Trăng Tàn

Chương 6: Ngọc bội hoa sen



"Huynh...huynh... ở đây giả thần giả quỷ là ý gì, làm người khác giật mình đấy biết không."

Mộ Dung khoé miệng hơi nhếch,ánh mắt chứa đầy ý cười nhìn người đang bối rối đến nói năng lộn xộn kia. Hắn từ nhỏ đã luyện võ nên thính giác cực kỳ nhạy bén, lúc Tiểu Thất còn đang thập thò hắn đã phát hiện ra nhưng cố ý không lên tiếng để xem y muốn làm gì. Ai mà ngờ Tiểu Thất lại đứng đó nhìn đến muốn rớt hết liêm sỉ hắn mới định trêu chọc y một chút.

"Ai giả thần giả quỷ? Ta đang tắm ngươi không thấy à, ngược lại là ngươi nửa đêm nửa hôm không ngủ chạy tới đây rình mò cái gì?"

"Ta... rình cái gì mò. Ta là nhìn đường đường chính chính. Hà hà.... đều là nam nhân cái gì huynh có mà ta không có, ngại ngùng làm gì."

"Ồ". Hắn nhướn mày còn cố ý kéo dài âm ra.

"Vậy ngươi nhìn đi, nếu muốn ta có thể cho ngươi sờ một chút." Nói rồi hắn cầm tay Tiểu Thất đặt lên ngực mình.

Giờ mới để ý hắn nãy giờ vẫn chưa mặc y phục, thân trên không một mảnh vải. Tiểu Thất như bị bỏng nước sôi vội vàng rụt tay về, thật may giờ đã khuya nên không nhìn thấy mặt y đã đỏ bừng, Tiểu Thất thẹn quá hóa giận lớn giọng:

"Huynh, vô liêm sỉ, ai....ai thèm sờ. Ta cũng có vậy, huynh đắc ý cái gì. Xí."

"Ha ha ha....."

Tiểu Thất xoay người định đi về phòng lại nghe người kia cười nói:

"Về phòng hướng bên này mà."

"Ta là muốn đi bên này huynh cấm được à." Tiểu Thất đi được vài bước lại quay người cắm đầu chạy về phòng, nằm trên giường đắp chăn kín đầu.

AAAAAAA xấu hổ chết đi được, giờ sao dám nhìn mặt hắn nữa chứ, thật là khi không lại ra đấy làm gì không biết, nhưng mà nghĩ lại thấy Mộ Dung Hoa rất anh tuấn hoàn toàn không có khuyết điểm. Hai tay vỗ vỗ khuôn mặt đã nóng muốn bốc khói, lại nhìn tới bàn tay vừa nãy chạm vào ngực hắn, tim Tiểu Thất đột nhiên đập nhanh liên hồi, y bắt mạch cho chính mình rồi tự an ủi:" Không sao chỉ nhìn một chút rồi sờ một chút thôi có gì lớn lao đâu, tim mình chắc có vấn đề rồi mai phải uống thuốc mới được."

"Cạch" cửa phòng mở ra, Tiểu Thất nhắm chặt mắt vờ như mình đã ngủ say rồi, y căng thẳng đến nỗi thở cũng không dám thở mạnh. Cảm giác nến trong phòng đã được thổi tắt rồi cảm giác hắn vén chăn ra nằm xuống bên cạnh, Tiểu Thất còn cảm giác... À không phải cảm giác mà Mộ Dung thật sự vòng tay ôm lấy bả vai Tiểu Thất, rồi tay di chuyển xuống eo ôm lấy, chưa xong hắn lại rời tay xuống tới mông. Tiểu Thất giật mình giơ chân định đạp hắn lại bị người kia một tay giữ chắc cổ chân, hắn cười như có như không:

"Chưa ngủ sao không lên tiếng."



Tiểu Thất thở phì phò, giọng như mắc nghẹn:

"Huynh dám khi dễ ta, trêu chọc ta như vậy huynh vui lắm đúng không."

Mộ Dung nghiêm túc nhìn y trong bóng tối:

"Không phải khi dễ ngươi, tưởng ngươi ngủ rồi nên định ước chừng kích thước một chút ngày mai ta lên trấn tìm người may cho ngươi vài bộ y phục."

"Vậy...vậy sao không nói với ta một tiếng, làm ta cứ tưởng... tưởng..."

"Còn không phải do ngươi giả bộ ngủ sao, giờ lại quay sang trách ta."

"Ta....ta....xin lỗi."

Mộ Dung đưa lưng về phía Tiểu Thất nhàn nhạt "uhm" một tiếng, miệng nhếch lên một đường cong hoàn mỹ, tiểu ngốc nghếch này nói cái gì là tin cái đó hoàn toàn không chút nghi ngờ gì.

