Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này

Chương 126: Nước đục(2)



Ở Sokcho thuộc tỉnh Gangwon, Cheon Sa-yeon đảo mắt nhìn xung quanh khi đứng trước một cánh cổng trong khu rừng hoang vắng.

"Hử, gì thế?"

Có giọng nói của một ông lão phát ra từ phía sau Cheon Sa-yeon, người đang nhìn chăm chú vào cánh cổng vẫn đang đóng chặt. Ông lão với cái lưng còng, chống gậy từ từ lại gần chỗ hắn.

"Cậu là ai vậy?"

"Chào ngài."

Cheon Sa-yeon quay lại, nở một nụ cười rạng rỡ chào ông.

"Tôi đến để vào cổng."

"Cổng á?"

Nghe Cheon Sa-yeon nói vậy, ông lão gãi gãi mái tóc bạc rồi gõ gậy xuống đất vài lần.

"Cậu đến đây khi nhận được sự cho phép của Dong-gyu à?"

"Đúng vậy."

Hắn thậm chí còn chẳng thèm liên lạc cho bên kia chứ nói gì đến việc xin phép, Cheon Sa-yeon cứ nói dối thản nhiên vậy. May thay, ông lão chỉ gật đầu mà không hỏi gì thêm.

"Đi cẩn thận nhé, chàng trai."

Ông lão ngập ngừng nói qua đôi môi khô khốc rồi quay lưng đi xuống dốc. Ánh đỏ xế chiều xuyên qua những kẽ lá, nhẹ nhàng đung đưa trong gió.

"... Cảm ơn ngài."

Cheon Sa-yeon muộn màng trầm giọng đáp lại, hắn giải phóng năng lượng của mình. Cánh cổng phản ứng trước dòng năng lượng của hắn và từ từ mở ra.

Khi bước qua con đường như dải ngân hà trước lối vào, hắn cảm nhận được cái lạnh khác rõ rệt với bên ngoài. Haa, hắn thở ra một hơi trắng xóa.

Xào xạc.

Những dấu chân hằn sâu trên nền tuyết dày. Một khung cảnh giữa trời đông phủ tuyết trắng xóa hiện ra trước mắt hắn. Một tòa nhà lớn có phần lạc lõng xuất hiện dần qua cơn mưa tuyết.

Cheon Sa-yeon rút ​​thanh kiếm Lilith từ hành trang của mình trong khi nhìn lên tòa nhà. Tòa nhà trắng muốt và cao vút dưới bầu trời mờ sương cho thấy bản chất quyết đoán của người chủ sở hữu.

Hai gã đàn ông cầm giáo đứng canh trước cánh cửa làm bằng kính. Điểm nổi bật duy nhất là chiếc mặt nạ đen mà chúng đang đeo.

"Không được lại gần."

Một trong hai gã đàn ông đứng gác cửa nói với Cheon Sa-yeon khi hắn tới gần.

"Không có vị khách nào được mời tới trong hôm nay. Ngươi là kẻ xâm nhập."

"Nếu ngươi còn tới gần hơn, bọn ta sẽ phải dùng đến vũ lực."

Gã đàn ông giương cao ngọn giáo lên đe dọa, cảnh báo bằng một chất giọng đều đều như máy móc.

Cheon Sa-yeon nhìn mấy tên gác cổng một lúc. Rồi mắt hắn khẽ cong lên khi mỉm cười.

"Hai ngươi không bị kiểm soát tinh thần à."

"Ta nói lại lần nữa. Nếu ngươi dám tiến thêm, chúng ta buộc phải sử dụng vũ lực—"

Gã chưa kịp dứt lời thì tên đứng bên cạnh gã đã gục xuống. Một hành động trong chớp nhoáng và nhanh gọn đến nỗi không có đến một vết máu đọng trên thanh kiếm. Gã đàn ông liền chĩa mũi giáo vào Cheon Sa-yeon, ngay lập tức cánh tay gã bị chặt đứt.

"Kkuaaaargh!"

Gã đàn ông hét toáng lên với cánh tay đầy máu của mình. Máu bắn đầy trên nền tuyết. Sau khi bước qua gã đàn ông đang quằn quại đau đớn trên mặt đất, Cheon Sa-yeon từ từ đẩy cánh cửa.

