Trúc Mã Của Tôi "Nguy Hiểm" Vô Cùng

Chương 35



Anh hạ trọng tâm xuống, trái bóng rổ trong tay anh bắt đầu chuyển động với tốc độ mắt thường gần như không thể nhìn thấy, Than phối hợp chạy tới, giơ tay ra làm động tác ngăn cản bóng, Kỳ Thịnh đùa giỡn làm một loạt động tác giả, nhanh nhẹn qua mặt anh ấy, sau đó anh xoay người nhảy lên ném bóng, hai tay vươn cao, trái bóng bay thẳng một đường rơi vào trong rổ.

Bầu không khí trong nhà xưởng lập tức trở lên sôi động trước loạt động tác này của anh, tiếng reo hò và tiếng huýt sáo liên tiếp vang lên không ngừng.

Thể thức thi đấu này rất tự do, bất kể ai ra sân, chỉ cần người đó có thể thu hút sự chú ý của người khác, vậy người đó chính là nhân vật chính.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Sau khi sân thi đấu bắt đầu nóng lên, Kỳ Thịnh quay đầu, đôi mắt hẹp dài trong veo nhìn lướt qua Giang La.

Giang La thấy anh nhìn mình, hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh kiểm soát nhịp tim đang loạn nhịp đập nhanh như hươu chạy, đi vào giữa sân.

“Mình là bậc thầy Street Dance.” Cô thầm tự nhủ trong lòng: “Mình siêu lợi hại, mình siêu ngầu…”

Cô đập bóng, bắt đầu chơi battle đấu bò 1v1 với Kỳ Thịnh.

Đương nhiên Kỳ Thịnh sẽ nhường cô, thậm chí có nhiều lần anh còn thản nhiên âm thầm chuyền bóng cho cô, sau đó còn làm ra vẻ như bị cô giành được bóng, tạo mọi điều kiện để cô thỏa sức phát huy và thể hiện.

Trái bóng rổ trong lòng bàn tay cô gái tựa như có một sợi dây vô hình dính chặt vào tay cô vậy, có rất ít nữ sinh chơi bóng rổ đường phố, nữ sinh chơi bóng rổ đường phố có thể có năng lực khống chế bóng tốt như vậy lại càng ít hơn.

Giang La thi đấu đối kháng với Kỳ Thịnh, mấy nam sinh Mập và Than cũng lập tức vây xung quanh, giả vờ như ngăn cản nhưng thực ra lại nhường để Giang La dẫn bóng đến dưới vành rổ, bật nhảy lấy đà ném bóng vào rổ.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Dĩ nhiên kỹ thuật của cô nàng vẫn chưa đủ tốt nên lần đầ u tiên ném bóng, góc độ của cú ném không tốt dẫn đến bóng không vào rổ. Nhưng ngay khi trái bóng sắp đập vào bảng rổ, Kỳ Thịnh nhảy lên thực hiện một cú úp rổ, một tiếng “Bang bang” rất lớn vang lên, toàn bộ bảng rổ đều rung lên trước cú úp rổ đầy mạnh mẽ táo bạo này.

Trái bóng này được anh đưa vào rổ một cách hoàn hảo.

Cả nhà thi đấu vang lên tiếng thét chói tai gần như sắp phá tan nóc nhà.

Như này cũng đẹp trai quá rồi!

Bọn họ chơi bóng rất ăn ý, độ mãn nhãn được kéo lên mức cao nhất.

Giang La không còn căng thẳng nữa, càng chơi cô càng thấy nhẹ nhõm thoải mái, trong quá trình dẫn bóng cô cũng đan xen thực hiện không ít động tác hip-hop, tiếng vỗ tay ở sàn đấu vang lên không ngớt, tất cả đều vì cổ vũ cho cô gái đẹp trai này, tiếng hoan hô reo hò như sắp lật tung nóc nhà vươn lên trời cao.

Trên khuôn mặt cô gái nở nụ cười đầy tự tin, đối đầu với Kỳ Thịnh, đôi mắt đen láy của anh nhìn cô chăm chú, trong đôi mắt như có ánh sáng.

“Cậu không cần nhường tôi đâu.” Cô khẽ thở hổn hển, hạ nhỏ giọng nói: “Kỳ Thịnh, dùng thực lực thật sự của cậu chơi với tôi đi.”

