Trên Đảo Lúc Này

Chương 20: C20



Lời tuyên bố tự sát 3

Trình Mặc không định dọn đi, vẫn đúng giờ mở cửa ăn sáng, nhưng đã nhận được một bài học, cậu rầu rĩ im ắng gắp đũa dưa muối, khuấy cháo rồi ăn, không nói thêm câu nào cả.

Còn may, Lục Viễn Triết thầm thở phào trong lòng. Ban đầu anh nói với Trình Mặc là ở tạm vài ngày, khỏe rồi hẵng quay về, giờ còn uống thuốc nhưng nhìn trạng thái đã khá hơn nhiều rồi.

Anh tự biết, một khi thả Trình Mặc về là cậu chàng lại ngày ngày làm bạn với mì ăn liền, cả bật bếp làm bát mì cũng không làm. Thậm chí anh còn ngờ là bật bếp kiểu gì cậu cũng không biết, cũng không biết phải thả sợi mì vào nước lúc nào nữa đâu.

Ăn xong bữa sáng, anh cũng không nhìn ra cảm xúc của Trình Mặc, sáng sớm cậu lại theo anh bước vào hành trình tìm giấy viết thư. Anh lái xe, Trình Mặc vẫn nhìn thẳng phía trước, cũng không vọc điện thoại nốt.

Anh còn tưởng chuyến này mình đảo khách thành chủ, ngờ đâu kết quả kẻ bại trận trước lại là mình.

Anh vốn thích nơi náo nhiệt, bình thường ở tổ chuyên án đã quen líu ríu, giờ Trình Mặc ôm bầu tâm sự không nói gì làm anh thấy khó chịu. Nghĩ ngợi một chốc, anh mở lời nhẹ tênh: "Sao? Bị anh lật tẩy nên thanh niên năm tốt không làm bộ nữa à?"

"Không phải." Trình Mặc lắc đầu, cậu liếc nhanh một cái rồi lại trưng ra nụ cười tiêu chuẩn: "Đội trưởng Lục không đồng ý cũng không sao, dù sao em cũng sẽ không ngừng cố gắng."

"Không nhìn ra cậu là kiểu người như vậy đó." Lục Viễn Triết không nhắc đến cơ thể thành thật của cậu, làm như không hề lật tẩy được lớp ngụy trang, "Cậu là con thị trưởng Trình đó, đời sống cá nhân không nên hỗn loạn như vậy đâu."

"Tàm tạm, chưa dẫn ai về." Trình Mặc nhìn chằm chằm phong cảnh giật lùi hai bên đường, làm bộ thản nhiên đáp trả, "Đội trưởng Lục đưa nhiều người về nhà như vậy, so ra em còn kém anh xa lắm."

"Hôm trước cậu còn bảo anh giữ bí mật hộ đó." Lục Viễn Triết liếc nhìn, "Bao nhiêu người biết bí mật của cậu rồi?"

"Không nhiều lắm." Trình Mặc không nói kỹ, "Ba em làm gì để em đi nói lung tung chứ."

"Ông già biết à?"

"Biết." Trình Mặc gật đầu.


"Không phản đối?" Lục Viễn Triết hơi ngạc nhiên.

"Đã phản đối, nhưng chuyện này phản đối thì có ích gì, chắc chắn không bẻ lại được." Trình Mặc nhún vai, hỏi ngược lại, "Ba mẹ anh thì sao?"

"Sao gì?" Lục Viễn Triết nhếch môi, "Sao trăng thì có."

Sau đó lại là khoảng ngắn lặng im, anh nghĩ một chút lại nhắc về vấn đề, "Cậu vầy không lo không tìm được một anh bạn trai à?"

"Em không tìm bạn trai." Trình Mặc đáp bâng quơ, "Lần trước nói rồi mà."

