Từ Xưa Kẻ Ngốc Luôn Khắc Phản Diện

Chương 34



Mê cung dưới lòng đất hỗn loạn.

Lũ yêu lo sợ không yên, bỏ chạy khắp chốn, tiếng gào thét thảm thiết không ngớt bên tai.

Bọn chúng không hiểu nổi, sao sự việc lại trở nên như vậy.

Liên Tiên nương nương là đại yêu có thực lực mạnh mẽ trong thành Trường An, chỉ cần đi theo nó, sẽ hưởng hết vinh hoa phú quý, thỉnh thoảng còn được chia máu thịt loài người ngon miệng.

Trong những ngày này, bọn chúng đã thấy quá nhiều người thân tự dâng hiến vợ con mình, cũng nghe thấy bọn họ thề thốt đảm bảo với Liên Tiên nương nương, tuyệt đối không tiết lộ bất kỳ tin tức nào liên quan đến thần cung với quan phủ.

Tất cả vốn nên như thế.

Chờ Liên Tiên nương nương luyện hóa tiên lực, một yêu đắc đạo gà chó lên trời, bọn chúng là tay phải tay trái của nương nương, cũng có thể dính chút ánh sáng phi thăng thành tiên.

Nhưng vì sao...hôm nay lại có hai kẻ của Trấn Ách Ti đến đây?!

Thẩm Lưu Sương và Liễu Như Thường đều dùng hết sức, dù trong trạng thái rượu độc còn hiệu lực, vẫn ép đám yêu vật chẳng thể đến gần.

Thời gian dần trôi, công hiệu rượu độc giảm đi, đòn tấn công của hai nàng càng thêm mạnh mẽ.

Nói một cách chính xác, là "hung tàn".

Ca từ na hí và thần chú mời tiên như bùa đòi mạng, khí thế sắc bén chẳng ngăn nổi.

Tuần tra trong hang động toàn là tiểu yêu, nào từng thấy cảnh như địa ngục thế này, chẳng cầm đao nữa, cũng không đánh tiếp, vắt chân lên cổ bỏ chạy.

Chỉ có bầy nhện không hiểu sợ hãi, nhào lên hết đợt này đến đợt khác.

Trong lối đi u ám, một con nhện tinh lẻ loi độc hành.

Tay trái của nó bị chém đứt, từ phần cánh tay trở xuống trống rỗng, đang chảy máu đầm đìa.

Tám con mắt trên gương mặt bị hỏng mất một con, máu me be bét, chỉ còn hai tròng mắt một trên một dưới phẫn nộ trợn trừng.

Chính là nhện tinh phụ trách đưa cơm cho nữ tử trong hang động.

Hỏng hết rồi.

Cánh tay truyền đến đau đớn thấu xương, nhện tinh nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt lóe lên vẻ giận dữ như lửa cháy.

Tay trái của nó bị trường đao chém đứt, yêu đan cũng bị hủy hơn phân nửa, chỉ đành miễn cưỡng kéo dài hơi tàn.

Đám nữ tử này...sao có thể thoát ra được?

Sơn động nhốt các nàng vô cùng kín đáo, còn có cửa đá nặng ngàn cân. Cửa đá có lập pháp trận, người bên trong không thể mở được.

Tức là đã có người giúp họ.

Hai con mắt còn lại nhìn chằm chằm phía trước, nhện tinh cười mỉa đầy sát ý.

Mỗi một con đường trong mê cung đều có bẫy, lúc đám nữ tử kia chạy trốn, không đạp trúng cái nào.

Có thể mở cửa đá cho họ, cung cấp đường chạy thoát, chỉ có yêu quái trong thần cung Liên Tiên.

Nhớ lại từng cảnh tượng mấy ngày nay, ai là phản đồ, hắn ta đã có đáp án.

Kính nữ.

Khi hắn ta muốn dạy dỗ vài kẻ không nghe lời trong đám nữ tử, lại bị kính nữ ngăn cản, hắn ta nên phát giác điều mờ ám từ sớm.

Nghiến răng ken két, nhện tinh tăng nhanh bước chân, tìm kiếm bóng dáng nàng ta xung quanh.

Con khốn đó.

Vì nàng ta, đại kế của Liên Tiên nương nương bị hủy hoại trong phút chốc, yêu vật trong thần cung tử thương nghiêm trọng, tổn thất nguyên khí quá nặng.

Cũng vì nàng ta...yêu đan của nó tổn thương, trở thành phế vật sống dở chết dở.

