Trên Đảo Lúc Này

Chương 3: C3



Quái vật chất đống, rác rưởi tập trung, đội hai vô dụng, đó đều là danh xưng đồng nghiệp dành cho tổ chuyên án Đảo Thành.

Nửa năm trước, lão đội trưởng chi đội điều tra tội phạm Châu Minh bỏ mạng "ngoài ý muốn". Phía cảnh sát thông báo vụ án có điểm kỳ lạ nhưng hiện trường lại được dọn dẹp chóng vánh, người thân không ở trong nước, sau khi kiểm tra thi thể thì hỏa thiêu ngay, gần như không để lại chút thời gian nào cho đội điều tra.

Nếu không có Lục Viễn Triết phản đối, vụ án này đáng ra đã kết thúc, không gì ngoài sự cố ngoài ý muốn, đội trưởng Châu say rượu ngã xuống nước, thi thể được người qua được phát hiện.

Khám nghiệm tử thi đúng là chết đuối, xung quanh cũng không có dấu vết ẩu đả, kỹ thuật bơi của đội trưởng Châu rơi vào cảnh nước sông chảy xiết cũng đúng là khó tự bảo vệ mình, đến cả con gái con rể từ nước ngoài vội vã trở về cũng không có dị nghị gì, tổ chức tang ma xong thì lại ra nước ngoài.

Nhưng Lục Viễn Triết phát hiện ra nghi điểm: Đã kiểm tra camera xung quanh, không phát hiện kẻ nào đáng nghi, chỉ thấy đội trưởng Châu đứng trước camera, ông ta lảo đảo, múa may tay chân, chỉ huy khoa trương, có ý bảo "đuổi theo".

Người khác nghiêng về đấy là say rượu, duy có Lục Viễn Triết không đồng tình, vụ án bị đè lại ở chỗ anh.

Lý do phía cảnh sát không điều tra triệt để anh biết chứ, đội trưởng Châu tham gia tiệc rượu của giới quan viên chính trị, nếu cứ một hai phải tra thì áp lực của cấp trên cũng rất lớn. Huống hồ camera nhà hàng dùng bữa hôm ấy gặp trục trặc, không có bằng chứng rốt cuộc là có những ai tham gia, cũng đâu thể lôi từng người ra hỏi được, có hỏi mớ lãnh đạo ấy cũng có ai thèm để ý tới bọn họ đâu.

Nhưng Lục Viễn Triết cũng có lý do kiên trì của riêng anh: Đêm trước ngày xảy ra chuyện, đội trưởng Châu có cho anh xem tấm thiệp mời.

Trên thiệp mời là con chữ thiếp vàng hoa lệ, viết "thư mời tiệc tối, ngày 7 tháng 7, không gặp không về, phần ký tên đề "Yến".

Yến, một băng nhóm tội phạm đã biến mất hơn 10 năm. Khi đó, bọn họ không chỉ bu.ôn lậ.u m.a t.ú.y mà còn gây ra nhiều vụ án lớn ở Đảo Thành. Đội trưởng Châu đã nhiều lần dặn anh án binh bất động, nhưng bị áp lực muốn kết thúc vụ án bức bách, cuối cùng anh cũng giao vật chứng ra.

Đây không phải việc nhỏ, cấp trên lập tức ra chỉ thị phải tra rõ ngọn nguồn.

Một lần tra là hai ba tháng mà vẫn không có chút kết quả gì. Tra đến cuối, Lục Viễn Triết không còn kiên nhẫn nữa, anh quay mũi giáo về phía người mình, nhận định có tay trong.

Chỉ một câu nói ấy, anh bị cô lập, cục trưởng Đường báo cáo với lãnh đạo thành phố, thị trưởng cực kỳ coi trong vụ án này, cho thành lập tổ chuyên án tiếp tục điều tra.

Lục Viễn Triết bị vứt vào phòng làm việc cuối hành lang của cục cảnh sát không nói, ngay cả người đưa cho anh cũng là mấy người không hợp rơ ai trong cục, lập tức hợp thành đội 2 yêu ma quỷ quái.

Lão đội trưởng bỏ mình, đẩy anh tới đây để chỉnh, rốt cuộc Tôn Viêm cũng ngồi lên chiếc ghế chi đội trưởng đúng như ý nguyện lại còn cười nhạo anh một trận.

