Tổng Tài Tàn Khốc: Cưỡng Tình

Chương 48: Ý tưởng của Lam Nghi



Nhiếp Phong cầm cổ tay mảnh khảnh của Lam Nghi, đầu ngón tay của hắn lách vào giữa quai đồng hồ và cổ tay cô, lớp vải nhung chạm lên làn da của cô vừa ram ráp vừa mìn mịn, khiến cho Lam Nghi có chút cảm giác xa lạ không quen.

_ Phải cắt mỗi bên 3 mắt mới vừa!

_ Dạ vâng! Nhiếp tiên sinh xin ngài đợi một chút! Chúng tôi lập tức mang đồng hồ của tiểu thư và của ngài đi chỉnh sửa ngay ạ!

Nữ nhân viên cung kính cầm lấy cổ tay Lam Nghi, cẩn thận cởi chốt đồng hồ như thể nâng một quả trứng mỏng. Chiếc hộp đựng đồng hồ bằng vàng nguyên khối bọc nhung đen khắc dòng chữ Rolex Royal tinh xảo sang trọng, chỉ cần nhìn lướt qua cũng biết được giá trị của món đồ đắt tiền tới mức như thế nào!

Lam Nghi nhìn hộp đựng đồng hồ chạm trổ bằng vàng nguyên khối ấy, trong đầu tự dưng nghĩ đến việc nếu phòng đột nhiên bị trộm đột nhập, cầm hộp đồng hồ đó đứng từ xa mà ném trúng đầu đối phương, có khi từ án trộm đồ thành án mạng mất!

Nhiếp Phong cởi găng tay ra, bước đến phía quầy phục vụ kem dưỡng da bơm một chút ra tay. Khi hắn xoa xoa hai bàn tay vào nhau, một mùi hương đào chín dễ chịu bung tỏa ngào ngạt thơm tho.

_ Em có biết mỗi chiếc đồng hồ Rolex trung bình mất khoảng hơn một năm để hoàn thiện không? Với những chiếc đồng hồ công phu tinh xảo thì có thể thời gian hoàn thiện còn dài hơn rất nhiều, có thể lên tới 2 hoặc thậm chí là 3 năm.

Mặc dù rất ghét Nhiếp Phong, nhưng Lam Nghi thật lòng khâm phục sự hiểu biết của hắn. Ở cạnh Nhiếp Phong giống như ở cạnh một kho từ điển sống vậy, thật sự học hỏi được rất nhiều.

Đầu ngón tay của hắn chỉ cho cô thương hiệu Rolex nằm trên chiếc cột, thanh âm tràn đầy từ tính vang lên sát gần bên tai cô.

_ Giá trị của những chiếc đồng hồ này không nằm ở kim loại quý hiếm hay kim cương đắt tiền, mà nằm ở sự chính xác tuyệt đối và độ bền gần như vĩnh cửu. Giống như chiếc đồng hồ của em, cho dù bị một con voi dẫm lên đi nữa cũng không thể nào làm cho kim loại bị xước hay mặt kính đồng hồ bị vỡ. Và cho dù em có để chiếc đồng hồ đó 30 năm trong bụi bặm, chỉ cần lau đi và thay pin là lại chạy bình thường, không sai lấy một giây nào…Còn chưa kể đến khả năng chống nước và áp lực độ sâu. Em có thể đeo một chiếc Rolex lặn xuống độ sâu hơn 500m dưới mực nước biển mà không sợ hư hỏng.

Lam Nghi nghe Nhiếp Phong say sưa kể, ánh mắt thông tuệ sáng lấp lánh đầy sự tự tin cuốn hút, khóe môi đẹp tới mức đáng kinh ngạc luôn nở nụ cười nửa miệng đầy bí ẩn mê hồn, còn có cả thanh âm tinh tế trầm đắm…khiến cho cô bất giác giật mình…

Người đàn ông này…quả thật vô cùng đẹp!

Đẹp tới mức khiến cho người ta liên tưởng đến loài Ma cà rồng bí ẩn, mê hoặc, ma mị….và khát máu…!

Một suy nghĩ thoáng qua đầu Lam Nghi, khiến cho cô giật bắn mình…

Và rồi khiến cô giận dữ với chính bản thân mình!

Đôi mắt đang nhìn hắn như nuốt từng lời của cô đột nhiên trầm hẳn xuống. Lam Nghi quay đầu đi như không quan tâm, giọng nói khàn nhẹ vang lên đầy lạnh lùng.