Ánh mắt đảo quanh bất định, cuối cùng dừng tại một góc không bắt mắt.

Kính nữ trong dáng vẻ nữ nhân trung niên, khoác áo vải thô màu nâu, rụt rè tiến về trước, gần như hòa vào bóng đêm.

Ngửi thấy mùi máu tanh nồng, nàng ta bỗng ngẩng đầu.

Còn chưa nhìn rõ tướng mạo người đến, đã bị bóp chặt cổ họng.

"Là ngươi."

Nhện tinh đau đến co giật, muốn rách cả mí mắt:

"Là người đã thả các nàng."

Vì máu tươi mà mặt mày nó dữ tợn không chịu nổi, sát ý lan tràn khiến người ta khiếp sợ.

Kính nữ run rẩy, khóe môi khẽ run:

"Ngươi...ngươi nói gì vậy?"

"Đừng giả ngốc."

Nhện tinh khàn giọng:

"Người khác không biết, ta và ngươi đưa cơm biết bao lần, còn không nhìn ra chắc? Rõ ràng ngươi có lòng trắc ẩn với chúng."

Thật nực cười.

Một con yêu làm việc dưới trướng Liên Tiên nương nương, lại giúp đỡ tế phẩm chạy trốn.

Nàng ta có âm mưu gì?

Tay phải siết chặt cổ dần dần ra sức, cảm giác ngạt thở mãnh liệt đi cùng đau đớn, khiến nàng ta chẳng thể thở nổi.

Nhện tinh chỉ nghi ngờ, không có chứng cứ. Vào lúc này, nàng ta tuyệt đối không thể thừa nhận.

Khóe mắt trào ra nước mắt sinh lý, kính nữ khàn giọng:

"Không phải ta, tại sao ta phải giúp họ? Nếu ngươi tổn thương ta..."

Ho mạnh vài tiếng, hơi thở gần như không còn, nàng ta miễn cưỡng hô hấp:

"Nếu ngươi tổn thương ta, Liên Tiên nương nương sẽ không tha cho ngươi."

Đây là tiền cược của nàng ta.

So với tiểu yêu bình thường, năng lực của kính nữ rất được Liên Tiên trọng dụng.

Liên Tiên tạo tin đồn, sẽ để nữ tử hiến tế trở thành linh nữ, thờ phụng tiên gia.

Các cô nương kia đã vào bụng nó từ lâu, để các tín đồ tin tưởng chuyện này là thật, nó cần kính nữ hóa thành dáng vẻ của những nữ tử mất tích, xuất hiện trước mặt họ.

Đây là một phần cực kỳ quan trọng trong kế hoạch.

Nhện tinh lại mỉm cười:

"Liên Tiên nương nương?"

Cút mẹ nó Liên Tiên nương nương đi.

Hôm nay Trấn Ách Ti đã nhúng tay vào chuyện này, chính bản thân Liên Tiên còn khó giữ, đám tiểu yêu như bọn nó, chẳng lẽ vẫn còn đường sống?

Dẫu thế nào cũng phải chết, dù kính nữ không phải phản đồ, hắn ta cũng kéo theo đệm lưng.

Tay phải nhện tinh dùng sức.

Kính nữ đánh không lại nó.

Đây là nữ yêu vô cùng yếu ớt, nghe nói vì quá yếu, từng bị đám buôn người nhân loại nhốt trong lồng sắt triển lãm. Ngày nào đó Liên Tiên nương nương ngang qua, thấy năng lực nàng ta thú vị, bèn mua nàng ta về.

Từ đó về sau, lúc nào nàng ta cũng ở bên cạnh Liên Tiên, nhưng cố chấp không chịu ăn thịt uống máu con người, tu vi tăng chậm.

Một quái thai khúm núm, nhát gan sợ sệt.

Mang nặng lòng từ bi, là biểu hiện của nhu nhược và vô dụng.

"Ngươi nói ngươi xem, rốt cuộc là vì cái gì hả?"

Ngón tay cắm sâu vào làn da, để lại vệt đỏ đáng sợ.

Càng thêm bạo ngược, nhện tinh không nén nổi phẫn nộ:

"Liên Tiên nương nương đối xử với ngươi không tốt sao? Ngươi thả đám nữ tử kia ra, bọn chúng sẽ nhớ ngươi chắc? Hại lão tử biến thành dáng vẻ này...tiện nhân!"

Nữ yêu trước mặt dần dần mất hơi thở, trong một vùng tĩnh mịch, hắn ta nghe thấy tiếng khớp xương cọ sát răng rắc.