Kéttttttttttttt.

Trái ngược với vẻ ngoài lộng lẫy của nó. Cánh cửa không hề có hệ thống điều khiển, nó di chuyển thật chậm chạp và cứng nhắc. Vừa bước vào đại sảnh có ánh đèn chùm chiếu sáng rực rỡ, những kẻ đeo mặt nạ đen đứng trên lan can tầng hai lập tức báo động.

"Có kẻ đột nhập, thưa ngài."

"Kẻ đột nhập."

"Có kẻ đột nhập."

Trước những lời đó, những tên đeo mặt nạ đen đang trốn trong mọi ngóc ngách bắt đầu đổ xô ra như những con gián.

Thấy vậy, Cheon Sa-yeon chỉ thở dài mệt mỏi với chúng.

"Ta muốn gặp chủ nhà."

"Ngươi đang nói đến ta sao?"

Một giọng nói tinh nghịch phát ra từ một người phụ nữ nhỏ nhắn đeo chiếc mặt nạ đen đang đứng trước cầu thang. Người phụ nữ tiến lên vài bước với cánh hai tay chắp sau lưng, nói tiếp.

"Rất vui được gặp mặt, Cheon Sa-yeon. Không, bây giờ ta nên gọi ngươi là Hội trưởng Cheon Sa-yeon mới phải."

"Đúng vậy."

Cheon Sa-yeon hơi nghiêng đầu. Mái tóc đen tuyền của hắn khẽ bay nhẹ theo hành động.

"Thật không may, với ta thì không."

"Ngươi nói không á."

Người phụ nữ gõ ngón trỏ vào chiếc mặt nạ đen của mình.

"Cũng phải. Đúng như lời cô ấy đã nói, có lẽ ngươi đã quá mệt mỏi với tất cả những chuyện này rồi."

"..."

"Nói đi, Hội trưởng Cheon Sa-yeon. Đã bao nhiêu lần chúng ta có cuộc trò chuyện như này rồi? Ngươi có nhớ không? Ngươi có đếm ra không? Lần cuối cùng ngươi đến nơi này là khi nào?"

Những câu hỏi tới dồn dập không ngừng, nó vừa nhẹ nhàng vừa đanh thép như thể đang chế giễu hắn.

Cheon Sa-yeon giấu đôi mắt ẩn dưới hàng mi dài.

"Có vẻ như có hiểu lầm rồi. Ta chỉ muốn nói rằng thật khó chịu khi có một tên trộm tùy tiện cướp mất đồ của ta."

"Haha, của ngươi á?"

Người phụ nữ cười như thể vừa nghe được một chuyện rất hài hước rồi nhìn quanh. Những tên đeo mặt nạ đen mang theo vũ khí bắt đầu tập hợp lại. Không chỉ tầng một mà cầu thang dẫn lên tầng hai, tầng ba cũng đầy tiếng bước chân.

"Ta nghĩ đó chỉ là ảo tưởng của ngươi thôi, Hội trưởng Cheon Sa-yeon. Có thứ gì trên thế gian này là thuộc về ngươi không?"

Hàng chục người đồng thanh thốt lên.

"Mọi thứ đối với ngươi chỉ như một giấc mơ mà thôi."

Lạch cạch.

Trong tay của một gã đứng gần đó là một cây chùy khổng lồ được nối với sợi dây xích dài, nó kêu leng keng mỗi khi chúng va vào nhau. Có gì đó nhớp nháp dính trên những chiếc gai được đóng vào thô sơ.

"... Ta không biết ngươi đã nghe được những gì."

Cheon Sa-yeon chạm bàn tay trắng muốt của mình lên thanh kiếm.

"Ta sống để bảo vệ tất cả những gì ta có."

Máu trào ra từ vết cắt sâu trên lòng bàn tay. Như đóa hoa nở rộ trên mảnh đất phì nhiêu, sức nóng bừng lên trên dòng máu đỏ.

"Cũng chẳng có gì mới lạ cả, Samael."