Chậc. Nếu là người có thể tùy ý để xảy ra gì đó thì cậu căng thẳng làm gì hả? Cậu mà không căng thì hôm qua khéo đã gạo nấu thành cơm. Lục Viễn Triết thầm chê bai, anh nghĩ một chút, đầu óc chợt xoay chuyển.

"Thật ra…" Lục Viễn Triết vốn không muốn nhắc tới đề tài này, dù sao càng tô thì lại càng đen, nhưng anh ngờ là Trình Mặc hiểu nhầm kiểu người anh thích, không thể không giải thích một câu, "Đúng là anh hay đưa bạn về nhà nhưng không có xảy ra quan hệ gì với bọn họ cả."

Trình Mặc không nói gì, chút kinh ngạc khống chế trong mắt chợt lóe lên như đánh giá tính chân thật trong câu nói đó vậy.

"Thật, anh thích mấy cậu trai trong sáng." Lục Viễn Triết buồn cười, anh liếc nhìn cậu, "Là bọn họ muốn có thể diện hay muốn hủy hoại thanh danh của anh gì đó mới ăn nói linh tinh."

Lục Viễn Triết thề điều mình nói là thật, cũng không biết vị nhân huynh nào đến nhà anh rồi phồng má giả người béo, cứ phải nói là đã xảy ra gì gì đó với anh rồi, từ đây biến thành tên này béo, tên kia cũng muốn béo theo, còn miêu tả thật sinh động. Anh cũng đâu thể thả ra tin mấy cái này mà giả được… mới thành ra như bây giờ.

Đầu óc Trình Mặc nhanh chóng xoay chuyển, lát sau, cậu chống kính xe, thì thầm một câu: "Em cũng… không có… nhiều bạn lắm."

Lục Viễn Triết đã cười thành tiếng trong lòng, ngoài mặt thì đáp một tiếng "à" không mặn không nhạt.

Lần này đến phiên Lục Viễn Triết thấy có hứng, anh không nói nữa, đổi thành Trình Mặc cứ chốc chốc lại liếc nhìn anh, muốn nói lại thôi hết tám vạn lần, muốn cứu vớt lại hình tượng bản thân.




Mấy cửa hàng ở làng đại học mở cửa khá loạn, Trình Mặc kiên trì, đến cả trường tiểu học trung học phụ thuộc cũng phải tra, bọn họ tốn thời gian lâu hơn dự tính. Quả không phụ lòng người, bọn họ đã tìm ra được thật.

Nhưng không phải là ở mấy cửa hàng này mà là ở một siêu thị trường học bình thường thuộc phân hiệu đại học Dương Hòa Đảo Thành, ngay trước khi nơi đó đóng cửa, bọn họ đã đi vào.

Chia binh ba ngã, chỉ tìm thấy giấy viết thư thuần màu trắng ở đây, Vạn Dặc và Tô Tiểu Chỉ còn tìm thấy loại giấy nháp bản thảo tương tự ở hai trường học khác, nhưng bề dày giấy không đúng, hẳn phải là giấy ở cơ sở kia.

Nhưng dù đã tìm thấy trường học thì nhân viên cửa hàng ở đây cũng chẳng có ấn tượng ai đã mua gì, camera giám sát chỉ bảo lưu hai tuần, không quay được cảnh người nào mua giấy viết thư cả.

"Thời nay người cần giấy viết thư không còn nhiều nữa, lại còn là loại không hoa hòe này." Lục Viễn Triết phân tích, "Có khi nào là lúc khai giảng mua bừa ít đồ dùng văn phòng phẩm, mua về làm giấy nháp không?"

"Có thể chứ." Trình Mặc gật đầu, cậu theo anh quay trở ra ngoài cửa siêu thị, nhìn phía kí túc xá đối diện, "Nhưng em cảm thấy sẽ không có ai đi thật xa để mua những thứ này, có lẽ cô ấy cũng ở gần đây."

Mỗi khu kí túc xá đều có siêu thị học đường ở rất gần, đúng là có thể ưu tiên điều tra ở mấy toà kí túc xá này trước.