Sau đó, bọn họ bắt đầu ba tháng tự suy ngẫm (mà thật ra là ăn no mập thây), ngày nào cũng gõ bàn phím như thi đấu thể thao điện tử, làm như mình bận lắm cơ, cũng chẳng thu hoạch được gì cả.


Tổ chuyên án tổ chuyên án, chuyện không nên nhúng tay vào thì đừng mó tay vào. Tuy không để mọi người được thảnh thơi nhưng cũng thống nhất là chỉ giúp đỡ cho đội điều tra, giám sát, pháp y, không có đặc quyền chỉ trỏ.

Nếu không phải tội phạm cưỡn.g g.ian ảnh hưởng cực xấu tới xã hội, cấp trên rất xem trọng, áp lực phá án trong cục lớn, Tôn Viêm đã không vứt cho bọn họ.

Đối với việc tóm được tội phạm, cục trưởng Đường rất hài lòng. Ban đầu còn tưởng là vụ án sẽ mọc mốc ở chỗ bọn họ, không ngờ lại bắt được tội phạm, coi bộ đầu trâu mặt ngựa cũng có tác dụng của mình đấy.

Đương nhiên, công lao là của tập thể, thẩm án xử lý phần sau thì giao cho đội 1. Đám bọn họ chỉ có thể bận việc linh tinh, ví dụ như ngồi đây mở đại hội suy luận về phần sơ yếu lý lịch này hòng lần ra ý đồ của các sếp.

"Mọi người nói xem sao Trình Mặc lại bị tống tới chỗ chúng ta?" Lục Viễn Triết là người chủ trì, anh ngồi tít phía cuối của bàn vuông giữa phòng làm việc, dáng vẻ nghiêm trang đến nỗi phù phiếm.

"Còn phải hỏi, 80% là thị trưởng cưỡng chế nhét vào, cục trưởng Đường sợ cậu ta làm việc ở tuyến đầu nguy hiểm nên vứt qua cho chúng ta." Tô Tiểu Chỉ mỉa, cô gấp quyển "Tứ đại danh bộ hồi kinh" trong tay mình lại, "Con em nhà quan mà, chắc chắn ngang ngạnh chơi trội, có tới bấm thẻ hằng ngày không còn chưa biết à."

"Không hẳn, giới chính trị ân oán tạp lắm, biết đâu cậu ta đắc tội ai đó rồi cũng nên." Đinh Thần Dục không đồng ý, "Ngồi ở đây toàn dân đắc tội người khác không còn gì?"

Câu này lại là nói thật, Lục Viễn Triết chống má, anh thầm nhẩm "tội" của mọi người: "Cũng đúng, toàn mấy đứa hơi khác người."

"Quên đi, tự các anh chị không tự biết à?" Vạn Dặc nhoài ra bàn, cậu ta trợn mắt nhìn mọi người, "Để tui tính cho xem."

"Đội trưởng Lục." Cậu ta nhìn Lục Viễn Triết, nói huỵch toẹt, "Chống đối cấp trên, đắc đội với đồng nghiệp, đối chọi gay gắt, lại còn là gay nữa."

Nửa năm trước, Lục Viễn Triết hãy còn là ngôi sao mới trong ngành cảnh sát, nhậm chức mới có mấy năm nhưng giải quyết mấy vụ án lớn hoàn mỹ với hiệu suất cao, còn am hiểu giao tế với đủ loại người liên quan đến vụ án, nhận dăm ba lá cờ thưởng. Còn giờ á, là tên gay chết bầm nghi ngờ người mình.

"Anh Dục." Cậu ta quay sang phía Đinh Thần Dục, "Thân phận thần bí, ở đâu ra nhảy vô tổ điều tra hiện trường, ít nói tàn nhẫn, cũng là gay."

Đinh Thần Dục được cục trưởng "quan tâm" đưa vào tổ điều tra hiện trường, vừa không hòa hợp với tập thể lại không có bằng cấp đáng tin, tính hướng thì làm mọi người thấy sợ. Mặc dù đỗ vào chính quy nhưng kiểu gì lại không bị người ta bài xích cho được.

