Xông Vào Ngõ Âm Dương

Chương 50: Chơi đến chết 6



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"An Nhạc Hoan Hỉ Bồ Tát? Chưa từng nghe qua."

Không ai trong phân cục từng nghe đến cái tên này, phỏng chừng đúng như Trần Dương nói, nghiệt súc không biết ở đâu ra giả làm Bồ Tát hại người. Đúng lúc này Độ Sóc và Mã Sơn Phong đi vào, Trần Dương bèn thuật lại cho hai người nghe.

Mã Sơn Phong suy nghĩ rồi nói: "Bồ Tát Phật giáo có hằng ha sa số, nhiều vô kể. Nghe nhiều thuộc tên thường là 52 vị Bồ Tát, nhưng chưa từng nghe thấy cái tên An Nhạc Hoan Hỉ Bồ Tát. Xem hắn dụ dỗ tín đồ làm điều ác, lại đùa giỡn mạng người, chỉ sợ là tà thần."

Bồ Tát vốn là Phật hiệu của người tu hành đại thừa, cũng có người ngộ ra Bồ đề tâm cũng được xưng là Bồ Tát. Bởi vậy số lượng Bồ Tát rất nhiều, vô số kể. Bất luận tăng ni nào cũng có thể được xưng là Bồ Tát, ngoại trừ một số ít những vị Bồ Tát được dân gian tin thờ và có rất nhiều đệ tử. Điều này cũng khiến không ít nghiệt súc tà ma giả làm Bồ Tát đi lừa đảo.

Chú thích: Bồ-đề tâm (zh. 菩提心, sa. bodhicitta, bo. byang chub kyi sems བྱང་ཆུབ་ཀྱི་སེམས་), còn được gọi là Giác tâm (zh. 覺心), là tâm hướng về giác ngộ, tâm an trú trong giác ngộ, tâm của sự giác ngộ. Đây là một trong những thuật ngữ quan trọng của. Theo cách định nghĩa của thì Bồ-đề tâm có hai dạng, tương đối và tuyệt đối.

Bồ-đề tâm tương đối lại được chia làm hai cấp bậc:Xuất phát từ lòng từ bi, hành giả quyết tâm giải thoát để cứu độ chúng sinh;Hành giả hành trì thiền định, mục đích đạt được phương tiện thiện xảo, để biến ước mơ thành hiện thật.Bồ-đề tâm tuyệt đối chính là sự chứng ngộ được tính Không của mọi hiện tượng. Đó là một dấu hiệu chứng tỏ rằng, hành giả đã bắt đầu bước vào cấp Kiến đạo (zh. 見道, sa. darśanamārga) của, đã trở thành một Thánh nhân và từ lúc này trở đi, mỗi khi hành giả trực nhận được tính Không thì tâm thức nội tại lúc ấy của họ chính là Bồ-đề tâm tuyệt đối.

Luận sư là người đã đưa ra nhiều phương cách để tu dưỡng tâm Bồ-đề, có nhiều ảnh hưởng lên truyền thống Phật giáo Tây Tạng.

Khác với quan niệm nói trên, truyền thống tại xem Bồ-đề tâm là một sự thật cụ thể. Sự tiếp cận với sự thật này có thể đưa đến một dạng giác ngộ mà toàn thân thể của một hành giả có thể cảm nhận thật sự.

Thời loạn thế từng có yêu quái tà ma gióng trống khua chiêng giả trang Bồ Tát, nuôi dưỡng tín đồ rồi ăn sạch ngũ tạng lục phủ của họ, chỉ còn lại túi da, túi da đó tiếp tục xâm nhập vào đội ngũ yêu tà, tiếp tục làm hại nhân gian.

Mã Sơn Phong không biết dân gian có tà thần nào có danh hiệu này không, ông quay qua hỏi Độ Sóc. Hắn trả lời: "Tôi chưa từng nghe đến An Nhạc Hoan Hỉ Bồ Tát nhưng có nghe đến An Nhạc Thần."

"An Nhạc Thần?"

"Một trong thần Ngũ Thông, thường là một đứa trẻ sáu tuổi. Tính tình bất hảo, thích đùa bỡn người khác."