_ Nếu có giá 2 triệu USD thì tôi nghĩ bản thân nó phải làm được nhiều lợi ích hơn thế chứ?

Câu nói của Lam Nghi khiến cho ánh mắt của Nhiếp Phong nhìn cô có chút thay đổi.

Bởi vì Lam Nghi mải vu vơ quan sát mấy cái đồng hồ dưới mặt kính nên không để ý đến ở nơi khóe môi của Nhiếp Phong đung đưa một nụ cười mơ hồ.

_ Vậy theo em…Định giá trị của một đồ vật chính là phải xem tác dụng của đồ vật đó đem lại được gì sao?

_ Tất nhiên rồi! Một chiếc đồng hồ chỉ bền, chuẩn xác, đẹp mắt mà có giá đến 2 triệu USD? Những giá trị thực sự nó mang lại không phải là những thứ mà một chiếc đồng hồ đáng lý luôn phải có sao? Nếu như nó có thể khiến cho con người đeo nó mùa đông thì ấm mùa hạ thì mát, lúc đói đeo vào thì no lúc khát đeo vào thì thoải mái như vừa được uống nước suối ướp lạnh thì còn có thể xem xét…!

Câu trả lời thẳng như ruột ngựa của Lam Nghi khiến cho Nhiếp Phong bật cười.

Hắn chống khủy tay lên mặt kính, dùng ánh mắt vừa tội nghiệp vừa thích thú nhìn khuôn mặt quay nghiêng của Lam Nghi…

Đôi mắt hoang dại có chút ngông cuồng, sống mũi thanh tú, khuôn mặt sắc sảo cá tính, đôi môi căng mọng gọi mời, mái tóc xõa tung…Đúng là một sinh vật đẹp tới mức đáng giận!

_ Lam Nghi…em đúng chỉ là một con báo con!

Câu nói bất ngờ của Nhiếp Phong khiến Lam Nghi giật mình nhìn hắn.

Đầu ngón tay thon dài tinh tế của Nhiếp Phong chỉ vào mặt kính đồng hồ như thể muốn đè chết một con kiến nhỏ vô hình dưới đó.

_ Nói cho em một bí mật của thế giới này nhé…Thật ra giá trị của một vật không nằm ở bản thân giá trị của vật đó, hay nó có bao nhiêu tác dụng, mang lại bao nhiêu lợi ích….mà là ở cách người ta nhìn vào nó và định giá nó!

Chút mơ hồ hiện lên trong lòng mắt của Lam Nghi, cô nhìn Nhiếp Phong với ánh mắt mờ mịt khó hiểu.

Nụ cười nở trên môi của hắn, Nhiếp Phong giống như thể đang giảng giải cho một đứa con nít phép tính 1 + 1 \= 2. Hắn rút từ áo vest ra chiếc ví nhãn hiệu Hermes, mở ra và rút ra một tờ 100 USD.

_ Đây là cái gì?

_ 100 USD!

Lam Nghi nhìn hắn khó hiểu, mờ mịt trả lời.

_ Nếu tôi nói em đây thực chất chỉ là một tờ giấy bẩn mang số 100 trên mặt thì sao?

Đôi môi căng mọng của Lam Nghi run run mở ra….nhưng cô không thể thốt ra một lời nào…

Vì căn bản cô không biết cãi hắn như thế nào!

Nhiếp Phong mỉm cười, đặt tờ 100 USD trước mặt cô, dịu giọng giải thích.

_ Bản chất của tờ tiền này chỉ là một tờ giấy lộn được vẽ vài vòng hoa văn xanh xanh. Người ta in ra nó, và định giá nó là 100 USD thì bản thân nó có giá trị là 100 USD. Nếu bây giờ người ta phát hành tiền mới, thì nó sẽ lại trở về nguyên dạng là một tờ giấy lộn, hoàn toàn không có chút giá trị nào!

Ánh mắt của Lam Nghi sáng bừng lên, như thể cô vừa được tiếp thu một kiến thức mới vậy…



_ Bây giờ thì em hiểu tại sao tôi nói giá trị của một vật không nằm ở bản thân vật đó, mà nằm ở cách người ta nhìn vào nó và áp giá trị lên nó chưa?

Lam Nghi à lên một tiếng rồi gật gật đầu…Ánh mắt nhìn Nhiếp Phong bây giờ đã là một ánh mắt hoàn toàn khác.

_ Đồng hồ của ngài và tiểu thư đã xong rồi ạ…Mời ngài và tiểu thư ướm thử xem đã vừa ý chưa?

_ Để tôi đeo cho em.

