Trên Đảo Lúc Này

Chương 45: C45



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Cuồng phong trên đảo vắng 13

Nói với đội trưởng Hồ mấy câu, Lục Viễn Triết cầm thẻ của ông ta, mình anh đội mưa đi vào tòa nhà thực nghiệm. Trực giác nói cho anh hay nơi này hãy còn vấn đề khác, bọn họ vẫn chưa biết “có quỷ” mà Hạ Chí Cương nói là gì.

Anh kiểm tra hệ thống kiểm soát ra vào tòa nhà thực nghiệm, đúng là không có vấn đề gì. Khi anh chui vào phòng trực ban qua khung cửa sổ nhỏ thì trông thấy tình hình vận hành của đồng hồ điện trong từng phòng.

Tuy thực nghiệm khác nhau song mức tiêu thụ điện của các phòng đều có quy luật. Hoặc là tương ứng với kế hoạch thực nghiệm hoặc là biến hóa theo ngày nghỉ và thời gian nghỉ. Tóm lại là hợp lý.

Chỉ có tầng hầm, trên đó viết là phòng tiện ích nhưng lại có không ít lượng điện sử dụng bất thường. Mặc dù lượng điện tiêu thụ không nhiều nhưng hoàn toàn không khớp với biến hóa lượng điện của cả tòa nhà.

Nói rõ ra thì tòa nhà không thể ngừng điện hoàn toàn khéo là để lo tầng hầm kia. Song dạo gần đây tầng hầm không dùng điện bao nhiêu nữa, cứ như có thiết bị vốn ngốn điện nào đấy đã được tẩu tán.

Tầng 1 dẫn xuống tầng hầm dùng ổ khóa cơ, có điều ở đây không phòng trộm nghiêm cẩn, chỉ là ổ khóa chữ nhất (一) bình thường, Lục Viễn Triết mở khóa rất nhẹ nhàng.

Lách cách, kế đó là tiếng đẩy cửa kẽo kẹt thật to, tòa lầu không người chất đầy thi thể quả thật quá dọa người.

Kết cấu dưới tầng hầm là kết cấu thẳng, các phòng xếp ngay ngắn, hầu như không khóa cửa, rất dễ tra soát. Lục Viễn Triết dạo quanh kho, tiện tay chụp không ít tấm ảnh, sau đấy mới ngừng lại trước gian phòng to có khóa duy nhất ở cuối hành lang.

Lấy dụng cụ mở khóa mở cửa, anh bật đèn nhìn quanh quất. Cả gian phòng bị dọn đi trống không, chỉ có thể nhìn ra vết tích bị kéo dưới đất, có vẻ trước đó ở đây có để ít thiết bị máy móc.

Thật ra về mặt này anh cũng không phải người trong nghề, vốn cũng không nhìn ra đây là dây chuyền sản xuất, kết quả kéo ngăn tủ ẩn ra thì rõ cả mười mươi.

Hộc tủ hãy còn mấy túi thành phẩm, trên đấy viết mấy công thức hóa học mà anh không biết. Dù không biết song anh cũng rõ có vẻ là thứ gì.

May mà chỗ này là phòng thực nghiệm sinh hóa khiến anh không nghĩ tới việc ngửi hoặc dứt khoát nếm luôn số bột phấn đấy, nếu không có trời biết anh sẽ nhảy disco hay nổ súng phá hủy chỗ này.

Trước kia hẳn là có dây chuyền sản xuất m.a tú.y giấu ở trong kho, dù diện tích tầng hầm kém xa xưởng sản xuất cỡ lớn nhưng nhìn khả năng sản xuất ở đây thì quy mô hẳn cũng không quá nhỏ.

Nhìn số m.a t.ú.y này, anh đã biết hai nghiên cứu viên vừa khóc vừa cười kia chết thế nào. Bọn họ đều dùng m.a t.úy quá liều. Sở dĩ anh thấy quen thì có thể là vì giống với bài báo về Yến năm đó.