Phía nam có thần Ngũ Thông, phía bắc có thần Mao Quỷ. Là gia thần dân gian hai phương bắc nam tín ngưỡng, là tà thần có thể cầu tài, thường có cầu tất ứng. Thần Ngũ Thông phía nam mặc dù xưng là thần, được rất nhiều người thờ phụng nhang đèn, trên thực tế chỉ là yêu ma quỷ quái. Tính tình thần Ngũ Thông rất nhỏ mọn, có thù tất báo, đôi khi dù mang đến tài vận nhưng nếu nó không hài lòng việc gì đó thì sẽ hại người cung phụng nó tan cửa nát nhà. Hơn nữa thần Ngũ Thông thích nhất là cưỡng hiếp phụ nữ, lòng dạ hẹp hòi, thay đổi thất thường.

Đứa bé sáu tuổi hóa thành An Nhạc Thần cũng là một trong các thần Ngũ Thông, chỉ là nó không thích cưỡng hiếp phụ nữ, nhưng càng thích đùa bỡn gia đình thờ phụng nó, tính tình thay đổi thất thường. An Nhạc Thần dễ thỉnh về nhà nhưng rất khó thờ cúng, thế nên rất ít người thỉnh An Nhạc Thần về làm gia thần. Dần dần, tính tình An Nhạc Thần càng trở nên thất thường, thậm chí thù hận con người.

"Loại gia thần lai lịch bất chính thế này, pháp lực có được thường thông qua hương khó nhang đèn được thờ cúng. Nhang đèn càng nhiều, pháp lực nó càng cao." Độ Sóc nói tiếp: "An Nhạc Thần am hiểu đùa bỡn lòng người, khơi dậy dục vọng sâu xa trong lòng mỗi người, khiến họ trầm mê sa đọa, cũng xem An Nhạc Thần là tín ngưỡng hòng thoát tội. Dù sao dạy bọn họ làm điều ác là một vị "thần" mà."

Ngay cả "thần" cũng đồng ý, bọn họ giết người càng không cần kiêng dè, không hề áy náy.

Trần Dương nhớ kỹ cái tên An Nhạc Thần, đây là đối tượng hiềm nghi quan trọng nhất. Sau đó cậu hỏi Khấu Tuyên Linh: "Bên phía viện điều dưỡng Trường Hòa đã trả lời chưa?"

"Vẫn chưa, nhưng Diệp Du Du muốn gặp tôi." Hắn dừng một chút, nhớ lại tin tức cục cảnh sát gửi đến rồi nói tiếp: "Diệp Du Nhã đang bị cảnh sát truy nã."

Trần Dương hiếu kỳ: "Cô ta phạm tội gì?"

"Giết người."

"Là vụ cha nuôi cô ta à?"

"Có thể nói vậy, cha nuôi cô ta chỉ là một trong số đó. Trong vòng năm năm, Diệp Du Nhã đã giết hai mươi người."

"Shh!" Mao Tiểu Lỵ cực kỳ kinh ngạc: "Sát nhân cuồng rồi nha. Hoàn toàn không nhìn ra, Diệp Du Nhã nhu nhược điềm đạm như vậy lại có thể giết đến hai mươi người! Tại sao cô ta lại giết người?"

Khấu Tuyên Linh nói: "Tôi từng nói, cha nuôi cô ta có khuynh hướng bạo lực, có tiền án ấu dâm. Sau khi ông ta nhận nuôi hai chị em họ Diệp, từ năm Diệp Du Nhã 13 đến 16 tuổi, mẹ nuôi cô ta đã đưa Diệp Du Nhã đi phá thai mấy lần."

Gương mặt Mao Tiểu Lỵ đầy chán ghét: "Khốn nạn! Chết không tiếc!" Dù biết có khả năng gã bị Diệp Du Nhã giết, cô vẫn cảm thấy hả hê trong lòng. Loại khốn nạn này chết càng khiến trái đất thêm sạch sẽ!

"Mẹ nuôi Diệp Du Nhã tùy ý chồng bà ta làm vậy à?"

"Cô nghĩ vì sao bà ta phát điên? Vì sao bị đưa vào viện điều dưỡng? Đương nhiên là bị trả thù. Biết chồng là hạng người gì còn ở bên cạnh nối giáo cho giặt, có thể là người tốt lành gì! Không chỉ vậy bà ta còn bao che cho ông chồng. Loại người không tự tay làm điều ác nhưng lại bao che càng khiến người ta ghét hơn."