Nhiếp Phong đi găng tay lại, cẩn thận đeo đồng hồ cho Lam Nghi…và vẫn như trước, hắn dùng ngón tay kiểm tra độ rộng ở quai đeo cho cô.

_ Dễ chịu không?

_ Được rồi ạ…Ngài tháo ra cho tôi đi!

Lam Nghi gật đầu…Nói với Nhiếp Phong, mặc kệ cái cau mày của hắn.

_ Từ giờ về sau phải đeo nó…không được tháo ra!

Bàn tay của Nhiếp Phong nắm chặt lấy cổ tay của Lam Nghi, khiến cho cô giật mình.

Lam Nghi ngỡ ngàng nhìn Nhiếp Phong, hoàn toàn không nhận ra con người vừa vui vẻ giải thích cho cô những chuyện trên trời dưới biển đâu mất rồi…

Rồi Lam Nghi chợt nhận ra…Nhiếp Phong thật sự không hề kiên nhẫn như cách vẻ bề ngoài của hắn!

Và mỗi lời hắn nói ra…đều là sự thật! Đều nghiêm túc đến mức đáng sợ!

Lam Nghi thở ra một hơi dài, miễn cưỡng gật đầu.

Lúc bây giờ Nhiếp Phong mới buông tay cô ra, rút tấm thẻ đen bằng kim loại quyền lực của hắn ra đưa cho cô nhân viên cùng tờ 100 USD trên mặt bàn.

_ Thanh toán!

Cô nhân viên tươi cười đón tấm thẻ của hắn và giữ tờ 100 USD lại…Số tiền bao hậu hĩnh cùng với số tiền hoa hồng từ hai chiếc đồng hồ ngày hôm nay là đủ cho cô trả vé máy bay đi du lịch tới Pháp trong tháng sau rồi!

Lam Nghi thở dài, nhìn chiếc đồng hồ lấp lánh trên cổ tay, trong lòng thầm nghĩ…

“Không biết đeo chiếc đồng hồ này ra đường….khi trở về liệu còn toàn mạng hay không?”

*****

Sau khi ra khỏi showroom, Nhiếp Phong trực tiếp trở cô về chung cư, nói rằng chiều nay cô không cần đi làm.

Còn nói ngày mai đừng tới muộn nữa!

Lam Nghi thở dài nằm trên giường, chiếc đồng hồ tiền tấn lấp lánh trên những ngón tay….

Tư duy của những người sở hữu bộ não khổng lồ như Nhiếp Phong thật là kì cục, chiếc đồng hồ này có chức năng báo thức đâu mà nó cô cứ đeo nó là sẽ không đi làm muộn?

Chẳng lẽ là vì đắt quá cô không dám ngủ, cả đêm treo tay lên trần nhà vì sợ làm xước đồng hồ, cứ thế thức đến sáng luôn à…?

Thà mua cho cô một chiếc xe đạp có khi còn hơn…!

Thà mua cho cô một chiếc xe….!

Thà….!

Bất giác, một suy nghĩ táo bạo nẩy lên trong đầu Lam Nghi.

Và đôi môi căng mọng đầy đặn của Lam Nghi nở ra một nụ cười vô cùng…ranh mãnh.

Cô cuống cuồng đi tìm chiếc hộp bằng vàng của chiếc đồng hồ Rolex…rồi lao ra ngoài với tốc độ ánh sáng.

****

Showroom phân phối xe phân khối lớn của hãng BMW hôm nay đặc biệt vắng vẻ.

Không khí có chút cô tịch, tiếng nhạc sôi động cũng không thể làm giảm bớt đi sự quạnh hiu.

Nhân viên bán hàng đang uể oải sắp xếp lại mấy quyển catalogue trên bàn, cứ nghĩ rằng hôm nay sẽ là một ngày buồn chán thất thu thì đột nhiên cánh cửa showroom mở ra.

_ Kính chào quý khách!

Như một phản xạ có điều kiện, nhân viên bán hàng đồng loạt cúi chào người vừa bước vào.

Đến khi họ ngẩng mặt lên, liền nhìn thấy một cô gái có dáng người khỏe khoắn đầy sức sống, mái tóc xoăn phủ xuống gương mặt xinh đẹp cá tính, ánh mắt đặc biệt thu hút và bờ môi gợi cảm chết người…

Vừa giống như người Châu Á…lại giống như người Châu Âu!



Nét đẹp thật sự rất lạ.