...Không đúng.

Loáng thoáng còn có làn gió đột nhiên ập tới.

Không chờ nhện tinh nói hết câu cuối, đao phong bỗng dưng lướt đến bên người.

Nó bị đứt nửa cánh tay, đang là lúc yếu ớt nhất, hoảng hốt tránh đi, tay phải bị đâm máu tươi đầm đìa.

Là ai?

Nhện tinh đau đến nghiến răng, hung ác quay đầu, thấy ba bóng người quen thuộc.

"Đuổi, đuổi kịp rồi!"

Mặt mày Phùng Lộ trắng bệch, vội vã chạy đến bên cạnh kính nữ, kiểm tra vết thương trên cổ nàng ta:

"Ngươi sao rồi?"

May mắn thay, vẫn còn sống.

"Ôi chao."

Triệu Lưu Thúy cầm trường kiếm, nhướng mày như cười như không:

"Đây là nhện tinh đưa cơm cho chúng ta hả? Sao lại biến thành dáng vẻ quỷ quái thế kia? Nếu nhớ không nhầm, ngươi đã từng đấm đá vài cô nương nhỉ?"

Trình Mộng không lên tiếng, nắm chặt trường đao trong tay, mũi đao đang nhỏ máu.

Là máu của nhện tinh.

Có Thẩm Lưu Sương và Liễu Như Thường ở đây, tà ma nơi này tan tác như ong vỡ tổ, chẳng còn để ý Liên Tiên gì đó, liều mạng bỏ chạy khắp chốn.

Trong trận chiến hỗn loạn cách đó không lâu, Phùng Lộ nhận ra con nhện tinh này, phát hiện nó không chạy ra ngoài như tiểu yêu khác, mà mang theo cả người đầy máu, vào sâu bên trong.

Nàng ta nhận ra ngay có điều bất thường...

Phương hướng đó, chỉ có kính nữ.

Nữ tử trong hang động đều chịu ơn của kính nữ, không thể bỏ mặc nàng ta không lo.

Phần lớn mọi người đều chống lại nhền nhện, phá giải trận lưỡng nghi bát quái, sau khi thương lượng ngắn ngủi, ba người các nàng sẽ trở lại đường cũ, tìm kiếm tung tích của kính nữ và nhện tinh.

Quả nhiên vừa khéo gặp phải cảnh này.

Tay trái bị chặt đứt, tay phải bị đâm thành lỗ máu khổng lồ, mặt mày nhện tinh vặn vẹo, cổ họng phát ra tiếng gầm như dã thú.

Tơ nhện trắng hếu phun ra khỏi miệng hắn ta, bị Triệu Lưu Thúy nhanh tay lẹ mắt vung kiếm chém đứt.

Bên kia, Trình Mộng xoay chuyển cán đao, nhích người về trước, khuấy động sức mạnh, ánh sáng lạnh lẽo lún vào cổ họng nhện tinh.

Thi thể ngã xuống đất, máu tươi tuôn trào, Trình Mộng tặc lưỡi, nhanh chóng tránh ra.

"Trình Mộng tỷ."

Triệu Lưu Thúy nhìn cảnh này đầy sùng bái, đôi mắt đen sáng lấp lánh:

"Lợi hại quá!"

"Từ nhỏ đã rèn sắt, lúc rảnh rỗi, từng học vài chiêu đao pháp."

Tay áo nhuốm máu, Trình Mộng vén lên đầy ghét bỏ, lộ ra cơ bắp rắn rỏi có lực trên cánh tay:

"Nàng ta sao rồi?"

Đang hỏi kính nữ.

Phùng Lộ đang giúp nàng ta thuận khí:

"Không có vấn đề gí lớn, đã tỉnh táo lại."

Vệt đỏ bừng do ngạt thở gây ra vẫn chưa tan bớt, kính nữ hoang mang ngẩng đầu, cánh môi mấp máy, không nói tiếng nào.

Sao họ lại trở về?

"Chúng ta thấy cái tên xấu xa kia vòng trở về, đoán nó sẽ nghi ngờ ngươi."

Triệu Lưu Thúy nhanh mồm nhanh miệng, nói được một nửa, chuyển chủ đề:

"Đúng rồi, ngươi tên gì? Chúng ta cứ gọi ngươi kính yêu suốt cũng không hay lắm."

Nữ yêu dựa vào tường yên lặng một thoáng, khẽ lắc đầu:

"Ta không có tên."

