Vẫn Luôn Là Em

Chương 16: Gặp gỡ



Công ty giải trí Thịnh Hoa

Mười giờ sáng, Trần Tâm Đoan cùng trợ lý đến công ty, vừa bước vào thang máy đã vô tình đụng trúng Trịnh Vũ, cô cúi người xin lỗi khi ngẩng đầu lên cô Trần hơi ngẩng người, cảm thấy người trước mặt mình rất quen, hình như đã gặp ở đâu đó rồi thì phải, nhất thời Trần Tâm Đoan không thể nhớ ra được là đã gặp anh ở đâu rồi.

Trịnh Vũ đáp lại một tiếng không sao sau đó ấn nút lên tầng năm mươi chín, anh thấy Trần Tâm Đoan liền nhận ra cô ngay, không phải chỉ vì cô là ca sĩ mà còn là bạn thân của bà chủ, nhìn dáng vẻ ngáo ngơ của Trần Tâm Đoan có lẽ cô không nhớ ra anh đâu nhỉ? Hai người đã từng gặp nhau ở hôn lễ của Cố Vũ Huyên và Lê Ninh Tuấn nhưng chỉ là gặp thoáng qua mà thôi.

Trần Tâm Đoan ra khỏi thang máy, trong đầu vẫn cố gắng nhớ xem mình đã gặp người đàn ông đó ở đâu rồi nhưng cố nhớ mãi cũng không nhớ được. Cô lại nhớ đến số tầng mà Trịnh Vũ bấm, tầng năm mươi chín là tầng của các lãnh đạo cấp cao, Trần Tâm Đoan liền từ bỏ không cố nhớ nữa cô làm sao có thể quen biết, gặp được các lãnh đạo cấp cao ở trên đó chứ?

Quản lý thấy Trần Tâm Đoan đã đến thì cất bước đi tới vỗ nhẹ vào cánh tay của nghệ sĩ, lên tiếng hỏi: “Sao lại đứng đờ người ra đấy?”

Trần Tâm Đoan khẽ lắc đầu bảo không có gì, cô cùng quản lý vừa đi vừa nói chuyện: “Buổi tiệc tối nay em không đi có được không? Chị cũng biết tính em chỉ sôi nổi, hoạt bát khi ở cạnh bạn bè và gia đình thôi, đi tới mấy buổi tiệc đó thì em trở nên rất luống cuống, nhút nhát.”

“Không được, buổi tiệc tối nay em nhất định phải đi, ở đó sẽ có rất nhiều đạo diễn, nhà đầu tư, những người có địa vị cao trong giới, buổi tiệc này chỉ có lợi không có hại.” Quản lý nghiêm túc nói, đây là cơ hội để nghệ sĩ của cô ta quen biết nhiều người hơn, sao có thể không đi được?

Cô Trần thở dài bất lực đồng ý đi dự buổi tiệc tối nay, ai bảo hiện giờ công ty đang có ý định đưa cô lấn sân sang diễn viên cơ chứ. Trần Tâm Đoan lấy điện thoại ra nhắn tin cho Cố Vũ Huyên hỏi cô bạn thân tối nay có đi dự tiệc hay không, nếu có thì tốt quá rồi.

Rất nhanh Cố Vũ Huyên đã nhắn tin trả lời: “Không, tớ có nhận thiệp mời, nhưng tối nay tớ phải cùng Lê Ninh Tuấn đến buổi tiệc nhỏ mà ông chủ tớ tổ chức nên tớ không đến buổi tiệc đó.”

Trần Tâm Đoan ủ rũ trả lời lại bằng một nhãn dán ok, ngẫm lại cũng phải thôi heo nhỏ của cô có gia thế bây giờ lại có chồng là chủ tịch tập đoàn Lê Thịnh, so về độ nổi tiếng cô cũng kém hơn một chút, Cố Vũ Huyên mà còn cần phải đến mấy buổi tiệc đó lấy lòng mấy người kia sao?

-----------------------------------------------------------

Vì là buổi tiệc nhỏ nên Cố Vũ Huyên chỉ chọn cho mình một chiếc váy màu hồng phấn đơn giản, trang điểm cũng rất nhẹ nhàng, trước khi đi quản lý Tiêu không ngừng gọi điện nhắc nhở cô còn đang trong quá trình giảm cân không được ăn linh tinh, cô nghe riết mà thuộc lòng luôn rồi.

Đinh Hải Duy nhìn thấy Lê Ninh Tuấn cùng Cố Vũ Huyên đến thì cong khóe môi cười vẫy tay chào gọi hai người đến ngồi cạnh. Chủ tịch Lê thấy người con gái ngồi bên cạnh Đinh Hải Duy thì cười nhẹ, cô gái đó cũng khẽ gật đầu chào mỉm cười với anh.