Trần Dương thở dài: "Thật không ngờ." Đúng là không ngờ Diệp Du Nhã gặp phải hoàn cảnh khiến người ta cảm thông như vậy. "Vậy là cô ta giết người do thù hận và trả thù?"

"Giai đoạn đầu, những người Diệp Du Nhã giết chết đều là những gã đàn ông có tiền án ấu dâm, cưỡng hiếp phụ nữ và có khuynh hướng bạo lực. Cô ta lợi dụng vẻ ngoài xinh đẹp ngây thơ tiếp cận bọn họ, được bọn họ tin tưởng rồi bắt đầu sắp xếp kế hoạch giết người, khiến người nhà các nạn nhân đều nghĩ họ chết do đi du lịch bị lạc đường, hoàn toàn không nghi ngờ cô ta. Kế hoạch của Diệp Du Nhã rất chặt chẽ chu toàn, nếu không phải gần đây cô ta phạm sai lầm, sợ là cảnh sát vẫn không nghi ngờ cô ta."

Trần Dương bắt lấy trong điểm: "Anh nói giai đoạn đầu? Vậy là sau này mục tiêu trả thù của Diệp Du Nhã có sự thay đổi, thậm chí sai lầm?"

Khấu Tuyên Linh im lặng trong chốc lát rồi nói: "Đúng vậy." Mọi người chờ hắn trả lời, Khấu Tuyên Linh bất đắc dĩ nói: "Tôi không thông cảm một số người bị Diệp Du Nhã giết, vì chúng là bọn khốn nạn. Nhưng tôi cũng không đồng ý cô ta dùng cách này, không ai có tư cách đoạt mạng người khác, nhất là cô ta còn tự xưng là sứ giả chính nghĩa."

Mao Tiểu Lỵ không hiểu: "Ý anh là sao?"

Khấu Tuyên Linh thở dài: "Haiz, người cuối cùng cô ta giết từng có tiền án ấu dâm, thế nên hắn bị Diệp Du Nhã căm thù, dùng cách thức tàn nhẫn nhất hành hạ đến chết. Nhưng cô ta giết nhằm người, người kia bị oan. Hắn không chỉ không phạm tội, trái lại còn là người cứu bé gái kia, nhưng bị vu oan."

Thế nên mới nói, Diệp Du Nhã không chỉ giết nhầm người mà còn giết người tốt đã cứu bé gái có hoàn cảnh giống cô ngày xưa. Giờ phút này Diệp Du Nhã vẫn chưa biết sự thật, còn đang lẩn trốn sự truy nã của cảnh sát. Nếu có ngày cô ta biết chân tướng, cô ta sẽ cảm thấy thế nào?

Trần Dương nói: "Sụp đổ."

Kết quả khiến người khác rợn tóc gáy, đủ để đẩy Diệp Du Nhã vào địa ngục tuyệt vọng và đau đớn. Cô từng sống trong địa ngục, khát vọng có người cứu cô, sau đó cô dựa vào niềm tin là sứ giả cứu thế, trừng phạt kẻ ác mà sống. Lúc này nếu cô phát hiện đã giết lầm người vô tội, Diệp Du Nhã sẽ hoàn toàn sụp đổ.

"Đến lượt Diệp Du Nhã bị đùa chết." Chết trong tuyệt vọng.

Ngay cả Mao Tiểu Lỵ thần kinh thô cũng cảm thấy sợ hãi: "An Nhạc Thần quá rành rẽ đùa bỡn lòng người, sao nó lại có thể hoành hành lâu năm ở dương gian mà không bị phát hiện như vậy?"

Độ Sóc nói: "Pháp lực của An Nhạc Thần được quyết định bởi hương khói mọi người thờ cúng. Trước kia nó là gia thần, chỉ hưởng nhang đèn của một nhà, đương nhiên sẽ không có bao nhiêu năng lực. Nhiều nhất chỉ là hương khói của miếu thôn, nếu như muốn duy trì hương khói thì phải thực hiện nguyện vọng của con người. Nhưng tính tình An Nhạc Thần hay thay đổi thất thường, là nghiệt súc lòng dạ hẹp hòi, thông thường còn chưa làm được trò trống gì đã bị ngừng thờ cúng, mất đi pháp lực. Sau này mọi người càng nguyện ý thờ cúng chính thần như Quan Thánh Đế Quân, An Nhạc Thần dần dần biến mất."