Kính yêu sinh ra giữa trời đất, không cha không nương, chẳng ai đặt tên cho nàng ta.

"Ngươi còn muốn tiếp tục ở cạnh Liên Tiên sao?"

Đôi mắt Phùng Lộ sáng rỡ:

"Theo chúng ta rời khỏi đây nhé? Trong số chúng ta, có người của Trấn Ách Ti! Họ rất mạnh, chắc chắn sẽ đưa chúng ta ra ngoài."

Khi trước Thẩm Lưu Sương và Liễu Như Thường chưa để lộ thân phận, chỉ dựa vào một nhóm người bình thường không biết pháp thuật, muốn chạy trốn là cửu tử nhất sinh.

Nếu kính yêu đi cùng họ, chờ khi bại lộ, chỉ có con đường chết.

Giờ thì khác.

Khí thế của Trấn Ách Ti mạnh mẽ không đỡ nổi, nghe Thẩm Lưu Sương nói, họ vẫn còn đồng đội khác đang ẩn nấp ở đây, không lâu sau sẽ tập hợp lại với nhau.

Nói không chừng tối nay có thể lật tung ổ nhền nhện này.

Kính yêu đi theo các nàng mới là an toàn nhất.

Kính yêu run lên:

"Trấn Ách Ti?"

"Ngươi đã cứu tất cả chúng ta, Trấn Ách Ti thưởng phạt rõ ràng, sẽ không làm khó ngươi."

Triệu Lưu Thúy gãi đầu:

"...Chắc vậy."

Nàng ta nói xong liếc mắt nhìn qua, đặt ngón trỏ lên môi, làm tư thế im lặng.

Khi tất cả mọi người đều yên tĩnh, ó thể nhận ra rõ ràng trong lối đi từ bốn phương tám hướng, truyền đến tiếng vang yếu ớt bị phóng đại thêm mấy lần.

Rất khẽ, như gió đêm cuối thu thổi tung lá rụng xào xạc.

Nhìn về nơi phát ra âm thanh, trong ánh nến yếu ớt lay động, sâu trong lối đi, có hai đốm lửa bừng sáng.

Không phải đốm lửa.

Sau khi nó đến gần, đằng sau hai điểm đỏ ngầu kia, hiện ra thân hình vạm vỡ như núi...

"Chạy, chạy mau!"

Triệu Lưu Thúy hít khí lạnh:

"Là nhền nhện!"

Trông thấy sau lưng một con nhện, còn rất nhiều con theo cùng.

Khi ba người một yêu xuyên qua ngã rẽ, đã có mười mấy bóng đen đuổi sát sau lưng.

"Ngươi không đối phó được mấy con nhện này sao?"

Trình Mộng chém đứt đầu một con nhện, nhìn về phía kính yêu:

"Lẽ nào yêu quái nơi này rất lợi hại?"

Kính nữ gắng sức niệm quyết, ánh sáng trắng lóe lên, tấn công hai bóng đen:

"Ta không tu tà thuật, là, là người yếu nhất."

"Tập hợp lại với những người khác là được."

Phùng Lộ phụ trách kiểm tra động tĩnh xung quanh:

"Lưu Thúy, cẩn thận bên trái!"

Triệu Lưu Thúy quyết tâm liều mạng, vung kiếm chém lung tung, tiếng gào thảm thiết của nhền nhện vang lên không ngớt.

Cứ coi như đang giết gà thôi!

Kính nữ loạng choạng đi theo bên cạnh họ, sắc mặt ngơ ngác, nhìn tay trái của mình.

Khoảnh khắc nhền nhện xuất hiện, Phùng Lộ vô thức nắm chặt cổ tay nàng ta, dẫn nàng ta chạy trốn.

Tại sao chứ?

Nàng ta nghĩ không ra.

Các nàng được Trấn Ách Ti bảo vệ, có thể bình an thoát khỏi lồng giam này.

Vì sao phải mạo hiểm lớn như thế để quay lại cứu nàng ta?

Rõ ràng nàng ta chẳng đáng là gì.

Cổ tay truyền đến xúc cảm mềm mại, ấm nóng.

Kính nữ rất hiếm khi tiếp xúc với người khác.

Thuở nhỏ nàng ta bị đám buôn người bắt giữ, giam trong lồng mua vui cho người khác. Vô số người đến rồi lại đi, muốn thông qua nàng ta, ngắm nhìn người mà lòng mình mong nhớ.