"Tiểu Khê." Cậu ta liếc nhìn Lăng Khê, bị đối phương phóng điện nổi cả da gà da vịt đành rụt về, "Thích bận đồ nữ, hành xử khác người, pháp y kỳ khôi, cũng lại là gay."

Nếu con gái cố chấp học pháp y sẽ dễ làm người ta nghi ngờ thì cậu trai thích bận đồ nữ học pháp y sẽ khiến người ta phải thở dài, so ra càng dễ bị xa lánh hơn cả con gái.


"Hồi trước tôi không bận đồ nữ lúc ở cục." Lăng Khê khẽ phản bác, anh ta bất mãn chống cằm ngước lên.

"Mấy người có biết mấy người làm ảnh hưởng thanh danh của tui lắm không hả?" Vạn Dặc thống khổ nói, cậu ta cứ sợ tỉ lệ gay trong tổ cao thêm, "Tui còn muốn kiếm người yêu đó biết không?"

Cậu ta nói thật, cái này đúng là một trong những nguyên nhân mà tổ chuyên án không được người ta ưa: Vùng đất tụ hội gay. Bốn nam, hết ba người định hướng đối tượng là nam. Bình thường Lục Viễn Triết còn kiềm chế chút đỉnh chứ Đinh Thần Dục với Lăng Khê thì hết sức quá đáng, hay ra ra vào vào có đôi nữa nhé.

Nhưng mà hai người này không phải người yêu, chỉ là người cùng chí hướng thôi: Nghĩ là như vậy trai thẳng sẽ không lo bọn họ tia người yêu trong cục. Nhưng mà thật ra mọi người cảm thấy show tình cảm thế còn đau mắt hơn, thà là từng người đi ra đi vào thôi.

"Vậy còn em, em đây không thể là gay ha." Tiểu Chỉ trừng mắt với cậu ta, "Mặc dù thân mình rắn rỏi nhưng tốt xấu gì cũng là gái đẹp nha."

"Em là hủ nữ." Vạn Dặc khô khốc vặn lại một câu.

"Em khác, em là bị Quân Quân đội 1 hại." Lục Viễn Triết tiếp lời, "Ai bảo em là người có khả năng cạnh tranh cái ghế hoa khôi cảnh sát với cổ làm chi?

Chuyện này lòng ai cũng rõ, chỉ có Tô Tiểu Chỉ là ngạc nhiên, cô nhìn mọi người, cuối cùng bị ánh mắt của bọn họ thuyết phục: "Được thôi…"

Đổng Quân Quân thèm làm hoa khôi cảnh sát thì làm đi, mục tiêu của Tô Tiểu Chỉ là làm hiệp nữ của thời đại, không thèm cái xưng hô bình hoa kia.

"Còn tôi." Vạn Dặc nói mình, "Tôi là người mệnh khổ đã phát hiện ra đoạn video đó, có trách thì trách đội trưởng kéo tôi đi kiếm manh mối chung."

Trách cậu ta mới đến lại tăng ca tận tâm thế để bị số mệnh bóc trúng.

"Nhưng mấy cái này không ảnh hưởng tới kết luận, quy luật rất rõ ràng." Cậu ta nói cho xong, "Rõ ràng là thêm chàng gay tới nữa, em không tin đàn ông đàn ang đêm hôm bận đồ nữ đi lại trên đường đâu."

"Lỡ đâu ngươi ta chơi trò mạo hiểm thua thì sao…" Lục Viễn Triết vẫn không tin.

"Không, em vẫn cảm thấy cậu ta là con em nhà quan điển hình, anh coi đi, đẹp trai thế, còn từ Mỹ mới về." Tô Tiểu Chỉ kiên trì nói, cô lại bắt đầu mơ tưởng, "Dám là người hài hước lắm, không có giới hạn, hỗn thế ma vương nói tiếng Trung chêm tiếng Anh."

"Con riêng làm gì mà sống thoải mái thế." Lăng Khê với Đinh Thần Dục đều có chung suy nghĩ, "Kiểu này là để cục cho bữa cơm nhưng không trọng dụng đó."


"Biết đâu ba người ta sai người ta tới đó?" Đinh Thần Dục lại nhảy số thêm, "Không phải truyền thuyết là ông bô người ta coi trọng "Yến" chết đi sống lại mới thuận thế lập tổ chuyên án sao?"