Hiện tại xảy ra một loạt chuyện An Nhạc Thần giả trang Bồ Tát được thờ cúng hương khói đùa bỡn nhân tâm, nhưng việc này lại được nó làm cực kỳ bí ẩn và cẩn thận, chỉ xuất hiện trong mộng dụ dỗ người khác phạm tội, thế nên đến lúc này mới bị phát hiện.

Trần Dương thắc mắc hỏi: "Ai thờ cúng An Nhạc Thần nhỉ?"

Mọi người đều sửng sốt, phát hiện đúng là đến giờ họ vẫn không biết ai thờ cúng An Nhạc Thần. Không có khả năng là Diệp Du Nhã. Bọn họ đã tiếp xúc với Diệp Du Nhã, Tiền tiên sinh, phát hiện dù họ cực kỳ tín ngưỡng nhưng lại không lập bàn thờ để thờ cúng An Nhạc Thần.

Có lẽ An Nhạc Thần cũng không muốn họ lập bàn thờ, thờ cúng nó, dù sao họ cũng không phải là tín đồ của An Nhạc Thần, chỉ là quân cờ để nó đùa giỡn. Kết quả cuối cùng của quân cờ đương nhiên là bị chơi đến chết, tất nhiên không nên tiếp xúc nhiều, tránh bại lộ thân phận. Vậy càng chứng tỏ An Nhạc Thần rất cẩn thận và gian xảo, không để lộ chút dấu vết.

Độ Sóc xoa nắn cổ Trần Dương nói: "Đã phái người đi điều tra."

Cậu quay qua hỏi: "Người của tổng cục?"

Hắn hơi dừng lại rồi nói: "Cả hai."

Ý hắn chính là thiên sư dương gian và quỷ sai địa phủ đều hành động, xem ra là chuyện lớn, hẳn là có liên quan đến ác quỷ trốn khỏi địa ngục kia. Trần Dương không truy hỏi Độ Sóc chuyện này nữa mà nhìn Khấu Tuyên Linh nói: "Tôi đi với anh gặp Diệp Du Du, nếu có thể thì hai chúng ta và Chu Khất cùng đi đến viện điều dưỡng Trường Hòa."

Trương Cầu Đạo cau chặt lông mày: "Em cũng muốn đi." Mao Tiểu Lỵ bên cạnh nhón chân, tỏ vẻ muốn đi cùng.

Trần Dương lắc đầu: "Hai đứa đừng đi."

Trương Cầu Đạo không hiểu, hắn chỉ vào Mao Tiểu Lỵ nói: "Tiểu Lỵ là gà mờ, không cho đi em còn hiểu được. Tại sao ngay cả em cũng không được đi?" Mao Tiểu Lỵ nghe vật suýt nhảy dựng lên bóp cổ hắn.

"Vì bên cảnh sát cần thiên sư phụ giúp bắt mấy tín đồ của An Nhạc Thần. Những người này ít nhiều gì đã bị dụ dỗ giết người, có khả năng giống Tiền tiên sinh và Dương Hoành, bị lệ quỷ chờ lấy mạng. Anh lo là lúc cảnh sát bắt tội phạm sẽ chọc giận lệ quỷ lại bị trả thù nên cần hai đứa đến đó giúp sức."

"Được rồi." Trương Cầu Đạo thỏa hiệp, đồng ý cùng Mao Tiểu Lỵ giúp cảnh sát bắt tín đồ của An Nhạc Thần.

Lúc xuất phát, Trần Dương tạm biệt Độ Sóc, thuận tiện hỏi Chu Khất đang ở đâu.

"Hắn đến viện điều dưỡng Trường Hòa trước rồi, chỉ cần em gọi thì hắn sẽ xuất hiện."

"Em gọi bằng cách nào?"

Độ Sóc cười cười: "Không phải em biết chú triệu hồi dũng tướng Phong Đô sao? Nếu ngại phiền thì dùng nửa khối ngọc ban chỉ trên nhẫn cưới em đeo trên cổ ấn lên bùa rồi đốt đi. Chu Khất sẽ xuất hiện trước mặt em."

Cậu nghe vậy thò tay lấy nhẫn cưới đính nửa khối ngọc đang đeo trên cổ ra: "Nhẫn cưới?"