Sau này bị Liên Tiên mua về, sống trong hang ổ yêu quái ăn thịt người, liên hệ duy nhất giữa nàng ta và người đời, chính là hóa thành nữ nhân muôn hình muôn dạng, gặp gỡ người nhà các nàng.

Như một u hồn không có quá khứ và tương lai.

Đây là lần đầu tiên, có người quan tâm đến...nàng ta.

Chẳng liên quan gì đến thân phận của những người bên cạnh, người họ muốn cứu, là bản thân nàng ta.

Điều này khiến kính nữ hoang mang.

Càng lúc càng nhiều nhền nhện phát hiện tung tích của các nàng, yêu khí nồng nặc, bước đi khó khăn.

Một con trong đó nhảy vọt lên, trước khi nhào đến sống lưng của Triệu Lưu Thúy, đã bị kính nữ niệm quyết đánh nát đầu.

"A..."

Triệu Lưu Thúy giật mình, lòng còn sợ hãi, quay đầu trợn to đôi mắt:

"Ngươi không tệ mà."

Kính nữ gật đầu không đáp, đầu ngón tay phất nhẹ, ánh sáng trắng lóe lên, đánh rơi vài con nhện trên đỉnh động.

"Giỏi lắm, giỏi lắm."

Trình Mộng lau mồ hôi rịn trên trán, nhếch môi mỉm cười:

"Đúng là không tệ."

Nàng ta nói xong bỗng khựng lại, nhướng mày:

"Mau nhìn đi, các nàng ở đó!"

Kính nữ ngước mắt, đầu tiên dò xét lưới lớn vắt ngang chính giữa hang động.

Lưới lớn trắng hếu, do tơ nhện bện thành, vùng đất bên dưới là hoa văn đen ngòm uốn lượn liên miên, hình thành mặt "âm" trong trận lưỡng nghi bát quái.

Mười mấy nữ tử đang đứng trước trận, lấy Thẩm Lưu Sương và Liễu Như Thường làm đầu, chia nhau phụ trách ở những vị trí khác biệt, vừa đối phó lũ nhện khí thế hung hăng, vừa dập tắt đèn hoa sen mắt trận.

"Về rồi à?"

Tống Chiêu Đệ đổ đầy mồ hôi, chẳng buồn để ý lấy tay lau chóp mũi:

"Bị thương rồi hả? Kính yêu cô nương không sao chứ?"

Triệu Lưu Thúy ưỡn thẳng sống lưng, mỉm cười rạng rỡ:

"Hộ tống an toàn."

Trình Mộng nhướng mày, rút bình thuốc trị thương Phùng Lộ đã tặng ra, ném thẳng vào người Tống Chiêu Đệ:

"Chi bằng thoa vào vết thương trên tay phải cô nương trước đi, trông đau lắm đấy."

Nói xong thở hổn hển rút đao, chặt đầu một con nhện đến gần.

Rất lạ.

Kính yêu đứng yên ở đó, ánh mắt lướt qua từng gương mặt quen thuộc.

Nàng ta nhớ rõ tướng mạo của mỗi một nữ tử ở đây, giờ phút này bỗng thấy cực kỳ xa lạ.

Lúc ở hang động, mặt mày họ như những đóa hoa khô héo, ủ rũ mục nát, đáy mắt chỉ có phẫn nộ và tuyệt vọng.

Giờ đây rõ ràng đang ở tuyệt cảnh nguy hiểm muôn phần, trong từng vũng máu nở rộ, họ như bị thôi thúc nảy mầm, bộc phát sức sống kinh người.

Như cây tùng ngạo nghễ sinh trưởng sau giông bão.

"Cây đèn tiếp theo..."

Giọng nói Liễu Như Thường lanh lảnh:

"Vị trí Khôn, thứ sáu!"

Ngay sau đó, là giọng nữ giòn vang:

"Được!"

Giải quyết xong một đợt nhền nhện, rất nhanh đã có đợt khác ập tới.

Phùng Lộ vụng về vung vẩy thanh kiếm mỏng nhặt được trên người tiểu yêu, đâm vào con nhện tấn công sau lưng kính nữ:

"Vẫn ổn chứ?"

Trừ vùng cổ đau đớn âm ỷ do nhện tinh bóp chặt ra, nàng ta không có chuyện gì cả.

Kính nữ lặng thinh một lúc, cuối cùng không nhịn được hỏi:

"Tại sao?"

Phùng Lộ:

"Hửm?"

"Tại sao lại mạo hiểm tính mạng, quay về cứu ta?"

Kính nữ chần chừ lên tiếng:

"Ta không thân với các ngươi."