"Cũng là cách hay, nhưng mấy tòa này kiểu gì cũng có trên trăm ngàn nữ sinh, e là không dễ điều tra đâu." Lục Viễn Triết nhìn tòa kí túc xá gần siêu thị nhất, anh ngăn ngẫu nhiên hai nữ sinh bước ra từ đó, "Bạn học này, khu này là chỗ ở của sinh viên học viện nào đấy?"

Nhìn thấy hai anh đẹp trai, hai nữ sinh vừa nói vừa cười dừng lại.

"Khu này á? Chắc học viện nào cũng có nhỉ? Năm 4 đều ở bên này, còn một bộ phận năm 3 nữa." Hai cô trao đổi với nhau, cũng không cho được kết luận chắc chắn.

Cám ơn hai cô gái xong, Lục Viễn Triết đứng dưới lầu suy nghĩ một chút rồi thở dài.


"Sao vậy?" Trình Mặc nghi hoặc liếc nhìn anh.

"Chủ nhiệm đại học nè, giáo viên hướng dẫn nè đều không dựa vào được, nhất là trước sau kì nghỉ là khó tìm nhất." Lục Viễn Triết đáp.

Có khó tìm hơn nữa cũng phải làm mấy người đó hiện thân, ít nhất cũng giao ra bảng biểu để bọn họ đem đi giám định xem có phải nét bút của cùng một người hay không.

Nhưng hôm nay cũng đã trễ lắm rồi, các phòng ban trong trường cũng đã đóng cửa hết, hai người chỉ đành quay về trước.

Chắc do hôm qua ngủ không ngon, hôm nay lên xe Trình Mặc mệt mỏi thấy rõ nhưng vẫn kiên trì không chợp mắt, đánh chết cũng ngồi ngay đơ bên ghế phó lái, sau cùng cậu mở chai coca ra sức nốc, còn chống chọi cơn buồn ngủ để nói chuyện vụ án với anh: "Anh nói xem sao đối phương lại tặng hoa cho anh?"

"Cậu cũng cảm thấy anh mắc món nợ tình à?" Nghe Trình Mặc lên giọng cuối câu, Lục Viễn Triết liếc nhìn cậu, "Quá nửa là canh chuẩn thời gian cho anh nhận được, không thì cách nửa tháng, gửi thư bình thường an toàn hơn."

Trình Mặc không lên tiếng, cậu suy nghĩ rồi lại hỏi: "Có khi nào là đang… tỏ thái độ thân thiết với anh không? Không phải người của Yến muốn gặp anh à?"

"Ai biết đâu." Lục Viễn Triết hít sâu, "Nếu gặp mặt rồi, tổ chức cảnh bày tỏ hoành tráng với anh thì anh tin mình mắc món nợ tình gì đấy."

"Cũng phải ha." Trình Mặc hùa theo một câu không rõ có ý gì, không biết có phải hôm qua bị vạch trần như vậy nên còn giận hay không nữa.

Sau đó cậu chẳng còn sức đâu nói chuyện. Dù Trình Mặc đã nốc chai coca nhưng vẫn díp mắt lại, lúc nào cũng có thể đánh cờ với Chu công. Lục Viễn Triết cũng có chút mệt mỏi, đúng lúc đêm khuya kẹt xe, phía trước có xe tông đuôi, đang đợi cảnh sát xử lý, anh chỉ có thể chờ đấy.

Tới lúc phía trước thông thoáng, Lục Viễn Triết ngoảnh sang thì thấy Trình Mặc đã ngủ từ bao bao, xem ra đồng hồ sinh học của tên oắt này không dễ gì bị coca làm ảnh hưởng.

Xe chạy đều đều, lúc tới sân cũng từ từ dừng lại đi vào. Lần này anh vừa mở cửa xe, Trình Mặc đã nhanh chóng giật mình tỉnh dậy, bình tĩnh xuống xe cứ như chưa hề chợp mắt.