Vật này là nhẫn cưới của hai người, trước kia Độ Sóc đưa cho Trần Dương, cậu vuốt ve nửa khối ngọc bóng loáng mà cảm động. Nhưng sau đó lại thấy người ta đeo nhẫn cưới toàn là vàng và bạch kim được thiết kế tinh xảo, cậu... vẫn rất thích. Cậu xuyên nhẫn qua sợi dây đỏ đeo trên cổ, sẽ không lấy xuống. Hôm nay nghe Độ Sóc nói vậy, cậu lấy xuống đặt vào lòng bàn tay nhìn xem. Vừa nhìn kỹ lại phát hiện trên mặt ngọc có đường vân, nhìn kỹ nữa thì thấy giống một nửa pháp ấn.

Cậu đang muốn kiểm tra tỉ mỉ thì Độ Sóc đã lấy đi, nghiêm túc đeo lại lên cổ cậu rồi nói: "Đeo đàng hoàng, đừng làm mất."

Trần Dương vô ý thức vuốt một cái, cười nói: "Em không làm mất đâu."

Hắn cười cười, cúi đầu hôn lên trán cậu: "Trừ phi tự em tháo xuống, bằng không không ai có thể cướp được."

Pháp ấn của Phong Đô đại đế, ngoại trừ vợ hắn thì bất cứ tà ma yêu quái nào có can đảm mơ ước, không rơi vào kết cục hồn phi phách tán là may cho kẻ đó.

"Ừm, biết rồi." Trần Dương ngoan ngoãn trả lời.

Độ Sóc nhịn không được, xoa nắn cổ Trần Dương khiến cậu ngẩng đầu lên, hắn lại cúi đầu hôn xuống. Sau khi hôn xong, Trần Dương choáng váng khó thở, mặt đỏ hồng bị giục lên xe. Đi được nửa đường, cậu ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu mà giật mình, mặt đỏ tai hồng như vừa mới lăn giường xong.

Trần Dương theo phản xạ quay qua nhìn Khấu Tuyên Linh, người sau vẫn không chớp mắt, trịnh trọng nói: "Quân tử phi lễ chớ nhìn." Hắn dừng một chút rồi lại bổ sung: "Vả lại cậu không đẹp bằng sư tổ."

"..."

Trần Dương nhìn thoáng qua bức tranh sư tổ được cắt hoàn mỹ trước mặt, kinh hãi nói: "Anh cũng cuồng nhiệt quá. Chưa thấy thiên sư nào thành kính sư tổ như anh, thành fan cuồng của sư tổ luôn."

Người thì cuồng idol, Khấu Tuyên Linh lại cuồng sư tổ, quả thật... rất đặc biệt. Khấu Tuyên Linh nghe vậy không vui, cau mày nói: "Sao có thể dùng chữ "cuồng" này? Mấy người trẻ tuổi cuồng idol có thể so với tôi sao? Mấy cô gái chỉ hai ba ngày là đổi idol khác, đó mới gọi là fan hâm mộ, không tính là tình yêu đích thực. Tôi không giống vậy, từ năm tám tuổi tôi đã thành tâm thành ý thờ sư tổ, sau này sẽ luôn như vậy."

Nghe hắn dùng mấy chữ "tình yêu đích thực", trong lòng Trần Dương nghĩ một đường nhưng ngoài miệng lại nói một nẻo: "Lẽ nào sau này anh kết hôn, người kia cũng phải thành tâm thành ý thờ sư tổ như anh sao?"

"Phải vậy chứ. Giữa hai vợ chồng phải có những điểm tương đồng như sở thích, những điều cần quan tâm, đúng không?" Khấu Tuyên Linh hùng hồn nói.

Trần Dương nghĩ có lẽ Khấu Tuyên Linh sẽ FA cả đời. Hai người đều im lặng, bầu không khí khá lúng túng. Lúc xuống xe, cậu quay đầu nói với hắn: "Cố lên, sớm ngày theo đuổi được người thích sư tổ giống anh."

Đối với việc cậu cố ý ngắt câu, Khấu Tuyên Linh im lặng kháng nghị, hắn tin có ngày hắn sẽ tìm được một người "vợ" cùng chí hướng.

Hai người bước vào quán cà phê Diệp Du Du đã hẹn, vào cửa nhìn lướt qua đã thấy cô ta ngồi sẵn ở đó. Hai người đi đến ngồi xuống đối diện Diệp Du Du. Trần Dương nói thẳng: "Cô có thể đưa chúng tôi vào viện điều dưỡng Trường Hòa không?"