"Vì ngươi đã cứu chúng ta mà."

Phùng Lộ đáp chẳng cần suy nghĩ, bỗng nhớ đến gì đó, tò mò hỏi ngược lại:

"Ngươi thì sao? Tại sao lại theo Liên Tiên? Ngươi không tu tà thuật không hại người, khác với đám yêu quái ở đây...ngươi bị uy hiếp hả?"

Tất nhiên từng bị uy hiếp.

Ban đầu khi Liên Tiên mua nàng ta, nàng ta không muốn nghe lời, đã từng phản kháng, cũng từng cầu xin.

Một tiểu yêu yếu đuối, sao có thể thắng nổi nhện tinh tu luyện trăm năm, trong đoạn ký ức xa xăm kia, chỉ lan tràn tiếng hét thảm và đau khổ khôn cùng tựa địa ngục.

Nàng ta bị mài mòn góc cạnh từng ngày, học cách khom lưng uốn gối, khúm núm, chẳng dám chống lại Liên Tiên, cam tâm tình nguyện bán mạng cho nó.

Lần này kính nữ yên lặng rất lâu, không hề đáp lời.

Nhân lúc giải quyết xong một con nhền nhện, Phùng Lộ nhìn thoáng qua nàng ta.

Vừa nãy kính nữ hỏi, tại sao lại bất chấp tất cả trở về, thực ra trong đáy lòng nàng ta, vẫn còn lý do khó hiểu chưa từng nói rõ.

Như nàng ta đã từng kể trong hang động, hồi bé nàng ta bị bắt đến ổ ăn mày.

Lúc ấy quá nhỏ, quậy phá nghịch ngợm, ngoảnh mặt làm ngơ lời khuyên của cha nương, cả ngày chơi đùa trong thành.

Thế là, hôm nào đó rời nhà bắt dế bỗng thấy sau ót đau đớn, lúc tỉnh lại, đã bị ném vào một căn phòng nhỏ tồi tàn.

Đến giờ Phùng Lộ vẫn nhớ rõ cảnh tượng trong căn phòng đó.

U ám chật hẹp, bụi bặm đầy đất.

Có vài đứa trẻ cũng lớn cỡ nàng ta co lại trong góc, có đứa bị khoét một mắt, có đứa bị chặt nửa chân, cứ thế lẳng lặng nhìn nàng ta, mặt mày lấm lem vết nước mắt bẩn thỉu.

Trừ họ ra, còn có một tỷ tỷ mười bốn mười lăm tuổi, cũng mới bị bắt đến đây.

Phùng Lộ khóc nức nở, tỷ tỷ ở bên cạnh dịu dàng an ủi, chờ nàng ta khóc mệt rồi, bèn nhấc tay phải, lau giọt nước nơi khóe mắt giúp nàng ta.

Hai ngày sau, nhân lúc đám buôn người uống rượu, tỷ tỷ dẫn nàng ta và vài đứa nhỏ chạy khỏi căn phòng đó.

Đám nam nhân uống rượu tìm vui rất nhanh đã phát hiện bất thường, hùng hổ đuổi theo sau lưng.

Khi chạy đến một ngã rẽ, tỷ tỷ dẫn họ vào một bụi cây, bảo họ trốn ở đây đừng lên tiếng.

Phùng Lộ trơ mắt nhìn một mình tỷ ấy chạy vào ngã rẽ, dẫn dụ tất cả truy binh đuổi theo.

Rồi họ không còn gặp lại nhau nữa.

Hôm nay, mọi thứ dường như đang diễn lại cảnh tượng năm đó.

Cũng vô tình bị bắt vào lồng giam, cũng được người khác giúp đỡ, Phùng Lộ năm đó chẳng thể cứu được tỷ tỷ, ít nhất hôm nay, nàng ta muốn bảo vệ kính yêu.

"Ngươi đừng buồn."

Nhận ra tâm trạng kính yêu sa sút, Phùng Lộ hít sâu, ném hết suy nghĩ lung tung ra sau đầu:

"Chờ hôm nay chúng ta thoát ra ngoài, Liên Tiên đền tội, ngươi...ngươi sẽ tốt hơn thôi."

Kính nữ:

"Tốt hơn ư?"

Phùng Lộ nghẹn lời.