Đây là dây chuyền sản xuất Yến xây dựng ở đây sao? Sao phải xây ở nơi như vầy? Đúng là chỗ này cách xa trung tâm Đảo Thành song cũng không thể xem là vị trí kín kẽ gì cả, còn phải đi thuyền qua lại, khá bất tiện.

Lấy vật mẫu mang theo, anh khóa cửa lại, quay về ký túc xá.

Chuyện lớn như vậy, người biết chuyện sẽ không ít. Dường như anh đã hiểu sao lúc bộ trưởng Đào chửi viện trưởng Tưởng xối xả cứ luôn muốn nói gì đấy rồi lại thôi. Trong số những người ở lại đây, đa số đều có dính líu đến ma t.u.ý.

Người đã chết tạm không thể tra chứng cứ, số còn lại thì trừ đội trưởng Hồ và Tào Trí Kiệt thì đều không thoát khỏi liên can.

Lục Viễn Triết nhìn quanh nhà ăn. Anh không ngờ Tiểu Khâu cũng tham dự vào đó. Đồng nghiệp chết ngay bên cạnh vì chuyện này mà cậu ta không chút dao động gì sao? Nhưng dù sao buô.n m.a tú.y cũng là tử tội, cậu ta còn muốn sống thì một chữ cũng không thể hé.

Anh còn không ngờ chị Triệu cũng tham gia vào một chân, song chỉ hơi dọa thôi chị đã nói ra cả, không phải buôn m.a t.úy.

“Tôi không có bu.ôn ma t.úy, sao tôi buô.n m.a t.úy kia chứ? Tôi cũng chỉ mới biết bọn họ làm thế thôi, tôi còn tưởng là lén buô.n lậ.u hải sản gì gì đó!” Bị nghi có liên quan đến m.a tú.y, chị Triệu nhảy dựng, lập tức biện giải, “Có lúc bọn họ lén lút làm bậy thì kêu tôi điều khiển hệ thống kiểm soát ra vào, chú ý hoạt động của mọi người. Nửa đêm nửa hôm cũng không ai đột nhiên ra ngoài, sao tôi biết đang làm gì chứ!”

Chị Triệu nhận tiền làm việc, chỉ cho là câu kết buô.n lậ.u gì đấy thôi, chẳng dính tí nào tới mình, có trời mới biết là sản xuất m.a t.ú.ý.

Chẳng trách khóa cửa lại thiết kế không hợp lý như vậy, từ lúc bắt đầu, tòa ký túc xá đã xây dựng như ngục giam, không cần nghiên cứu viên thấy thuận tiện, bản thân mình thuận tiện là đủ rồi.

“Viện trưởng Tưởng, chú xem muốn khai báo với cục công an hay muốn nói với bọn tôi trước cho bọn tôi nói với họ một tiếng để còn khách sáo?” Lục Viễn Triết nhìn ông ta.

Viện trưởng Tưởng nhìn vào mắt hai người giây lát rồi thả lỏng.



Chuyện đơn giản hơn nhiều so với tưởng tưởng tượng của bọn họ: Thời điểm nhóm người viện trưởng Tưởng khởi nghiệp thì bộ trưởng Hoa đã là tay b.u.ô.n ma t.ú.y, vậy nên bộ trưởng Hoa có số tiền lớn trong tay, làm người đầu tư khởi điểm của bọn họ.

Lúc đó bộ trưởng Hoa còn chưa lôi kéo bọn họ vào làm cùng, chỉ là nắm giữ cổ phần tương đối lớn nên dù mọi người đề phòng song dù sao mình cũng không buôn, sự nghiệp cuối cùng cũng có bước khởi sắc nên không ai nói gì thêm.

Sau khi viện nghiên cứu được thành lập, ban đầu vận hành không tệ, sau vì thiếu sức cạnh tranh, quay vòng vốn dần trở nên khó khăn. Mới đầu bộ trưởng Hoa còn lấp hộ mọi người được ít nhiều, về sau mọi người đều hết cách, không thể không bán thành quả của công ty.