“Mới có vài lần như vậy, cậu đã tự tin bung xõa như thế sao.”

“Thật đấy.”

Dĩ nhiên Kỳ Thịnh sẽ không nghe theo cô, cô gái này mới được anh thả cho làm màu mấy lần đã suy nghĩ không thực tế rồi, nếu anh mà dùng tất cả thực lực thật sự của mình chơi với cô, chỉ sợ chưa đến vài phút đã hành cô ra bã phải khóc lên rồi.

Để trừng phạt, anh giành bóng trong tay cô, trong khoảnh khắc anh né tránh qua người cô, thậm chí anh còn đưa tay đè lên đ ỉnh đầu cô nàng, vượt qua cô từ dưới nách mình.

Giang La quay đầu lại, tức giận nhìn về phía anh.

Tuy người trong cuộc là Giang La thấy tức giận nhưng người ngoài cuộc là những nữ sinh ở nhà thi đấu lại ngay lập tức bị anh dùng một động tác cưng chiều này của anh hạ knock out.

Quyến rũ hoàn mỹ quá đi thôi!

Độ tự do của bóng rổ đường phố rất cao, màn nhảy của câu lạc bộ Street Dance bên kia đã dừng lại bởi vì mọi sự chú của tất cả mọi người có mặt ở đây đều đã bị Kỳ Thịnh và Giang La thu hút, dù câu lạc bộ Street Dance bọn họ có nhảy tiếp cũng không có ai xem.

Mạnh Tiêm Tiêm vô cùng khó chịu, cô ta nhìn chằm chằm vào Giang La, vừa thấy ghen ghét lại thấy không cam lòng.

Giang La không chỉ cướp đi chàng trai cô ta thích mà còn cướp đi những tràng vỗ tay và tiếng reo hò thuộc về cô ta.

Con bé béo đó, dựa vào đâu chứ!



Bầu không khí ở sân bóng rổ suốt cả tối nay đều nóng, Giang La không chơi quá lâu mà chỉ làm nóng bầu không khí nhà thi đấu, không thể giọng khách át giọng chủ cướp đi danh tiếng và hào quang của đám tuyển thủ bóng rổ được.

Sau khi nhảy xong, cô ngồi một mình bên chiếc ghế đẩu, nhìn nhóm Kỳ Thịnh thi đấu. 

Giữa chừng có mấy nam sinh bị vẻ đẹp trai của cô thu hút đến tìm cô muốn số QQ của cô, đây chính là lần đầu tiên, lần đầu tiên có nam sinh chủ động bắt chuyện với cô.

Đây dĩ nhiên là một chuyện siêu vui rồi.

“Hả, QQ sao, cậu chắc chắn muốn QQ của tôi à?” Cô dè dặt hỏi lại người đó.

“Đúng thế, sau này chúng ta chơi bóng với nhau đi, cậu lợi hại lắm đó.”

“À, chỉ vì chơi bóng thôi à.”

Chàng trai mang vẻ đẹp tỏa nắng, gãi gãi đầu, ngượng ngùng xấu hổ cười: “Chúng ta kết bạn đi.”

Giang La cúi đầu mím môi, nụ cười nơi khóe miệng cũng sắp không kiềm chế được nữa: “Số QQ của tôi là 6152…”

Cô còn chưa nói dứt lời thì đã trông thấy trên sân bóng Kỳ Thịnh vừa chạy chậm ra đây vừa lấy tay chỉ về phía cô, dường như trong đôi mắt đen láy còn có ý uy hiếp lóe lên.

“Số QQ của tôi là 2382…” Thấy Kỳ Thịnh như vậy, Giang La lập tức nói lại, đọc dãy số của Kỳ Thịnh ra: “Tôi tên là Kỳ Sênh, sênh trong tiêu sênh, à thì… Lúc thêm bạn, cậu vui lòng thêm ghi chú nhé, cảm ơn.”

Một buổi tối có ba nam sinh chạy đến muốn trao đổi số QQ với Giang La, Giang La toàn đọc số của Kỳ Thịnh ra cho bọn họ, duy nhất có một cô gái đến hỏi xin cô thêm bạn, cô mới đọc số của mình ra.

Áo chơi bóng của Giang La đã ướt đẫm mồ hôi, gió thổi hiu hiu lùa vào trong áo còn khiến cô thấy hơi lạnh, may mà cô đã sớm chuẩn bị, trước khi ra khỏi nhà còn mang theo một chiếc áo hoodie của mình đến đây, cô định đi đến phòng thay quần áo để thay áo.

Tất cả mọi người vẫn đang tụ tập trong nhà thi đấu theo dõi trận đấu, không gian trong hậu trường vắng vẻ yên tĩnh, Giang La rẽ vào một căn phòng đang không có ai để thay áo, cô cởi áo thi đấu mặc bên ngoài ra, sau đó quan sát chính mình trong gương.

Eo đã gầy đi rất nhiều, bắt đầu ra dáng đường cong, ngực cũng không cần nhìn nữa làm gì, đơn giản là trông giống như sắp bung ra vậy.

Chỉ có điều trên cánh tay vẫn còn rất nhiều bọng mỡ, cái mông cũng có hơi to.

Thật hi vọng có thể giảm cân mà, nếu cô mà gầy được như Mạnh Tiêm Tiêm thì nhất định cũng sẽ trở thành một cô gái xinh đẹp, có thể không xinh bằng Mạnh Tiêm Tiêm nhưng…

Chắc hẳn sẽ không quá thua kém, cả ngõ Vụ Túc còn công nhận ba cô tuấn tú cơ mà!

Hơn nữa mẹ của cô… Theo những gì Giang Mãnh Nam kể thì bà ấy là mối tình đầu quốc dân nhà nhà đều biết, là siêu sao.

Nhưng có đôi lúc ông ấy cũng nói bà ấy là một mỹ nhân ngư, đã bơi ra ngoài biển cả rồi, có lẽ bà ấy sẽ trở về tìm ba con bọn họ, có lẽ bà ấy sẽ không về nữa.

Giang Mãnh Nam rất hiếm khi nhắc đến mẹ của cô, kể cả ông ấy có nói thì cũng không có mấy câu là nói thật, làm cho hình tường của mẹ trong lòng cô vô cùng thần bí.

Nhưng Giang La cảm thấy thật ra ba vẫn rất yêu mẹ.

Nếu như không phải vậy thì tại sao ngõ Vụ Túc có nhiều dì theo đuổi ông ấy như vậy, ông ấy vẫn không động lòng với ai.

Đã từng nhìn thấy phong cảnh tuyệt đẹp nhất, sau này tất cả phong cảnh nhìn thấy ven đường đều là trừ khước Vu Sơn phi vân dã*.

*Trừ khước Vu Sơn phi vân dã: Câu gốc là trừ khước Vu Sơn bất thị vân, trích từ bài thơ thứ tư trong tác phẩm “Ly Tư Ngũ Thủ” của Nguyên Chẩn – một nhà thơ lớn thời Đường, có nghĩa là trừ mây rực rỡ ở núi Vu Sơn ra thì chẳng có gì đáng gọi là mây. Trong câu trên là đã nhìn thấy phong cảnh tuyệt đẹp nhất thì phong cảnh ven đường không đáng chú ý nữa.

Giang La trăn trở nghĩ đến chuyện của ba mẹ, cô vừa bắt đầu cởi áo l.ót thể thao mặc bên trong làm áo lót ra, nhìn vào gương lại trông thấy cửa bị đẩy ra, Kỳ Thịnh đi vào trong.

Hai người họ nhìn nhau thông qua cái gương, đều đứng đơ người ra như đang chết lặng.

Thậm chí Kỳ Thịnh còn lui ra ngoài, nhìn vào tấm biển ở cửa cho chắc chắn.

“!!!”

“!!!!!”

Ngay lúc Giang La muốn hét lên, Kỳ Thịnh vô tội giơ tay lên, chỉ vào tấm biển trên cửa…

[Phòng thay đồ nam]

Sau lưng có tiếng cười cười nói nói của đám con trai vang lên, đầu óc Giang La như muốn nổ tung, cảm giác mình chỉ muốn ngất đi cho xong.

Trong chốc lát, Kỳ Thịnh nhanh nhẹn chạy tới, ôm lấy Giang La chui vào ngăn tủ quần áo, sau đó đóng chặt cửa rủ lại.