Nàng ta không giỏi an ủi người khác, bỗng nhớ lại năm đó:

"Trước đây ta từng gặp một tỷ tỷ, tỷ ấy nói với ta, trời đất rộng lớn như vậy, rồi sẽ có chốn dung thân. Ngươi là yêu cũng chẳng sao hết, so với việc nghe lời Liên Tiên răm rắp, chi bằng một mình xông pha nhân gian. Có câu nói gì ấy nhỉ? Nguyện như hạc đơn lẻ không theo bầy..."

Nàng ta vừa dứt lời, một con nhện phóng tới.

Phùng Lộ giật mình run lên, nhấc kiếm đâm vào bụng nó.

Kính nữ sau lưng yên tĩnh một thoáng.

Khi Phùng Lộ quay đầu, vừa khéo nàng ta cũng nghiêng mắt.

"Nguyện như hạc đơn lẻ không theo bầy..."

Kính nữ nhìn nàng ta chăm chú, giọng nói rất khẽ, như đang thì thầm:

"Dễ dạo bước nhân gian."

Nàng ta không có lý do gì biết được câu này.

Trừ hai người năm đó, không một ai hay biết.

Trường kiếm trong tay run lên, Phùng Lộ sững sờ ngước mắt.

Hôm chạy trốn khỏi ổ ăn mày là một đêm trăng sáng.

Truy binh theo sát phía sau, tỷ tỷ giấu họ vào bụi cây, nhỏ tiếng bảo:

"Trốn kỹ ở chỗ này, bất kể xảy ra chuyện gì, cũng không được ra ngoài, biết chưa?"

Dù Phùng Lộ còn nhỏ, vẫn đoán được dự định của nàng ta, bật khóc kéo tay áo nàng ta.

"Để muội đi."

Phùng Lộ nói:

"Muội...muội vô dụng lắm, cũng không có ai thích muội."

Đây là lời thật lòng.

Tính nàng ta cẩu thả, bình thường không học hành gì, chẳng thích tứ thư ngũ kinh, cũng không đam mê cầm kỳ thi họa, chẳng những cha nương đau đầu vì nàng ta, hàng xóm láng giềng cũng không cho hài tử qua lại với nàng ta.

Nếu nhất định phải có người dụ đám buôn người kia đi, Phùng Lộ tình nguyện người đó là nàng ta.

Tỷ tỷ đứng dưới ánh trăng, lẳng lặng nhìn nàng ta một lúc, xé tay áo, cắn rách đầu ngón tay, dùng máu viết một hàng chữ nhỏ.

Nhét miếng vải vào lòng Phùng Lộ, nàng ta xoay người rời đi.

Đêm đó trăng thanh gió mát, bóng cây như nước.

Tiếng bước chân của đám nam nhân ùn ùn kéo đến, tìm kiếm bóng người vừa lướt qua ngã rẽ, không dừng lại trước bụi cây mà các nàng ẩn nấp quá lâu.

Nước mắt rơi xuống từng giọt lớn, Phùng Lộ cắn chặt răng để không bật khóc thành tiếng, nhờ ánh trăng, nhìn rõ hàng chữ.

"Trời đất rộng lớn, thân như phù du. Nguyện như hạc đơn lẻ không theo bầy, dễ dạo bước nhân gian."

Trời đất rộng lớn, ai nấy đều như phù du.

Thay vì sống để lấy lòng người khác, chi bằng hóa thành hạc trắng lẻ loi làm theo ý mình, đơn độc ngắm nhìn nhân gian chân chính.

Trong mê cung của Liên Tiên, đèn hoa sen vang lên lách tách.

Khoảnh khắc đôi mắt nhìn vào đối phương, hai đoạn ký ức chồng lên nhau.

Nghĩ lại quả thật là vậy.

Tướng mạo kính yêu thay đổi khôn lường, dù nhiều năm trước từng gặp nàng ta, đến lúc tương phùng, cũng không thể nhận ra gương mặt đã hoàn toàn thay đổi kia.

Hóa ra quá khứ và hiện tại, từ đầu đến cuối chỉ có một người, từ đầu đến cuối vẫn là nàng ta.

Phùng Lộ hé môi, chẳng thốt nên lời. Quá nhiều cảm xúc trào dâng trong lòng, như bão táp mưa sa, gấp gáp rơi xuống.

Nhịp tim kịch liệt tiếng này nối tiếp tiếng khác, trong tầm mắt chăm chú của nàng ta, dung mạo kính nữ bỗng thay đổi.

Ban đầu là gương mặt của nữ nhân trung niên, gầy gò tái nhợt, mắt nhỏ, mũi hẹp.

Phùng Lộ nhận ra đây là mẫu thân.