Diệp Du Du kinh ngạc, sau đó cười khổ nói: "Hai người tra ra viện điều dưỡng Trường Hòa rồi à? Xem ra tốc độ rất nhanh, hẳn là đã biết nhiều hơn tôi."

Trần Dương khẽ nói: "So ra vẫn ít hơn mấy người nhiều lắm."

Diệp Du Du im lặng một lúc rồi nói: "Tôi có thể đưa hai người đi vào viện điều dưỡng Trường Hòa, thế nhưng tôi sẽ không tiết lộ thêm tin tức gì nữa."

Khấu Tuyên Linh lên tiếng: "Cô có mục đích gì?"

Diệp Du Du lộ vẻ mặt đau khổ: "Tôi muốn cứu chị tôi, tôi muốn rời xa nơi này. Không phải tôi không muốn giúp hai anh mà là vốn không giúp được. Tôi không thể tiết lộ bất cứ tin tức gì."

Đối với Diệp Du Du, chị gái chính là mối bận tâm duy nhất của cô. Diệp Du Nhã lún sâu trong sương mù của quá khứ, càng ngày càng lún sâu, cô không cách nào cứu được, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào nhóm Trần Dương. Nhưng Diệp Du Du không biết, Diệp Du Nhã đang đi đến bờ vực sụp đổ, sẽ có một ngày Diệp Du Nhã phát hiện chân tướng. Mục đích của An Nhạc Thần chính là muốn đùa chết Diệp Du Nhã. Vậy nên trước sau gì Diệp Du Nhã cũng sẽ biết sự thật.

Khấu Tuyên Linh vừa mở miệng định nói ra chân tướng thì bị Trần Dương ngăn lại, cậu nhìn hắn khẽ lắc đầu. Trần Dương đã nhìn ra, Diệp Du Du xem chị gái là trụ cột tinh thần, rất ỷ lại vào chị gái, đồng thời cũng cảm thấy áy náy. Vì lúc gã cha nuôi còn sống, nhờ có Diệp Du Nhã bảo vệ mà Diệp Du Du không bị xâm phạm. Nếu như Diệp Du Nhã sụp đổ, Diệp Du Du cũng tiếp bước.

Thế nên mới nói An Nhạc Thần rất biết đùa giỡn lòng người, một kích hủy đi hai người. Tình cảnh của hai chị em họ Diệp thật khiến người ta thương cảm, nhưng sau đó, tuy những người hai cô giết đều đáng chết, nhưng trong lúc hành động cũng khiến không ít người bị liên lụy. Có thể nói hai cô cũng có tội, còn là tội khó có thể tha thứ.

Diệp Du Du lên tiếng: "Tôi sẽ dẫn hai anh vào, hai anh... cứu chị tôi."

Trần Dương không muốn lừa cô: "Chúng tôi không cứu được."

"Anh có thể." Hai mắt Diệp Du Du lóe lên tia sáng kỳ quái: " An Nhạc Hoan Hỉ Bồ Tát rất thích anh, chỉ cần anh đến gần rồi giết chết An Nhạc Hoan Hỉ Bồ Tát, chị của tôi sẽ tỉnh lại."

"An Nhạc Hoan Hỉ Bồ Tát biết tôi?"

"Ngài ấy từng đề cập đến anh trước mặt hai chị em tôi, tôi đoán cũng từng nhắc đến anh trước mặt các tín đồ khác." Vẻ mặt Diệp Du Du rất kỳ quái: "Có vẻ An Nhạc Hoan Hỉ Bồ Tát rất thích anh. Ngài nói anh rất sạch sẽ, còn cổ vũ chúng tôi giết anh. Nếu ai có thể giết anh thì sẽ được làm đệ tử chân truyền. Nhưng nếu để ngài phát hiện chúng tôi dùng cách gì giết anh thì ngài sẽ tức giận giết người đó."

Trần Dương đã hiểu đại khái hiểu vì sao Tiền tiên sinh muốn liều mạng giết cậu: "Cũng tốt, tôi cũng muốn giết nó." Cậu nói xong cười nhẹ, ánh mắt lạnh băng. Nghe đến hai chữ "sạch sẽ", chẳng biết vì sao cậu lại nhớ đến đám yêu ma quỷ quái luôn muốn lấy mạng cậu trước kia.