Nụ cười của hai người đều được thu vào tầm mắt của Cố Vũ Huyên, cô chớp chớp hai mắt quan sát kỹ hơn, cảm thấy quan hệ giữa Lê Ninh Tuấn và cô gái đó không tệ dường như còn có chút thân thiết. Trong trí nhớ của cô Cố chủ tịch Lê chưa từng cười với cô gái nào như vậy cả, có khi nào…

Cố Vũ Huyên lại âm thầm quan sát thái độ giữa Đinh Hải Duy và cô gái đó, hai người họ không giống như là đang yêu nhau. Cô mím môi hơi nhích lại gần Lê Ninh Tuấn khẽ hỏi vào tai của anh: “Này, anh thích cô gái đó hả?”

“Cô nói bậy bạ gì vậy? Thích cái gì mà thích, đừng có suy nghĩ lung tung.” Lê Ninh Tuấn nhíu mày, trừng mắt cảnh cáo cô.

Lúc này, cô gái ngồi bên cạnh Đinh Hải Duy cất giọng giới thiệu bản thân, hóa ra cô gái xinh đẹp này tên là Kiều Yến Nhi, người đẹp tên cũng đẹp, khí chất tỏa ra từ cô Kiều khiến cho Cố Vũ Huyên trong phút chốc muốn cong vòng. Điều khiến cho cô Cố phải há hốc miệng kinh ngạc hơn nữa chính là Kiều Yến Nhi hiện tại đang là giám đốc nhân sự của công ty giải trí Thịnh Hoa.

Buổi tiệc nhỏ nhưng rất náo nhiệt, Cố Vũ Huyên có cảm giác không thể hoà nhập được với những người ở đây, cô lựa chọn im lặng ngồi một bên tự chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, Đinh Hải Duy bất ngờ nói chuyện với cô khiến cho cô thoát khỏi trạng thái thẩn thờ, suy nghĩ linh tinh: “Cố Vũ Huyên! Cô có thể cho tôi số điện thoại của Lý Quỳnh không?”

Cô Cố nhướng mày nhìn ông chủ của mình, xin số điện thoại của Lý Quỳnh? Cô không nhớ là bạn thân của mình có nói rằng có quen biết với Đinh Hải Duy, Cố Vũ Huyên nhìn người đàn ông trước mặt bằng cặp mắt nghi hoặc, chậm rãi cất tiếng đáp lại: “Không thể, tôi không thể tùy tiện cho số điện thoại mà không có sự cho phép của cậu ấy.” Cho dù có thể cô cũng không muốn cho, vừa nhìn đã biết Đinh Hải Duy có ý đồ với Lý Quỳnh rồi, cô Cố làm sao có thể để bạn mình dây vào người trăng hoa như chủ tịch Đinh được chứ.

Đinh Hải Duy đang suy nghĩ tìm cách khác để Cố Vũ Huyên có thể đưa số điện thoại của Lý Quỳnh cho mình thì bị Lê Ninh Tuấn dập tắt ý định: “Cô ấy đã nói là không thể rồi cậu đừng ngoan cố nữa, nếu muốn thì tự đi mà xin.”

Chủ tịch Đinh trề môi hừ nhẹ một tiếng anh ta mà xin được thì cần hỏi Cố Vũ Huyên sao? Sau lần đi dự hôn lễ của Cố Vũ Huyên thì Lý Quỳnh đã biến mất không một chút tăm hơi, cứ như bốc khói khỏi thế gian này vậy, Đinh Hải Duy muốn gặp cũng không gặp được, vốn định điều tra từ nghệ sĩ công ty mình nhưng phía sau cô còn có Lê Ninh Tuấn anh ta nào dám.

Cùng lúc này Trần Tâm Đoan ở buổi tiệc kia gặp chút rắc rối, tuy nói mức độ nổi tiếng hiện tại của cô rất tốt nhưng so với những nghệ sĩ có mặt tại đây thì chả là gì cả.

Cô luôn né tránh mấy cái đụng chạm của những ông lớn nhưng cuối cùng cũng không né được bàn tay ma quỷ của đạo diễn Mạch, ông ta kéo tay Trần Tâm Đoan nụ cười cùng ngữ điệu của ông ta vô cùng ghê tởm: “Nghe nói cô đang có ý định lấn sân làm diễn viên? Tôi nói này, nếu cô ngoan ngoãn một chút tôi liền chiếu cố cô, chắc cô cũng biết vị thế của tôi trong cái giới này rồi đúng không?”

Trần Tâm Đoan gạt tay muốn thoát khỏi ông ta, hai mắt hướng về phía quản lý nhưng quản lý của cô đang ở bên kia lôi kéo quan hệ với người khác hoàn toàn không để ý đến ánh mắt cầu cứu của cô.

Cô Trần vùng vẫy muốn thoát thì bỗng có một bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay của đạo diễn Mạch sau đó hất mạnh ra, Trần Tâm Đoan nhận ra người đàn ông đó chính là người ở trong thang máy với cô lúc sáng.