Hai mươi năm trước, lúc Yến bị diệt, thị trưởng Trình đích thân đến hiện trường, đó là lần chiến công lớn vô đối trong nhiệm kỳ của ông ta. Lần này nghe đâu cũng là ông ta nhắc một câu với Đường Văn, Đường Văn mới có ý tưởng thành lập tổ chuyên án.

"Anh thấy sao?" Vạn Dặc hỏi Lục Viễn Triết.

"Đúng, anh thấy sao? Anh đã gặp người thật rồi." Tô Tiểu Chỉ cũng hỏi.

"Anh thấy sao hả…." Lục Viễn Triết chóng má, đầu óc không ngừng chiếu lại hình ảnh gặp gỡ tình ta đêm qua, xoay người đá một cú gọn ghẽ trái hẳn với cái biểu cảm luống cuống dễ thương phết, "Con trai của thị trưởng Trình à, trong nhà đào tạo ra tinh anh, nói không chừng là người ngoài lạnh trong nóng, nhỉ?"

"Ngoài lạnh trong nóng hay mà, dễ huông lắm." Tô Tiểu Chỉ vỗ tay bép bép như con hải cẩu, "Em bắt đầu hóng rồi đấy."

Chỉ cần là trai đẹp thì không thể nào thoát khỏi đầu óc hoang tưởng của cô. Mọi người lắc đầu ngao ngán, chuẩn bị tan sở.

Dọn lại mặt bàn, Lục Viễn Triết liếc mắt nhìn sơ yếu lý lịch của Trình Mặc, ảnh thẻ gần như đá bay hết đặc trưng nhân vật, chỉ có ngũ quan thanh tú là không che lấp được.

Đúng là một chàng đẹp trai, Lục Viễn Triết đồng tình với Tô Tiểu Chỉ, có thể chấm 9 điểm.

"Khéo người ta tới theo dõi đó, tháng đầu mới tới nhớ kiềm chế chút. Tranh thủ giờ chưa ai quản lý làm một ly không?" Đinh Thần Dục hỏi Lục Viễn Triết.

"Đi chứ." Lục Viễn Triết gật đầu, cười trong tiếng thở dài của Vạn Dặc.

Còn 1 điểm giữ lại cho mình, nếu phải so thì ở cái Đảo Thành này vẫn cứ là anh với Đinh Thần Dục mới cầm được "10 điểm".

Hai người có thể coi như rất nổi tiếng trong giới những người có cuộc sống phong phú về đêm.

Đinh Thần Dục là nổi tiếng một cách bị động, anh ta sưu tầm xe sang, không chỉ mỗi Porsche với Maserati mọi người nói được kiểu dáng tính năng, cả một số kiểu xe ít người biết, loại mà người trong nghề nhìn tới là không dời mắt được nữa.

Mấy phương tiện giao thông cục cưng ấy chỉ cần chạy trên đường phố tấp nập là sẽ có người để mắt tới. Bốn năm trước, lúc anh ta vừa về Đảo Thành là có người bóc ra ngay, "Đinh thiếu gia đã về nước."

Nhà họ Đinh ở Đảo Thành cũng coi như giàu nứt vách, giàu tới nỗi nhìn vào cứ tưởng lập nghiệp bằng mấy cách không chính đáng, tiếc là chưa bao giờ nghe tới lịch sử làm giàu của ông già nhà đấy, đa số mọi người còn chưa nghe tới công việc của anh ta nữa là.

Mới đầu, anh ta quay về làm ăn, hai năm trước mới thông qua kỳ thi nhân viên công vụ, được cục trưởng Đường dắt vào cục công an Đảo Thành.


Bốn năm trước, Lục Viễn Triết trông thấy mớ hàng anh ta cất giữ mới thắp lên ham muốn thi bằng lái xe, anh tìm cách làm quen Đinh Thần Dục, so ra thì hai người gặp nhau ở ngoài trước khi Đinh Thần Dục vào cục tận 2 năm.

Tiếc là biết nhau sớm thì tình báo cũng không nhiều nhặn chi, tới giờ Lục Viễn Triết chỉ biết Đinh Thần Dục thuộc thế hệ thứ ba của gia đình kinh doanh, ba mẹ anh ta đều không ở đây, chốt lại là làm cái gì ăn cũng không rõ.