Khi nàng bị đám nhóc con ức hiếp lặng lẽ bật khóc, mẫu thân sẽ cẩn thận ôm nàng vào lòng, nhỏ nhẹ an ủi:

"Đám nhãi ranh kia, xem nương có xử lý chúng không. Đừng nghe chúng nói lung tung, niếp niếp nhà ta thông minh lại hiểu chuyện, tốt hơn chúng nhiều."

Ngay sau đó, lại biến thành gương mặt của nữ nhân trẻ tuổi, mày rậm đen, mang theo vẻ anh khí hào sảng.

Đây là Vương Ngọc Châu bị bắt chung với Phùng Lộ vào hang động của Liên Tiên, vì bỏ trốn thất bại, bị đám yêu ma giết hại.

Cái liếc mắt cuối cùng trước khi ly biệt, Vương Ngọc Châu ôm chặt lấy nàng ta, không ngăn nổi tiếng nghẹn ngào, thì thầm hết lần này đến lần khác:

"Lộ Lộ, ta không sợ, ta không sợ."

Thoáng chốc, lại hóa thành thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, mày liễu mắt sáng.

Phùng Lộ nhớ rõ nàng ta, là biểu tỷ còn trẻ đã phải gả cho người ta.

Trước khi đính hôn, biểu tỷ nắm tay nàng ta, dùng giọng nói chỉ hai người nghe thấy:

"Lộ Lộ ơi, ta và người đó chưa từng gặp nhau, tại sao phải gả cho hắn?"

Phùng Lộ không nói được lý do.

Kính yêu soi tỏ gương trong lòng người, có thể hóa thành người mà mình mong nhớ.

Cảm nhận yêu lực hỗn loạn, kính nữ cau mày nhấc tay, vuốt ve gò má mình.

Nhiều năm trước, nàng ta dùng gương mặt của một thiếu nữ bị bắt vào ổ ăn mày, sau khi cứu mấy đứa bé ra, đã bị bán cho Liên Tiên.

Để lấy lòng Liên Tiên, lấy lòng tín đồ, nàng ta hóa thành từng nữ nhân khác nhau.

Là nữ nhi nghe lời của cha nương, tỷ tỷ hết lòng bảo vệ đệ đệ muội muội, thê tử cần cù chăm chỉ của nhà chồng.

Nàng ta bị vo tròn, bóp dẹp, như một nắm bùn tùy ý nhào nặn...

Dần dà, ngay cả dáng vẻ vốn có của chính mình cũng sắp quên mất.

Rốt cuộc nàng ta là ai?

Bản thân kính nữ cũng chẳng biết.

Phùng Lộ nhìn nàng ta chăm chú không chớp mắt, dung mạo kính nữ thay đổi không ngừng.

Nàng ta trở thành nữ nhân từng cho Phùng Lộ màn thầu trắng tinh, phụ nhân bị đánh sưng nửa bên mặt, nữ phu tử đứng thẳng thớm trong thư viện, Thẩm Lưu Sương tay cầm trường đao của Trấn Ách Ti.

Dần dần, máu thịt ngưng tụ, dừng lại ở một gương mặt.

Một gương mặt đã lâu không gặp, gần như xa lạ, tái nhợt gầy gò, bình thường không có gì đặc biệt...

Vành mắt bỗng nóng bừng, kính nữ nghĩ, tựa như giấc mộng.

Đó là gương mặt của nàng ta.

Vào giờ phút này, ngay ngày hôm nay.

Người mà Phùng Lộ mong nhớ, là nàng ta.

Bỗng dưng có làn gió mạnh lướt qua, đèn hoa sen nhấp nháy mãnh liệt trên vách tường.

Trận lưỡng nghi bát quái sụp đổ, mạng nhện chôn vùi thành bụi phấn.

Như điểm cuối của bóng đêm bỗng mở ra một con đường rực sáng, từ đầu kia của đại trận, gió và ánh sáng ồ ạo kéo đến.

Không biết là ai nức nở thốt lên:

"Phá trận rồi...chúng ta được cứu rồi!"

Ánh sáng bóng đêm hợp rồi lại tan, âm dương giao hòa, bụi trần lắng đọng.

Một bóng người bước ra khỏi ánh kiếm, mép váy xanh biếc dập dờn như sóng nước.

Thi Đại đứng cạnh Giang Bạch Nghiễn, vui vẻ mỉm cười, lúc hàng mi khẽ run, có một đốm sáng phủ xuống:

"Tìm được mọi người rồi."