Cheon Sa-yeon ngẩng đầu lên và nhìn chính xác vào người đàn ông đeo mặt nạ trắng đứng giữa vô số chiếc mặt nạ đen. Máu chảy xuống lưỡi kiếm nhỏ tí tách trên mặt sàn.

"Trước kia, hiện tại, hay thậm chí là cả tương lai..."

"..."

"... Ngươi luôn khao khát những gì ta có. Luôn luôn như vậy."

"Cho phép sử dụng năng lực."

Samael ra lệnh bằng một giọng bình tĩnh, vẻ ngoài nhàn nhã của hắn đã biến mất. Dòng năng lượng bắt đầu tuôn trào từ những kẻ đang cầm vũ khí.

"Giết hắn."

Đùng!

Vừa dứt lời, một gã đàn ông cường tráng cao hơn 2m cầm cây giáo đâm thẳng xuống nơi Cheon Sa-yeon vừa đứng.

Cheon Sa-yeon nhảy lên né đòn sau một cú tiếp đất nhẹ nhàng. Hết đợt này lại một đợt tấn công khác lao về phía Cheon Sa-yeon khi hắn di chuyển.

Có nhiều năng lực khác nhau— tia sét ánh kim, dùi băng, đá phát nổ, quạt phi tiêu— nhằm chỉ để giết Cheon Sa-yeon theo mệnh lệnh của Samael.

Các năng lực về tinh thần như ảo giác, khuếch đại cảm giác và thôi miên cũng lao về phía hắn, nhưng không gì trong số chúng có thể tổn hại đến Cheon Sa-yeon hạng SS. Thay vào đó, những kẻ lao đến gần đều bị nhấn chìm trong biển lửa hoặc bị chém sạch tứ chi.

"Guaaak!"

Rầm, Keng!

Một nửa chân phải của gã đàn ông cầm chùy gai bị chặt đứt. Gã mất thăng bằng đánh rơi cây chùy trên tay và ngã xuống. Máu đỏ, lửa và tiếng la hét tràn ngập đại sảnh rộng lớn.

Ngay cả khi đang vung kiếm, cặp mắt đen của Cheon Sa-yeon vẫn không ngừng chuyển động. Khi Cheon Sa-yeon dễ dàng tránh một tia sét bằng cách nghiêng đầu, gã đàn ông với vết chém sâu trên ngực thay vì rên rỉ đau đớn như thường thì lại thốt ra lời bình phẩm.

"Ngươi không hề tập trung."

Ngay sau đó, một tên có khuôn mặt đang bị biển lửa nhấn chìm cũng lên tiếng hỏi.

"Ngươi đang tìm năng lực giả Han Yi-gyeol đúng không?"

Những tên giương vũ khí thay phiên nhau nói.

"Ngươi đang lo lắng à?"

"Ngươi đang tự hỏi Han Yi-gyeol có ở trong số bọn ta không?"

"Hoặc, ngươi đang nghĩ rằng cậu ta đã bị ta kiểm soát tâm trí mất rồi?"

Cheon Sa-yeon chém bay đầu ả phụ nữ, như thể những lời cô ả nói chẳng đáng để lắng nghe.

"Ồn ào."

Đùng!

Sàn nhà nứt vỡ cùng những bức tường sụp đổ. Cheon Sa-yeon cười nhẹ khi thấy cả tòa nhà đang rung chuyển.

"Ngươi nghĩ ta lo lắng cho Han Yi-gyeol sao?"

Xuyên qua cơn mưa máu, có thể nhìn thấy Samael được bảo vệ bởi những kẻ đeo mặt nạ đen. Cùng lúc đó, một vết thương đầu tiên xuất hiện trên má của Cheon Sa-yeon. Những vết thương nhỏ chi chít cũng dần xuất hiện từ các cuộc tấn công dài bất tận và không có điểm dừng.

"Ta cũng đang tự hỏi đấy. Trông ta giống vậy lắm sao?"

"... Ngươi biết mà."

Samael nhận thấy điều gì đó trong thái độ của Cheon Sa-yeon, chủ ý nói.

"Chẳng trách vì sao ngươi thả cậu ta đi dễ như vậy."

"Không phải ngươi cũng cố tình để lại vật phẩm của Han Yi-gyeol sao?"