Đấy là ý kiến tồi, không cứu vãn được viện nghiên cứu đang trên đà suy thoái. Cuối cùng bộ trưởng Hoa gọi mọi người tập trung lại mở cuộc họp, nói là không bằng làm đơn làm ăn này đi.


“Chúng tôi cũng biết đó là chuyện một đi không trở lại nhưng vẫn đồng ý.” Viện trưởng Tưởng thở hắt ra.

Nếu không phải người ngồi trên cùng một chiếc thuyền thì ban đầu đã không thể nào làm đối tác với nhau.

“Ban đầu việc làm ăn không phải thế.” Ông ta thẳng thắn, “Ban đầu chúng tôi cảm thấy thật sự có thể lui thân.”

Vừa bắt đầu, bộ trưởng Hoa đã nói có tổ chức ủy thác bọn họ nghiên cứu kỹ thuật tinh chế m.a t.ú.y tổng hợp. Chỉ cần thành công thì có thể gỡ bỏ thiết bị, ít nhất tiền kiếm về được có thể giúp viện nghiên cứu vượt qua cửa ải khó khăn này.

Về sau bọn họ biết đó là hạng mục do Yến ủy thác, dù có hơi sợ sẽ chọc vào tổ chức từng phạm tội không kiêng dè gì của Đảo Thành nhưng nửa năm chung sống an ổn, bọn họ cũng không thu tay được, chỉ đành cắn răng làm cho xong.

Bọn họ nhận tới tay, mười mấy người cùng nhau mày mò, mất hai năm mới đột phá được cửa ải khó khăn của kỹ thuật, cuối cùng cũng làm ra được.

Tiền tới tay thì có thể tháo dỡ thiết bị có liên quan. Nhưng làm nghiên cứu bao năm, bọn họ dựa vào thành phẩm mà kiếm được không ít tiền, giờ đột nhiên lại phải chặt đứt con đường này, thật có chút không đành.

Bộ trưởng Hoa phản đối dỡ bỏ, dù sao ông ta cũng buô.n bán m.a t.ú.y, nếu xử lý sản phẩm giúp mọi người thì không có vấn đề gì cả, cũng không cần mọi người dây vào. Kiếm thêm khoản tiền như vậy, nghiên cứu cũng không bỏ không dẹp, không phải tốt lắm sao?

Bộ trưởng Đào kiên trì dỡ bỏ, mọi người luôn dựa vào ngã tắt kiếm tiền cũng không phải là cách, vừa đúng lúc có hạng mục được chính phủ hỗ trợ, không bằng bắt đầu lại từ đây là được rồi.

Xưa nay viện trưởng Tưởng chẳng có chủ kiến gì, vậy nên ông ta tổ chức bỏ phiếu, thiểu số phục tùng đa số.

Đa số mọi người thiên về thu tay, chuyện cứ thế được quyết định, lục tục dọn đồ đi. Mới đầu thì không sao cả, nhưng suy cho cùng thì nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, mọi người đều có chút lơi lỏng mới để Hạ Chí Cương phát hiện ra bí mật dưới tầng hầm.

Chuyện lớn như vậy, Hạ Chí Cương phát hiện ra cũng không dám nói với người khác mà tới tìm viện trưởng Tưởng, không gì ngoài mục đích moi ít tiền. Vừa moi là tặng luôn mạng mình.

Viện trưởng Tưởng nói tới đây thì sang phía thư ký Thẩm: “Đều là kế hoạch của con ả! Ả còn nói không dính gì tới mình.”

Vừa phát hiện ra người chết, mọi người lại họp với nhau lần nữa. Ai cũng thề son sắt rằng chuyện này không dính tới mình. Viện trưởng Tưởng tin bọn họ mới làm theo thư mời nói, gọi cho Đường Văn, hy vọng ông ta thầm phái người lên đảo xem thử.