Mộ Dung cũng không phải nói dối, hắn hôm sau đúng là lên trấn trên mua thuốc cùng đồ dùng Tiểu Thất ghi trong giấy, cũng có đặt may cho y mấy bộ y phục cả mùa hè lẫn mùa đông. Chỉ là kích thước người của Tiểu Thất hắn nhìn bằng mắt cũng có thể tự ước chừng hoàn toàn không cần ôm ấp này nọ.

Tiểu Thất đang ngồi xếp bằng trên ghế dựa ở sân trước đọc y thư, y muốn tìm hiểu thêm về bệnh của Mộ Dung phu nhân thì nghe có tiếng người gõ cửa. Tiểu Thất đi ra khẽ mở cửa nhìn người bên ngoài, vừa đề phòng vừa thầm đánh giá. Người kia mày kiếm mắt hổ, khí chất mãnh liệt, tay còn cầm trường kiếm vừa nhìn liền biết là người học võ.

Tiểu Thất chỉ lộ mỗi khuôn mặt, mắt nhìn ngang lại nhìn dọc mà người kia cũng chỉ đứng đó nhìn Tiểu Thất chằm chằm không lên tiếng, hai người nhìn nhau chừng một khắc thì nam nhân bên ngoài ngại ngùng rời tầm mắt, Tiểu Thất lên tiếng dò hỏi:

"Xin hỏi vị huynh đài đây muốn tìm ai?"

"Bẩm báo lại với Mộ Dung sư huynh có Mục Vĩnh Kì cần gặp."

"Huynh ấy không có nhà, Mục công tử có chuyện gì gấp không Tiểu Thất có thể giúp huynh chuyển lời."

Mục Vĩnh Kì mặt vẫn lạnh tanh không biểu cảm:

"Không cần, cũng không có gì quan trọng, tại hạ xin cáo từ."



Vĩnh Kì chắp tay hành lễ rồi rời đi, Tiểu Thất cũng cúi đầu đáp lễ, cửa chưa kịp đóng y lại nghe tiếng của Vĩnh Kì:

"Ngươi tên là Tiểu Thất?"

Tiểu Thất khó hiểu:

"Phải.... huynh...."

Lời chưa nói xong người kia đã đi mất dạng. Gì chứ không thể kiên nhẫn nghe hết câu à.

Mộ Dung Hoa cưỡi ngựa đến trước phủ huyện lệnh nhưng không vào bằng cửa trước mà hắn dùng khinh công đạp lên tường rồi lên mái của huyện các. Hắn lướt nhẹ như gió từ viện này tới viện khác rồi dừng lại tại gác mái của nội uyển các ở hậu viện, hắn đứng thẳng tắp hai tay khoanh trước ngực nheo mắt nhìn nam nhân mặc quan phục đang nhàn nhã chơi cờ một mình.

Mộ Dung dang hai tay, chân đạp nhẹ lên mái ngói một đường bay xuống cạnh quan nhân, còn tiện tay rút luôn ngọc bội bên hông của gã. Quan nhân bị làm cho giật mình quát lớn:

"Đệ... tên tiểu tử này, huyền môn mở rộng thì không đi lại thích vượt tường là thế nào. Trả ngọc bội cho ta, khó khăn lắm mới mua được đấy."

Ngọc bội hình vuông nhỏ bằng nửa lòng bàn tay hắn, bên trên còn khắc nổi một đoá hoa sen cực kỳ tinh tế và đẹp mắt. Hắn không nói hai lời cất ngọc bội vào trong người rồi ném cho người kia một khối bạc 500 lượng, hắn lên tiếng cắt ngang lời nói ngay cổ họng của quan nhân:

"Dư thì huynh được lợi còn nếu thiếu xem như huynh xui xẻo, ngọc bội này vào tay đệ huynh đừng nghĩ tới việc lấy lại."

"Dư?... Đúng là dư được chút ân tình của đệ đấy. Nói xem sao đột nhiên tới thăm ta thế, có phải đệ đồng ý tới làm bổ đầu của huyện phủ rồi không?"

Mộ Dung ngồi xuống ghế tùy tiện lấy một quân cờ đặt lên.

"Ai muốn làm cái chức bổ đầu của huynh."

Quan nhân hơi tiếc nuối nhưng cũng gật đầu tán đồng:

"Cũng đúng, đệ vốn là một con đại bàng nơi đệ nên ở là bầu trời trên cao chứ không phải là một khu rừng nhỏ này. Ở đây làm bổ đầu thật quá uổng phí nhân tài."