mắt Tần Vạn Hào lóe lên sự hung ác dữ tợn.

“Những lời thừa thãi, chắc là không cần tôi nói nhiều nữa nhỉ?”

“Vâng!”

Tần Trọng lập tức cúi đầu tuân lệnh.

Từ mũi hắn nhỏ xuống từng giọt mồ hồi lạnh.

Chương 640: Giọng nói giữa màn đêm

Sau khi màn đêm buông xuống, núi rừng tối đen như mực, không nhìn thấy cả ngón tay mình.

Nhân lúc trời tối, Tần Trọng tự mình dẫn theo hai người chầm chầm đi về phía lều trại của Lý Phong.

Lều trại của họ cách chỗ Lý Phong nửa ngọn đồi, theo hướng đi từ dưới núi lên, có vẻ như không xa lắm.

Nhưng Tần Trọng dẫn theo hai người.

Trong khi họ đi vào khu rừng rậm rạp liền phát hiện mình đã đi được một đoạn đường.

Không những không tiến gần đến lều trại của Lý Phong mà lại đi ngày càng xa hơn.

Tần Trọng lập tức dừng lại, hỏi hai người theo sau hắn: “Sao lại thế này?”

Hai người họ cũng mù tịt.

Bọn họ đều trải qua huấn luyện vô cùng nghiêm ngặt.

Bàn tay mỗi người bọn họ đều đã nhuốm máu.

Lúc trước khi giết người, cũng thường hành động trong đêm tối.

Bọn họ là những linh hồn của bóng đêm.

Chớp mắt đã cướp đi mạng sống của người khác.

Đối với bọn họ, giết người đã thành như cơm bữa.

Nhưng dù là sát thủ luôn hành động trong bóng tối như bọn họ.

Lúc này không chỉ mất phương hướng, mà còn cảm thấy gai sống lưng.

Tay Tần Trọng cầm một chiếc máy định vị GPS.

Hắn đã ngầm bỏ vào túi du lịch của giáo sư Edek một thiết bị định vị

Chính vì hệ thống định vị này, khiến cho bọn họ có thể dễ dàng tìm thấy Lý Phong.

Rõ ràng trheo như bản đồ, bọn họ đang đi về phía lều trại của Lý Phong.

Nhưng theo hệ thống hiển thị, bọn họ càng đi càng cách xa chỗ Lý Phong.

Cảm thấy có gì đó không ổn, Tần Trọng dừng lại.

Hắn dẫn hai tên đi cùng quay về.

Lần này Tần Trọng đi về phía lều trại của mình, hắn định sẽ định vị lại một lần nữa.

Đối với những sát thủ như bọn họ, bóng tối là màu hộ mệnh.

Bọn họ có thể dễ dàng xác định phương hướng và vị trí trong bóng tối.

Đây là kỹ năng bọn họ phải học từ khi còn rất nhỏ.

Tần Trọng đi dọc theo lối cũ, đi vào một khu rừng khác.

Nhìn thấy phía trước có hòn đá, Tần Trọng liền thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì, trước đó khi họ dựng lều là dựa vào những hòn đá này để xác định vị trí.

Lều trại của bọn họ ở gần đây rồi.

Nhưng khi Tần Trọng và hai tên đàn em đi qua hòn đã, đi qua khu rừng rầm, bọn họ trợn tròn mắt.

Lều trại của bon họ không cánh mà bay!

Trước mắt Tần Trọng là một ngôi mộ hoang.

Lúc này, có một ngôi mộ trông có vẻ đã rất lâu đời, xuất hiện ngay trước mắt ba người họ.

Tần Trọng đưa tay lên dụi mắt.

Nhưng ngôi mộ trước mắt vẫn không biến mất.

Tần Trọng liền kéo cổ áo một tên đi cùng hỏi.

“Có phải tao nhìn nhầm không, tại sao không nhìn thấy lều trại đâu nữa?”

Tần Trọng không sợ hãi ngôi mộ kia, bởi vì hắn đã từng tiễn không ít người vào mộ.

Đối với bọn họ, cho dù chỉ là một người.

Bọn họ cũng có thể dễ dàng ngủ cạnh nhiều ngôi mộ.

Nhưng theo định vị GPS, lều trại của bọn họ nằm ở đây.

Hơn nữa khung cảnh xung quanh rất giống với nơi mà họ đã dựng lều.

Thế nhưng lều trại đâu rồi?