Bọn họ chỉ mới tháo dỡ thiết bị, tầng hầm còn chưa quét dọn sạch sẽ. Nếu nói cho người nhà Hạ Chí Cương ngay, người nhà làm ầm ĩ lên, cảnh sát đến tra kỹ lưỡng e là sẽ lộ bí mật. Kéo dài thời gian, tốt nhất là để cảnh sát loại trừ khả năng có người giết, khéo có thể đổi ngược lại, thuyết phục người nhà.


Thư ký Thẩm vẫn luôn ở chung viện trưởng Tưởng, ông ta mới tưởng là không liên quan tới cô ả, cô ả chỉ là người giám sát, đôn đốc mà Yến phái tới thôi, ai mà biết ả ta mới là chủ mưu chứ.

“Quăng nồi cho tôi cũng vô ích. Mọi người đều là tử tội, phân ra chủ mưu với tòng phạm làm gì chứ?” Lúc này thư ký Thẩm đã ngồi xuống, ưu nhã bắt chéo chân, “Tôi là người Yến sắp xếp tới đây, vậy thì sao nào? Việc là viện nghiên cứu nhận, công nghệ là viện nghiên cứu tìm ra, ai thoát được liên quan à?”

Lục Viễn Triết không quan tâm bọn họ chó cắn chó ra sao, chỉ muốn biết mục đích thiếu gia dẫn anh tới đây là gì: “Thiếu gia không bảo cô chuyển lời gì cho tôi à?”

“Có, hắn bảo tôi hỏi cậu, trải nghiệm hiện trường vụ án giết người liên hoàn ở sơn trang bão tuyết vui không?” Thư ký Thẩm cười nói, “Hắn nói dù sao đến lúc cậu hỏi tôi thì chắc chắn tôi đã thua nên khỏi phải nói với tôi lý do dẫn cậu lên đảo.”

Vụ án giết người liên hoàn ở sơn trang bão tuyết: Hình thức mô phỏng (còn gọi là đảo biệt lập), một nhóm người sẽ bị nhốt ở nơi biệt lập (làng, đảo, phòng kín…), vì điều kiện nào đó mà không thể liên lạc với bên ngoài hay rời khỏi, sau đó, một số thành viên rơi vào cái chết bí ẩn, người sống suy luận trong điều kiện giới hạn hoàn cảnh và tìm ra hung thủ lẫn trong đó

“Ý đồ của thiếu gia là muốn chơi với chúng tôi à?” Lục Viễn Triết cau mày. Cho tới bây giờ, bọn họ không hề rút ra được bất kỳ mục đích nào từ trong hành vi của Yến.

“Không được à? Lúc tổ chuyên án thất nghiệp, nghe đâu mấy cậu chán lắm mà.” Thư ký Thẩm mỉa mai.

“Thế không bằng để hắn đích thân tới tổ chuyên án kể chuyện với chúng tôi đi, có khi chúng tôi còn vui hơn được xíu.” Lục Viễn Triết không hề thấy đánh cược mạng người có gì hay.



Không dám say giấc, Lục Viễn Triết với Trình Mặc thay phiên nhau canh giữa đám người này, đội trưởng Hồ cũng tham gia vào, ba người gác suốt một đêm.

Nửa đêm hôm đấy, cuối cùng mưa to bão bùng cũng ngừng lại, muộn hơn một chút so với dự báo. Chỉ là sóng điện thoại chưa khôi phục, không biết trạm gốc xung quanh xảy ra vấn đề gì.

Còn may lái thuyền lần trước viện nghiên cứu đặt trước lái thuyền nhỏ sang, vốn dĩ chỉ là đón người theo lệ, thấy mọi người mang theo còng thì sợ ngây người.

“Mấy cậu là cảnh sát á.” Anh ta kinh ngạc đánh giá mấy vị lãnh đạo cúi đầu, tay đeo còng, “Toàn… toàn là phạm nhân.”

“Ừm.” Trình Mặc gật đầu.

“May mà thuyền của anh có thể tải 20 người, không một chiếc lại chở không hết.” Lục Viễn Triết cười nói, “Lái thuyền đi.”