Ngăn tủ này vô cùng chật hẹp, lúc chui vào gần như hai người họ phải đứng đối mặt dán sát vào nhau thì mới có thể tạm thời chứa được hai người họ.

Hô hấp của hai người phả vào nhau, hơi thở dồn dập lại khô nóng.

Cơ thể Kỳ Thịnh nóng bỏng, sau khi vận động, áo cầu thủ mặc trên người gần như đã ướt đẫm mồ hôi, hơi thở của anh gần như chiếm lình tràn ngập thế giới của cô.

Còn Giang La thì… Khỏi phải nói làm gì, áo lót thể thao vẫn vướng trên cổ của cô, bây giờ tình trạng của cô gần như cũng đã là… Cái gì cũng bị nhìn thấy hết rồi.

Cô cúi đầu, gương mặt đỏ bừng cả lên, nước mắt bắt đầu tí tách rơi xuống.

Kỳ Thịnh hơi ngước cằm lên, rất lịch sự không nhìn cô, phần hầu kết hơi nhô ra căng cứng, thỉnh thoảng lại lăn lên lăn xuống,

Tiếng khóc thút thít của cô gái nhỏ vang lên.

Nghe thấy cô khóc, Kỳ Thịnh lập tức đưa tay ra bịt miệng cô lại, để tránh cho cô lại phát ra tiếng động, anh nhẹ giọng nói nhỏ bên tai cô: “Đừng khóc, mặc xong áo vào đi.”

Giang La gật gật đầu, khó khăn vươn tay lên xỏ vào trong áo lót.

Kỳ Thịnh cũng nghiêng người, tránh động tác của cô, giúp cô kéo áo ra để cô mặc áo vào dễ hơn.

Sau khi mặc áo xong, Giang La lập tức có cảm giác an toàn, mặc dù… Mặc dù cũng chỉ là một chiếc áo lót thể thao mỏng.

Cô vẫn im lặng lau nước mắt, toàn chùi nước mắt vào áo anh.

Kỳ Thịnh biết với nữ sinh mà nói thì chuyện như thế này nhất định là chuyện xấu hổ chỉ muốn độn thổ chui xuống đất cấp vũ trụ hiếm thấy trong cuộc sống, anh che người lại, thấp giọng nói bên tai cô: “Tôi không thể nào xóa trí nhớ đi được, xin lỗi cậu nhưng tôi sẽ không nói chuyện này với bất kỳ ai đâu, được không.”

“Không phải.” Cô nhỏ giọng khóc nức nở: “Không liên quan đến cậu đâu, tôi chỉ khóc vì mình ngu thôi.”

Anh cười nhẹ, dùng áo lau mặt cho cô: “Đúng là quá ngốc.”

Đám Mập vẫn đứng nói chuyện ở bên ngoài, hoàn toàn không có ý định rời đi…

“Anh Thịnh đâu rồi? Rõ ràng cậu ấy nói qua đây thay quần áo mà, sao không thấy cậu ấy đâu nhỉ.”

“Chắc cậu ấy đi nhà vệ sinh rồi.”

“Có cái rắm, nhìn thấy Giang La rời đi, cậu ấy cũng không còn lòng dạ nào chơi bóng nữa rồi.”

“Cậu nói xem cậu ấy thích Giang La à?”

“Không biết nữa, có thể đấy.”

“Sao có thể chứ, vậy cô nàng béo đó…”

“Chính cậu cũng là tên béo đáy, còn nói người ta, người ta gầy hơn cậu nhiều.”

“Thế cậu có muốn đánh cược không, tôi cược một trăm đồng, Kỳ Thịnh không thích cậu ấy.”

Than suy nghĩ một lát, sau đó nghiêm túc nói đầy chắc chắn: “Tôi cược mười nghìn, nhất định Kỳ Thịnh thích cậu ấy.”

“Fu/ck cậu…”

*

Kỳ Thịnh nghiêng đầu, hai mắt nhắm chặt lại.

Anh kết bạn với một đám bạn tồi gì thế này.

Khuôn mặt Giang La áp sát vào lồng ngực anh, vành tai đỏ bừng, trái tim đập nhanh.

Xong rồi.

Cô hoàn toàn không dám nhìn xuống bên dưới.

Kỳ Thịnh… Hình như lại có gì đó không đúng rồi.