Sự thần bí đó mang lại nhiều truyền thuyết về Đinh Thần Dục, gì mà trúng vé số gì mà hắc bang tẩy trắng có sất, may mà kiểu thời trang tạp không thịnh hành, chứ không là có thêm quả con lai mấy dòng máu nữa không chừng.

Đinh Thần Dục chưa bao giờ giải thích, mặc cho mọi người càng đoán càng vớ vẩn.

Lục Viễn Triết thì huênh hoang hơn, anh chủ động nổi tiếng. Hồi học cấp hai là anh đã phát hiện ra tính hướng của mình nhưng ông bà già đã nói là bắt buộc phải thành niên mới được come out. Vậy là năm 18 tuổi, anh như con ngựa hoang thoát cương, nhanh chóng gầy dựng tiếng vang ở Đảo Thành.

Năm đầu tiên lêu lỏng, bằng vào kỹ thuật lái xe ngon nghẻ, anh nhanh chóng lấy được danh hiệu 1 trong Thập Nhị Thiếu ở Đảo Thành.

Cũng giống như kinh thành Thập Tam Lang 2 vòng, bọn họ cũng đua xe, nhưng bọn họ là 12 người thật, Lục Viễn Triết là người giữ kỷ lục về tốc độ.

Danh hiệu của tay đua xe đến từ BK: Trần Chấn, anh dùng thời gian 13 phút hoàn thành hai vòng đua.

Về sau trường cảnh sát dạy dỗ thành công, anh rửa tay chậu vàng, biến thành tiểu thiếu gia thường xuyên ra vào chỗ hoạt động về đêm như Đinh Thần Dục, chính thức đặt chân vào vòng giao thiệp này.

Có tiền còn rộng rãi, đẹp trai lại dễ gần, quan trọng nhất bọn họ đều là 1, có thằng ngu mới không kết bạn. Thành ra chỉ cần hai người cùng xuất hiện ở quán bar nào đó là có thể kéo doanh số buôn bán đêm đó tăng ba bốn thành.

Giống hộp đêm Turning bọn họ hay tới, dù bọn họ không có mặt thì thi thoảng cũng sẽ có người đến thử vận may, thử xem bao giờ có thể ngồi lên động cơ chiến đấu của hai vị con cháu nhà giàu này.

Ở đây cũng có cửa nẻo, nghe đồn bọn họ chỉ dắt người ở Turning "đưa về nhà".

Truyền thuyết về hai người họ thì vô số, nhất là về lịch sử tình trường, mắm muối nêm nếm tới nỗi mặn chát, Lục Viễn Triết không biết mình đưa chàng mông to 1 mét 9 về nhà hồi nào, Đinh Thần Dục cũng không biết từ khi nào mà mỗi căn biệt thự nhà vàng của mình đều giấu một người đẹp hết, thậm chí anh ta còn không biết theo truyền thuyết mình có mấy căn biệt thự nữa.

Hai người có nói về chuyện này mấy lần, Đinh Thần Dục kiên trì nhận định không thể nào không liên quan tới việc Lục Viễn Triết thích nói phét ở quán bar được hết.

Hồi mười mấy hai mươi, đúng là Lục Viễn Triết để lại nhiều câu nói bừa không thể nào xóa nhòa được, phịa bừa sướng một chốc, thanh minh bao nhiêu năm cũng không ai tin. Sau khi anh cải tà quy chính, chính thức gia nhập đội điều tra tội phạm cục công an Đảo Thành, vầng sáng truyền thuyết chẳng những không nhòa đi mà còn đậm hơn nữa.

Anh bỏ cuộc, ai muốn nói gì thì nói đi. Giờ anh chỉ biết cẩn thận chạy đúng tốc độ đến nơi làm việc, mỗi ngày đón ánh nắng mai, làm một thanh niên có chí, biết quý trọng sinh mạng.

Hôm nay người mới đến, anh còn cố ý dậy sớm hơn ngày thường, vừa đẩy cửa tổ chuyên án, quả nhiên ai nấy cũng đã có mặt.

Không có vụ án nào để tra thì đón người mới trở thành việc lớn nhất.