“Phạm nhân vầy cũng nhiều quá…” Lái thuyền vừa cảm khái vừa lái thuyền rời bến tàu. Ngẫm nghĩ một chút, anh ta vẫn tò mò hỏi một câu, “Án gì vậy?”

“Coi báo thì thấy thôi. Bọn này làm công tầng chót, không thể nói linh tinh.” Lục Viễn Triết không có ý định kể.

“Các cậu hai người mà một lưới bắt gọn bằng này, cỡ này chắc chắn là tinh anh, sao lại kêu là làm công.” Lái thuyền khách sáo với anh, “Hồi bé tôi cũng muốn làm cảnh sát, tiếc là không thành.”

“Khéo nhỉ, hồi bé tôi cũng muốn học lái thuyền, anh dạy tôi còn kịp đấy.” Lục Viễn Triết nói rồi nhích gần tới, tò mò đánh giá vô lăng, “Cái này khó không?”


“Không khó.” Lái thuyền lái thẳng về phía trước vẫn còn thời gian trò chuyện phiếm với anh, “Học hai lần là biết ngay.”

“Vừa khéo tôi học hai lần rồi, cho tôi mượn nghịch tí được không?” Lục Viễn Triết hỏi.

“Hả?” Lái thuyền sửng sốt, ngây ra gật đầu, “Được chứ… thật không? Đừng làm bậy, một thuyền người đó.”

Lục Viễn Triết lái được thật, thuyền quy cách nhỏ anh đã đi rất nhiều lần, cũng do tò mò mà theo đám bạn cùng bè học vài lần, lái thẳng không khó.

Chắc chắn định vị GPS không vấn đề gì, anh tiếp tay vô lăng, vững vàng lái trên biển.

“Được chứ?” Anh đắc ý liếc nhìn lái thuyền.

“Biết thật luôn, giỏi đấy.” Lái thuyền khen chân thành.

Đúng lúc đó, Trình Mặc lấy súng ra chĩa vào lái thuyền: “Lùi về sau, dựa tường, hai tay ôm đầu, không được cử động, nếu không tôi nổ súng.”

“Hử?” Lái thuyền mù tịt, bị ánh mắt cậu đe dọa, không dám nhúc nhích, từ từ dịch vào tường.

“Cua gắt chơi nhiều cũng chán, nhưng không thể không phòng.” Lục Viễn Triết vịn một tay trên vô lăng, ngoái đầu ném cho anh ta ánh mắt đắc ý, “Lần này thiếu gia lại sai mày đưa thông điệp gì cho tao?”

“Không có gì!” Ánh mắt lái thuyền trở nên hung ác, giọng nói cũng trầm xuống, “Sao phát hiện ra tao?”

“Tao nghĩ sao cũng thấy không thể nào không có hậu chiêu. Thiếu gia muốn chúng đưa tao đi thì ắt phải có thuyền. Sau khi lên thuyền tao thấy càng đáng ngờ, bão mới qua mà trên thuyền lại không có đồ cứu hộ.” Lục Viễn Triết nhìn gã, “Cảm thấy trên đảo bọn tao đảo ngược tình huống rồi ắt sẽ lơ là chứ gì? Nghĩ hay lắm, người ở trên biển, càng phải cảnh giác hơn.”

Lái thuyền cắn răng, tận mấy giây không nói gì, đến khi Trình Mặc định đi tới còng tay gã mới chợt cười to: “Vậy là tụi mày cảnh giác chưa đủ.”

Cùng với lời của gã, cabin thuyền vang lên tiếng nổ kịch liệt, âm thanh rất lớn nhưng lại không có lửa, con thuyền chỉ nhanh chóng gãy đứt rồi chìm xuống đáy biển.

“Không đưa mày về được, tiếc thật. Đáng ra nên để thiếu gia chỉnh chết mày.” Nháy mắt ngay trước lúc thuyền bị đắm, thư ký Thẩm cầm kíp nổ được giao cho lúc lên thuyền mà không ai hay, sau cùng còn nguyền rủa một câu.

- --

Ổ khóa chữ nhất: