Vẫn Luôn Là Em

Chương 62: Cầu tình





Cố Vũ Huyên lạnh nhạt, giọng nói nghẹn lại: “Anh ra ngoài đi, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh, tôi muốn yên tĩnh một mình.” Hiện tại tâm trí của cô rất rối bời, trái tim đau đớn kịch liệt, cô cần có thời gian để sắp xếp lại mọi chuyện.

Lê Ninh Tuấn lưu luyến không muốn rời đi nhưng anh càng không dám ở lại vì sợ sẽ khiến cho Cố Vũ Huyên càng trở nên kích động hơn, lúc đó không biết chừng ngay cả gặp cô còn không chịu gặp. Cậu Lê ủ rũ, đau khổ cất bước rời khỏi phòng bệnh, anh ngồi ở bên ngoài chờ đợi, chỉ cần vợ có động tĩnh, lên tiếng bảo gì đó anh sẽ ngay lập tức vào ngay.

Trịnh Vũ đã hay tin từ Kiều Yến Nhi, biết cô Cố đã đến nước T anh đã đoán ra được tại vì sao Cố Vũ Huyên lại đột nhiên đến đó rồi, giám đốc Trịnh không dám chậm trễ nhanh chóng bay đến nước T sớm nhất có thể. Bây giờ có lẽ cô Cố rất kích động không muốn gặp chủ tịch Lê, anh phải tới đó giúp ông chủ của mình giải thích, hy vọng cô sẽ nghe lọt tai, mở lòng mà tha thứ.

Trần Tâm Đoan vô tình nghe ngóng được tin tức Trịnh Vũ sẽ bay đến nước T liền bảo trợ lý đặt vé, bây giờ cô khá rảnh rỗi tội gì không theo, hơn nữa sáng nay cô vừa mới biết Cố Vũ Huyên cũng ở đó, cô vừa có thể theo đuổi người mình thích còn có thể vui chơi cùng bạn thân, quá tuyệt rồi còn gì.

Đinh Hải Duy đang cùng cô Lý và con trai đi ăn thì bất ngờ nhận được tin nhắn của người bạn bác sĩ, anh nhăn mặt cất điện thoại vào túi khẽ nói vào tai của Lý Quỳnh: “Hình như bạn em có chuyện rồi, giữa Ninh Tuấn và Cố Vũ Huyên đã xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng, bạn anh vừa nhắn nói Cố Vũ Huyên đang nằm viện, không muốn gặp Ninh Tuấn.”

“Sao cơ?” Lý Quỳnh sửng sốt thốt lên, đang yên đang lành sao lại có chuyện chứ? Chưa kịp mở miệng hỏi rõ mọi chuyện thì cô Lý bất ngờ nhận được tin nhắn của Trần Tâm Đoan, cô đứng bật dậy kéo tay của Đinh Hải Duy và con trai: “Đi! Chúng ta đến nước T du lịch.”

Chủ tịch Đinh đương nhiên là biết lý do vì sao người mình yêu đột nhiên muốn đến nước T, chỉ là bất ngờ được Lý Quỳnh nắm tay khiến tâm trí của anh như đang ở trên mây, lâng lâng vui muốn chết. Khi lên xe rời đi, Đậu Đỏ ngồi bên cạnh chớp chớp hai mắt nhìn anh, cậu nhóc rất ngây thơ, hồn nhiên hỏi: “Chú ơi! Sao nhìn mặt của chú phởn quá vậy?”

Lý Quỳnh ngồi ở phía sau đưa mắt nhìn lên, Đinh Hải Duy cười tủm tỉm lắc đầu đáp lại: “Không có gì, không có gì cả, mặt của ba rất bình thường con nhìn lầm rồi.”

------------------------------------------------------

Nước T

Gần tám giờ tối, Lê Ninh Tuấn nhìn đồng hồ rồi lại nhìn vào phòng bệnh cuối cùng không chịu được nữa mà đánh liều đẩy cửa đi vào bên trong. Cố Vũ Huyên nằm trên giường bệnh, sắc mặt vô cùng kém, đôi mắt sưng đỏ lên vì khóc quá nhiều, cô liếc nhìn anh lạnh giọng nói: “Ai cho phép anh bước vào đây? Mau đi ra ngoài cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy anh.”

“Anh biết là em vẫn còn rất tức giận, rất hận anh nhưng em đừng hành hạ bản thân mình, từ chiều đến giờ em vẫn chưa ăn gì cả, em hãy ăn một chút gì đó đi có được không?” Lê Ninh Tuấn thấy vợ không để ý đến mình thì càng lo lắng, ánh mắt, ngữ điệu tràn đầy sự khẩn thiết, cầu xin: “Anh xin em đấy, ăn chút gì đó đi, một chút thôi cũng được.”

Nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Lê Ninh Tuấn tâm tình của cô rất phức tạp, vừa hận lại vừa đau lòng, Cố Vũ Huyên hít một hơi thật sâu lạnh nhạt cất giọng: “Tôi muốn ăn cháo thịt bằm.”

“Được, được, anh sẽ đi mua cho em ngay.” Cậu Lê mừng rỡ nhanh chóng chạy ra ngoài mua cháo thịt bằm cho Cố Vũ Huyên, cô chịu ăn là tốt rồi.

Chủ tịch Lê vừa rời đi được mấy phút thì cánh cửa phòng bệnh lại mở, Trịnh Vũ chậm rãi bước vào khẽ gật đầu chào hỏi Cố Vũ Huyên, anh vừa xuống máy bay thì ngay lập tức đến bệnh viện tìm cô Cố.

Cố Vũ Huyên vô cùng kinh ngạc, bất ngờ trước sự xuất hiện của giám đốc Trịnh: “Trịnh Vũ?”

“Nhìn dáng vẻ này của cô chắc là cô đã nhớ lại hết mọi chuyện của mấy năm trước rồi đúng không? Thế thì cô Cố có còn nhớ người mà năm đó cô đã cầu xin để cho cô trốn thoát không?” Trịnh Vũ không nhanh không chậm cất giọng hỏi.

Cả người của cô Cố cứng đờ, hai mắt mở to thốt lên: “Anh là người đó?” Đáp lại cô là sự im lặng cũng chính là thừa nhận, ánh mắt của Cố Vũ Huyên trở lên lạnh lẽo, sắc bén: “Anh đến đây để làm gì? Muốn giúp Lê Ninh Tuấn bắt cóc rồi giam cầm tôi một lần nữa?”

Trịnh Vũ khẽ lắc đầu: “Tôi nào dám, tôi đến đây là để cầu tình cho chủ tịch của mình, tôi biết hành vi giam cầm năm đó của chủ tịch là sai trái, khiến cô sợ hãi, mắc bệnh tâm lý trong một thời gian dài, cô hận chủ tịch cũng được nhưng xin cô đừng hận chủ tịch mãi, ngài ấy đã ân hận và cố gắng làm mọi thứ để bù đắp lại lỗi lầm năm đó…”

Giám đốc Trịnh chưa kịp nói hết câu đã bị Cố Vũ Huyên ngắt lời: “Anh có bao giờ thấy người nào lại chỉ đi hận người giam cầm mình một lúc rồi thôi không? Nếu đổi lại nạn nhân là anh thì anh có thể không hận sao? À phải rồi, anh đi theo Lê Ninh Tuấn nhiều năm như vậy tâm lý cũng bất thường như anh ta nên anh mới cảm thấy chuyện này không có gì quá nghiêm trọng đúng không?” Từng lời của cô Cố đều ẩn chứa sự tức giận, căm phẫn, cô thật sự không hiểu Trịnh Vũ đang nghĩ cái gì trong đầu.

Trịnh Vũ không biết phải nói làm sao cho Cố Vũ Huyên hiểu, anh im lặng vài giây rồi nói bằng giọng điệu khẳng định: “Chủ tịch thật sự rất yêu cô, năm đó tình yêu của ngài ấy có thể nói là vặn vẹo nhưng bây giờ thì không, chủ tịch sau khi nhớ lại càng ân hận những chuyện mà mình đã làm, ngài ấy luôn cố gắng bù đắp lại tất cả. Năm đó, khi xảy ra động đất đáng lẽ ra cô đã bị chôn vùi dưới đống đổ nát kia, chủ tịch hoàn toàn có thể thoát thân đến nơi an toàn nhưng ngài ấy không rời đi ngược lại còn chạy về nơi giam cầm cô, ngay khi căn biệt thự hoàn toàn sụp đổ chủ tịch vẫn dùng thân thể của mình để bảo vệ cho cô, trước khi rơi vào hôn mê ngài ấy đã nói rằng nếu ngài ấy có thể sống sót thì sẽ cố gắng làm một con người tốt hơn, hy vọng có thể bù đắp lại tất cả lỗi lầm của mình.”

Cố Vũ Huyên im lặng không nói một tiếng nào, nước mắt không ngừng rơi xuống, khi xảy ra động đất trước khi bất tỉnh cô thật sự cảm nhận được mình được bảo vệ, bao bọc bởi một ai đó. Cô Cố hoàn toàn tin những lời Trịnh Vũ vừa nói, nội tâm cô bắt đầu giằng xé kịch liệt, cô phải làm sao đây? Ai đó hãy nói cho cô biết cô phải làm thế nào mới tốt?