Bình tĩnh thì bình tĩnh đấy nhưng hình như vẫn có chút u oán vì tối qua bị lật tẩy trong phòng.

Hiện tại Lục Viễn Triết lo cậu thù dai, anh còn phải tặng tranh vẽ nữa đó, có khi nào sẽ bị cậu đả kích báo thù không đây.



Sáng sớm hôm sau, Lục Viễn Triết dẫn Trình Mặc đến học viện Dương Hòa, những người khác cũng đi thẳng từ nhà tới, đến muộn hơn hai người họ một chút.


Giống như Lục Viễn Triết đã nghĩ, mặc dù có báo trước cho giáo viên hướng dẫn các khoa, lúc bọn họ đến nơi, vẫn có nhiều học viện không liên lạc được, không thể không đi giục từng nhà một.

Đối với chuyện giám định bút tích, Lục Viễn Triết cũng hiểu một hai, có thể giúp Đinh Thần Dục ít nhiều, những người khác thì ngược lại chẳng giúp được gì, vẫn luôn làm việc với các học viện.

Lăn lộn hơn nửa ngày trời, bị nhân viên giáo vụ các trường cho leo cây, Tô Tiểu Chỉ nóng lên: "Em có thể tạm rời khỏi tổ chuyên án đi đánh mấy giảng viên vô trách nhiệm không?"

"Bỏ bỏ." Đương mùa đông mà Vạn Dặc đưa cô que kem. "Bớt giận."

Mất hết cả buổi sáng bọn họ mới góp đủ tư liệu, may là chỉ tra sinh viên mấy lầu kế nhau, nếu mà tra hết trường thì chắc ngày mai cũng chưa xong.

Không dễ gì mới được ngồi xuống nghỉ ngơi, mấy lãnh đạo trường đã tới. Chủ động tới cửa thì chắc chắn không có chuyện gì tốt lành hết, bọn họ nói trên trời dưới đất đủ thứ nhưng thật ra chỉ có một ý: Sinh viên trường chúng tôi không thể có vấn đề, chắc chắn là các người làm sai, đề nghị mấy người làm việc kín tiếng hộ, đừng bôi xấu danh tiếng nhà trường.

Mấy người này lại còn nói dai, nói hết cả giờ đồng hồ, cuối cùng Đinh Thần Dục giám định bút tích hết chịu nổi mới đi sang, liếc mắt nhìn Trình Mặc ra dấu rồi ám chỉ một câu "thị trưởng Trình rất coi trọng vụ án này, con trai ông ta cũng đã tới" mới thuận lợi làm tiếp công việc.

Cục trưởng Đường nói Trình Mặc là linh vật của bọn họ, theo một ý nghĩa nào đó thì không chỉ mỗi cố gắng mà còn dùng tiện lợi nữa.

Công sức bỏ ra không phụ người có lòng, 2 giờ chiều, ánh mắt Đinh Thần Dục dừng lại ở một trang mở đầu của bài báo cáo: "Tìm được rồi."

Đưa cho Vạn Dặc nhìn thử, nét chữ tương đối giống nhau, cũng chỉ người trong nghề mới có thể suy ra một hai, song khi Đinh Thần Dục giải thích đặc trưng bút tích, bọn họ vẫn nghe hiểu.

Phùng Khả Hân.

Mọi người nhủ thầm tên cô rồi gọi giáo viên hướng dẫn của trường.

22 tuổi, sinh viên năm 4 học viện máy tính, thành tích ổn định ở mức vừa đạt chuẩn, rớt hai môn nhưng thi lại suôn sẻ, đã qua. Đúng như cô gái đã viết trong di thư, thật sự là một người bình thường.

Vạn Dặc tiện tay gọi điện thoại cho cô gái, chuông đổ rất nhiều tiếng mà chẳng có ai nhấc máy.

Ở cái thời đại mà điện thoại là vật bất ly thân, cứ năm ba phút là phải liếc nhìn một cái, mọi người đều có dự cảm không lành.