Diệp Du Du rũ mắt, đưa hai thẻ chứng nhận tình nguyện cho Trần Dương và Khấu Tuyên Linh: "Bảo vệ sẽ cho hai anh vào, nhưng có đi ra được hay không thì tùy vào các anh. Tôi có thể đưa hai anh đi xem viện điều dưỡng một lượt và nói rõ tình huống ở đó, nhưng tôi không thể tiết lộ chuyện liên quan đến An Nhạc Hoan Hỉ Bồ Tát."

Trần Dương nhận lấy thẻ chứng nhận, đưa cho Khấu Tuyên Linh một cái rồi nói: "Tôi biết. Vào được là tốt rồi. Nhưng cô đi vào rồi có thể trở ra không?"

Diệp Du Du trả lời: "Tôi có một phòng trong viện điều dưỡng, nếu tôi trốn trong đó một đêm thì sáng mai có thể rời đi. Buổi tối viện điều dưỡng rất đáng sợ, dù nghe thấy tiếng động gì cũng không được bước ra khỏi phòng. Hai anh... không có phòng trong viện điều dưỡng, tốt nhất rời đi sau khi mặt trời lặn."

"Sau khi mặt trời lặn còn có khả năng rời đi sao?"

Diệp Du Du im lặng một lát rồi nói: "Không thể." Nếu như có thể, mỗi lần vào viện điều dưỡng cô sẽ không phải ở trong phòng cả đêm, đến sáng hôm sau mới đi. Thế nên những người lén đi vào viện điều dưỡng, dưới tình huống không có phòng lẩn trốn sẽ bị bọn quái vật kia ngửi được nhân khí, sau đó ăn tươi nuốt sống.

Trần Dương nhìn đồng hồ, sắp 12 giờ trưa. Cậu đứng lên nói: "Bây giờ đi thôi."

Ba người lái xe đến trấn nhỏ Trường Hòa ở ngoại thành, xung quanh là các căn nhà đổ nát, cỏ dại um tùm, hoang vắng tĩnh lặng. Xe chạy theo con đường bằng đá băng qua giữa hồ, cuối đường là viện điều dưỡng. Xe dừng bên ngoài, ba người xuống xe. Diệp Du Du tiến lên nói vài câu với bảo vệ, sau đó quay đầu gọi hai người đi vào.

Trần Dương nhìn đồng hồ 2 giờ 17 phút, đoạn đường đi mất hơn hai tiếng. Cậu sải bước tiến lên, chợt nghe có tiếng động phía sau truyền đến, cậu quay đầu lại, chỉ thấy một hồ nước lớn. Mực nước cao gần đến bờ, nước đen như mực, nhìn lâu chợt có cảm giác kinh hồn bạt vía, giống như trong nước có quái vật ẩn nấp chờ cắn người.

Diệp Du Du nhìn lướt qua hồ nước, hơi run một cái: "Mực nước trong hồ chưa từng thay đổi. Mỗi lần đi ngang qua tôi đều không dám dừng lại, giống như bên dưới có quái vật đang nhìn rình lên."

Khấu Tuyên Linh hiếu kỳ hỏi: "Có thứ gì ở dưới thật à?"

Diệp Du Du quẹt thẻ vào cửa, một tiếng "tích" vang lên, ba người nhanh chóng đi vào, sau đó cô mới lên tiếng: "Có, đúng là có thứ gì đó. Trước kia có người gan lớn muốn xuống hồ bơi một vòng, nhưng nước hồ quá đen, trông rất dơ bẩn. Thế nên hắn từ bỏ ý định xuống nước mà ngồi xổm trên bờ nhìn xuống. Dần dần giống như bị mê hoặc, cơ thể chúi về phía trước, mặt kề sát vào mặt nước, cả người sắp ngã xuống nước. Tôi định nhắc nhở hắn, vả lại cũng tò mò nên liếc mắt nhìn mặt nước, kết quả liền thật một cặp mắt."

Diệp Du Du nuốt nước bọt, nhớ lại tình cảnh khi đó mà vẫn còn sợ hãi. Cô nói tiếp: "Tôi lùi ra sau mấy bước, một giây sau, người kia biến mất ngay trước mặt tôi. Mặt hồ chỉ hơi dao động mà cách tôi không tới mấy bước chân có một vệt nước đen ngòm. Tôi không biết tại sao xuất hiện vệt nước ấy, nếu như tôi đứng gần mép nước hơn, có khi nào tôi cũng bị kéo vào đáy hồ không?"

