Volhar Sinh Tử Chấp Cùng Tay Làm Bạn Đi Cùng Nhau

Chương 1: 1




Tiết TửHogwarts chìm trong biển lửa, tiếng la hét cùng với ánh sáng từ đũa phép đủ màu bay tứ tung.

Những học trò, giáo sư, người khổng lồ, nhân mã, sinh vật từ Rừng Cấm khác, gia tinh, v.v...!đều dùng hết sức đánh đuổi bọn Tử Thần Thực Tử.Đứng trên đỉnh Tháp Thiên Văn, Harry cùng Voldemort đứng sát mép phần lan can đã bể tan tành, chỉ cần một chút nhúc nhích cũng có thể khiến cả hai rơi xuống nát người, muốn rớt xuống mà không bị thương gì chỉ có một cách - Cả hai phải từ bỏ việc vung đũa phép vào nhau để có thể tự cứu mình, song cả hai chẳng ai muốn từ bỏ cơ hội giết chết đối phương.Trên người Harry, máu của kẻ khác cũng có, của chính mình cũng có, bê bết ở khắp nơi trên áo chùng, trên mặt, trên trán, khóe miệng, bên môi cũng đầy máu, chẳng biết là máu này là của ai nhưng bàn tay vẫn gắt gao nắm lấy đũa phép, tay kia lại nắm cổ áo của Voldemort cũng đang đồng dạng bê bết máu toàn thân, trên mặt cũng có không ít, tựa như máu ai phun trúng mặt hắn.


Cả hai không ai để ý đến vị trí đứng của mình lúc này, chỉ chằm chằm nhìn nhau hận không thể giết chết đối phương chỉ trong một câu thần chú.

Voldemort nở nụ cười châm chọc, đôi mắt đỏ đong đầy sự ác ý."Nhìn xem, những kẻ yếu đuối kia đang đấu tranh để có thể sống sót, được thắng lợi nhưng ngươi nhìn đi, kẻ yếu mãi mãi chỉ là kẻ yếu.

Các ngươi cho rằng có thể thắng được đám người của ta sao? Chỉ chút nữa, ta sẽ chiếm lĩnh được nơi này, còn các ngươi, chỉ là những kẻ thua mà thôi!"Harry cười nhạo sự ngu ngốc của hắn, căm hận "hừ" lạnh "Ngươi cho là các ngươi thắng thế sao? Voldemort, đừng tự cho mình là thông minh như thế.

Hiệu trưởng Dumbledore từng nói, ngươi là người rất thông minh, là thiên tài trong một thế kỉ gần đây nhưng đó đã là chuyện quá khứ rồi.

Voldemort, khi ngươi ngu ngốc phân tách linh hồn mình, thì từ "Thiên Tài" này đã không còn giành cho ngươi nữa rồi.


Ngươi....chẳng qua chỉ là một kẻ điên thiếu khuyết linh hồn mà thôi."Cả hai đều kết thúc bằng một giọng điệu tiếc rẻ mà châm chọc không khác gì nhau, bàn tay Voldemort siết chặt cổ áo Harry."Linh hồn? - Đây không phải là chuyện ngươi có thể can thiệp được, thằng nhãi.""Thắng thua? - Đây cũng không phải chuyện ngươi có thể dự đoán được.""Còn ngươi, ngươi tin mình có thể nhìn được kết quả ngươi muốn sao?" Cả hai cùng tăng thêm lực siết chặt cổ áo đối phương, một chút cũng không muốn buông."Ta tin bọn họ sẽ làm được, chỉ cần ta....giết ngươi!!""Ngươi đủ sức sao?"Phải, đừng nói đến Voldemort, Harry cũng đang thở khó nhọc, máu trên mặt theo mồ hôi uốn lượn quanh khuôn mặt chảy cả vào miệng.

Cậu nếm được vị máu của mình, cũng có thể là của Voldemort - kẻ thù duy nhất cậu đối đầu từ lúc bắt đầu đến bây giờ - và có vẻ như, Voldemort chẳng khá hơn cậu là bao, hẳn cũng nếm được mùi vị của máu mình, có thể cũng có máu của cậu, nghĩ đến điều này khiến Harry cảm thấy thật ghê tởm.

Nhưng trong chính cơ thể xấu xí đầy tà ác này của hắn cũng là lấy từ máu cậu mà hồi sinh, có ghê tởm cũng không thể làm gì khác!Sức lực nãy giờ của cậu đã tiêu hao rất nhiều, bàn tay siết chặt cổ áo kẻ thù cũng sắp không giữ nổi nữa, cậu và hắn đều nuốt vào không ít máu của đối phương quyện lẫn với máu của mình, tựa như định mệnh sắp đặt ngay từ đầu đã gắn liền sinh mạng với nhau, chỉ một kẻ còn sống.


Với sức lực bây giờ của mình, cậu có thể thua nhưng cậu chắc chắn không để Voldemort sống sót, nếu không thành quả của mọi người đều sẽ tiêu tan.

Gắng gượng sức lực cuối cùng, Harry không trả lời Voldemort, cậu nhìn xuống nơi hai người bạn thân luôn đồng cam cộng khổ với mình đang chiến đấu với tay sai của Voldemort, lại nhìn khắp nơi một vòng.Harry dùng chân đạp đổ tảng đá vốn đã gần rơi mà bọn họ dựa vào, nếu rơi xuống, khẳng định ngoài việc nát người ra còn bị một đám đá tảng khổng lồ phía sau đè lên, nhưng....cậu mặc kệ, trở tay kéo Voldemort cùng rơi xuống.Ron, Hermione....Xin lỗi!!!Hai ánh sáng xanh chết chóc cùng lúc từ hai đầu đũa phép lóe lên đâm thẳng vào tim người đối diện.Avadar Kerdava!.