Lam Nghi bước vào trong showroom, ánh mắt cô sáng lên khi nhìn thấy những mẫu xe phân khối lớn lóng lánh đẹp đẽ trong không gian rộng…

_ Xin hỏi tiểu thư muốn mua xe sao?

Nhân viên ngờ vực nhìn Lam Nghi…Một cô gái đi mua xe phân khối lớn…thật sự có chút…không hợp lý!

Lam Nghi quả quyết gật đầu, đôi mắt liên tục nhìn vào những chiếc xe với sự thích thú không che dấu.

_ Ơ…vậy thì xin mời tiểu thư đi lối này! Ở đây chúng tôi có những mẫu catalogue của những dòng xe mới nhất! Như là…

_ Không cần đâu!

Thanh âm khàn nhẹ như lửa cháy của Lam Nghi vang lên, khi ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào một chiếc xe trước mặt.

Chiếc BMW S1000 RR hầm hố như một con báo đen, với những đường cắt góc cạnh cùng những chi tiết bằng thép không gỉ sáng lóa mắt, nhìn chẳng khác gì một con quái vật!

Nụ cười nở trên đôi môi Lam Nghi biểu hiện cô mê nó ngay từ cái nhìn đầu tiên!

_ Tôi chọn cái này!

Giọng nói dứt khoát của Lam Nghi vang lên, khiến cho nhân viên bán hàng ớ ra…

Và anh ta nhìn thấy Lam Nghi lôi từ trong túi ra một chiếc hộp đồng hồ bằng vàng ròng nguyên chất, chữ Rolex Royal tinh xảo trên mặt đồng hồ.

Lam Nghi mở hợp đồng hồ ra, nụ cười toe toét trên môi.

_ Và trả bằng thứ này!

****

Sáng hôm sau

Nhiếp Phong đến công ty từ rất sớm. Hôm nay có một vụ kiện vô cùng quan trọng, hắn phải kiểm tra hồ sơ trước khi đích thân tới pháp viện!

Trong lúc đang tập trung vào giấy tờ chất đống, điện thoại của hắn đột nhiên rung lên.

Nhiếp Phong chẳng thèm bận tâm tới, vẫn cứ miệt mài đọc tài liệu…Cho đến khi hết cả tập giấy A4 dày tới đáng sợ, hắn mới thuận tay nhấc máy điện thoại lên kiểm tra.

Và lòng mắt của hắn lập tức nảy lên một tia kinh ngạc.

Đặt mạnh chiếc điện thoại xuống, Nhiếp Phong đứng dậy, ấn số nội bộ một cách giận dữ.

Tiếng trả lời cung kính kèm thêm chút sợ sệt vang lên.

_ Nhiếp Tổng!

_ Cô Lam tới chưa?

_ Cô Lam….à…ý ngài có phải là Lam tiểu thư không ạ?

Nhiếp Phong cau mày, đáp lại câu hỏi lúng túng của người bảo vệ bằng sự sốt ruột giận dữ…

_ Tới chưa?

_ Ờ…thưa ngài chắc là một lát nữa cô ấy sẽ….

BRỪM BRỪM!

Tiếng xe phân khối lớn nổ chát chúa vọng vào điện thoại, khiến cho Nhiếp Phong lập tức cau chặt mày lại.

Thanh âm như thể trút được gánh nặng của người bảo vệ cuống cuồng vang lên.

_ Thưa Nhiếp tổng! Cô Lam tới rồi ạ!

Nhiếp Phong đặt chiếc điện thoại xuống, sải chân dài của hắn bước tới phía cửa kính, bàn tay hắn chạm lên cửa kính lạnh toát.

Dưới sảnh, Nhiếp Phong nhìn thấy Lam Nghi đỗ chiếc xe phân khối lớn mới tinh bóng loáng, ngông cuồng gỡ mũ bảo hiểm ra khỏi mái tóc xoăn dày dặn. Dáng người đẹp tới hoàn hảo trong bộ đồ da bó sát vừa hầm hố vừa gợi cảm.

Đối giày da nặng trịch nằm dưới chân…Lam Nghi thoải mái treo mũ bảo hiểm lên thân xe, xõa tung mái tóc rồi khảng khái bước vào bên trong, mặc kệ một ánh mắt tóe lửa đang dõi theo cô từ trên tầng cao…!

Trong điện thoại của Nhiếp Phong, dòng tin nhắn của ngân hàng báo tới một số tiền rất lớn vừa được chuyển tới.

Nội dung chính là…

“Showroom chi nhánh hãng xe BMW thay mặt cô Lam Nghi thanh toán tiền thừa cho Nhiếp tiên sinh. Số tiền….”