Trọng Sinh Làm Quyền Thần

Chương 11: Chương </span></span>11



“Lương thị này thật sự độc ác như vậy sao? Chẳng phải nghe nói năm đó lúc mẹ ruột của vị đại công tử này gả cho Lục lão gia đã mang theo cả một trăm gánh đồ cưới hả, cho dù vị đại công tử này không làm gì cũng đủ vinh hoa phú quý cả đời, sao cả tiền đến thư viện học cũng không có?

“Bị cắt xén rồi, nghe bảo lúc trước vị đại công tử này ở thư viện còn phải chép sách giúp tiên sinh để kiếm chút tiền giấy bút.”

“...”

Tiếng mọi người mồm năm miệng mười truyền vào tai Lục Thời Trung, cái mặt mo của ông ta vô cùng xấu hổ, ông ta trừng Lương thị bên cạnh một cách hung hãn. Ông ta đã bảo bà ta đừng quá hà khắc với lão đại từ lâu, bà ta thì giỏi rồi, xem lời nói của ông ta như gió thoảng qua tai!

Giờ thì hay rồi, chẳng những không chiếm được một chút lợi lộc gì mà còn bị vạch trần!

Mặt mũi thật sự mất hết rồi.

Lúc trước ông ta đã bảo việc này không ổn, nhưng Lương thị này cứ ghé vào tai ông ta thổi gió bên gối, nói lão đại chẳng hề thân thiết với bọn họ, nếu thật sự để cho hắn bay cao thì sau này sẽ trả thù bọn họ, gia nghiệp to lớn của Lục gia có thể sẽ sụp đổ. Nhưng Thế Minh lại được nuôi dưỡng bên cạnh từ nhỏ, vừa khéo có thể bắt lấy công danh này. Ông ta không biết lúc đó mình bị quỷ thần xui khiến thế nào mà lại đồng ý chuyện như vậy.

Kết quả thì sao... chẳng phải cuối cùng vẫn thất bại à?

Lương thị bị Lục lão gia trừng cũng không dám lên tiếng, sắc mặt bà ta cực kỳ khó coi. Lúc bọn họ đến thì người của phủ Tấn tướng gia đã tới, trực tiếp trói Thế Minh lên kiệu hoa rồi khiêng đi. Bấy giờ bà ta mới biết chuyện đã bại lộ, lập tức lui xuống chuẩn bị, thậm chí không để ý tới Thế Minh. Nhưng vừa nghĩ tới việc báu vật của bà ta lại bị gả cho người ta làm nam thê thì bà ta đã cảm thấy trong cổ họng nghẹn cứng một búng máu, thật sự không phun ra nổi.

Vì vậy mà Lương thị càng oán hận Lục Mạc Ninh. Có điều tình hình hôm nay khiến bà ta buộc phải cúi đầu, hai mắt đẫm lệ buông xuống, dáng vẻ yếu đuối, yểu điệu đáng thương, cuối cùng bắt đầu lặng lẽ lau nước mắt.

“Ầm” một tiếng, Tân đại nhân vỗ kinh đường mộc, hai người lập tức quỳ xuống.

“Bên dưới công đường là ai?” Tân đại nhân trừng mắt, cực kỳ nghiêm nghị.

“Thảo dân Lục Thời Trung, là lão gia của Lục gia ở phố Đông.”

“Dân phụ Lục Lương thị.”

Hai người buông mắt, bởi vì cho dù Lục gia là thế gia trăm năm thì xuống tới đời Lục Thời Trung đã vắng vẻ từ lâu, cùng lắm chỉ được cái tiếng, nhưng suy cho cùng ông ta cũng không có công danh nên chỉ có thể quỳ. Có điều hai người nhìn Lục Mạc Ninh đang ngồi bên cạnh thì trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Ban đầu Lục Thời Trung vẫn rất thương tiếc cho đứa con thơ do vợ trước để lại, nhưng sau này ông ta có lão nhị, cộng thêm đối phương không thân thiết với ông ta nên sau đó ông ta cũng không thích đứa con này lắm, lại thêm những lời Lương thị rót vào tai ông ta khiến ông ta càng chán ghét Lục Mạc Ninh, hở chút là đánh chửi. Có điều bây giờ cuối cùng ông ta cũng ý thức được Lục Mạc Ninh không còn là lão đại để mặc cho ông ta mắng nữa, mà là... quan lão gia có công danh trên người.