Ba người vừa nói chuyện vừa đi vào viện điều dưỡng, khu nhà xây dựng theo kiến trúc cũ, cao bốn tầng, có kết cấu bát quái. Đi qua hành lang vào cửa lớn là gặp đại sảnh, chính là nơi để quan tài trước kia. Hiện tại biến thành đại sảnh phòng khám bệnh, trước quầy chỉ có một hộ sĩ đang trực. Hộ sĩ cúi đầu bất động.





Diệp Du Du đi qua nói: "Đăng ký làm tình nguyện."

Một lúc lâu sau hộ sĩ mới ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt nhưng môi lại tô son đỏ rực, hai mắt đờ đẫn. Cô ta chuyển động tròng mắt, nhìn thoáng qua hai người sau lưng Diệp Du Du, ánh mắt cố định trên người Trần Dương, cuối cùng mới luyến tiếc dời tầm mắt: "Ghi danh xong rồi. Thiếu phòng, đêm nay hai người nghỉ ngơi trong phòng làm việc của bác sĩ đi."

Nói xong cô ta đưa cho Diệp Du Du một cái nhãn dán, rồi lại đưa một chùm chìa khóa cho Trần Dương. Cậu nhận lấy, hộ sĩ nở nụ cười cứng ngắt: "Chào mừng."

Diệp Du Du mặt lạnh dẫn hai người lên lầu: "Có tổng cộng bốn tầng, chín bác sĩ, tầng 1 hai bác sĩ một hộ sĩ. Tầng 2 và 3, mỗi tầng có ba bác sĩ và hộ sĩ. Tầng 4 chỉ có một bác sĩ và mấy hộ sĩ, vậy nên hai anh có thể ở phòng làm việc của bác sĩ ở tầng 4."

Kiến trúc của viện điều dưỡng rất đặc biệt nên chỉ cần đứng ở hành lang là có thể rõ thấy tình cảnh ở đối diện. Viện điều dưỡng rất yên tĩnh, không hề nghe thấy âm thanh của con người, cũng không nhìn thấy bóng dáng bệnh nhân đâu. Lúc đi đến tầng 3, Khấu Tuyên Linh bỗng dừng lại, hắn thấy ở tầng 3 phía đối diện dường như có một bóng trắng nhìn chằm chằm bọn họ.

Trần Dương cũng quay đầu nhìn rồi nói: "Khi chúng ta tiến vào, thứ kia đã nhìn chằm chằm chúng ta, nó theo dõi chúng ta."

Khấu Tuyên Linh nói: "Không phải toàn bộ viện điều dưỡng đều ẩn đi, lén rình xem chúng ta đó chứ?" Trần Dương không lên tiếng nhưng vẻ mặt cậu đã nói lên tất cả. Khấu Tuyên Linh lại nói: "Không thể nào. Bọn họ xem chúng ta là thức ăn à?"

"Rất có thể." Cậu bỗng dừng chân.

Diệp Du Du dừng trước cửa một căn phòng, lấy nhãn dán trong túi ra dán lên cửa rồi nói: "Cửa phòng nào có nhãn dán thì thứ kia sẽ không vào."

Trần Dương mở cửa phòng, trong phòng coi như có đầy đủ đồ đạc, có hai cái giường xếp. Lúc này phía sau truyền đến tiếng bước chân, cậu quay đầu lại, xa xa có bác sĩ khoác áo blouse trắng cùng hộ sĩ tiến về phía họ. Khi họ đến gần, Trần Dương nhìn thấy rõ bác sĩ kia, ánh mắt lộ rõ sự kinh ngạc.

Bác sĩ và hộ sĩ nhìn thẳng đi qua, Trần Dương nhìn theo bóng lưng hắn, Khấu Tuyên Linh sau lưng cậu nói: "Cậu nhớ tới cái gì à?"

"Tôi thấy bác sĩ này giống như kiểu khô lâu tử ấy".

Bác sĩ vừa đi qua chỉ còn da bọc xương, trông như một bộ xương di động, cực kỳ đáng sợ.

__________________

Tiểu Dương nhìn kỹ tý nữa là nhận ra rồi.