Cheon Sa-yeon dùng mu bàn tay lau sạch máu đang chảy xuống gò má.

"Chắc ngươi phải nhớ ta nhiều lắm."

"Ha..."

Khẽ lắc đầu và thở ra một hơi dài, Samael chạm vào chiếc mặt nạ của mình bằng bàn tay hơi run. Khóe miệng của Cheon Sa-yeon nhếch lên, như thể biết lý do vì sao Samael lại chạm vào mặt nạ của mình như vậy.

"Ta đoán là nó gây phiền phức cho ngươi lắm nhỉ, vết sẹo trên mặt ngươi ấy."

Nghe được những lời như vậy, Samael ngừng chạm tay vào mặt nạ. Không giống ban nãy, hiện giờ xung quanh hắn đang cuồn cuộn ác ý.

Ngay khi đôi mắt của Samael, thứ gần như không thể nhìn thấy qua chiếc mặt nạ của hắn ta đang đeo, bắt đầu phát sáng với nguồn năng lượng dựng tóc gáy. Có một tên đeo mặt nạ đen bước ra ngoài hành lang và chạy đến chỗ Samael.

"Thưa ngài."

"... Nói."

"Phát hiện thi thể với một số thương tích ở tầng một và tầng hai. Thi thể là của số 23, còn bị thương là số 34 và 89 ạ."

"Hừm."

Samael nhớ lại những mệnh lệnh hắn đưa ra cho ba người đó, ngay lập tức gật đầu.

"Han Yi-gyeol đã hành động."

Hắn không nghĩ Han Yi-gyeol sẽ ngồi yên chịu đựng, nhưng cậu ta hung hăng hơn hắn tưởng. Có phải vì có con tin không?

"Tìm và lôi cậu ta đi."

"Vâng ạ."

Vừa dứt lời, hai mươi người đứng xung quanh Samael cùng lúc di chuyển. Cheon Sa-yeon vung kiếm nhanh hơn cũng nhận thấy những kẻ đó đang chạy tán loạn khắp tòa nhà.

Piu!

Một sợi dây bắn ra từ chiếc nỏ quấn quanh cánh tay trái của Cheon Sa-yeon như một con rắn. Ngay tức khắc, nụ cười biến mất khỏi khuôn mặt của Cheon Sa-yeon khi hắn dùng kiếm chặn chiếc rìu đang kề sát cổ mình.

Hắn nắm lấy sợi dây quấn quanh cánh tay và kéo mạnh.

"Hrgh—krhrgh!"

Tên cầm nỏ bị Cheon Sa-yeon kéo đến, đồng thời đầu hắn cũng bay khỏi cổ. Lông mày của Cheon Sa-yeon nhíu lại trước làn sóng vô tận của kẻ thù.

Một bên đã thu hút sự chú ý, tình hình sẽ trở nên phức tạp hơn nếu bên kia bị bắt. Trước khi điều đó xảy ra, Han Yi-gyeol...

"... -yeon!"

Cheon Sa-yeon ngay lập tức sực tỉnh trước giọng nói yếu ớt vang lên giữa âm thanh sắc bén của kiếm va chạm với nhau và những tiếng la hét chói tai.

"Cheon Sa-yeon...!"

Là Han Yi-gyeol. Cheon Sa-yeon nhanh chóng quay lại, đạp lên mặt đất và bắt đầu chạy tới. Hắn không ngừng chém sạch những kẻ cản đường và chặt đứt cánh tay của kẻ cuối bên kia đang nắm lấy sợi dây xích của Han Yi-gyeol.

"Khục..."

Han Yi-gyeol ho khan khi suýt bị kẻ thù kéo đi, cậu ngước lên nhìn Cheon Sa-yeon. Đằng sau cậu là Edward.

Cheon Sa-yeon cẩn thận nhìn vào đôi má đỏ bừng của cậu, dây xích bằng da dày quanh cổ, chiếc còng tay khóa chặt cổ tay, và bàn tay bị thương cùng mắt cá chân đang sưng đỏ. Đây là những lời đầu tiên hắn nói với Han Yi-gyeol.

"Trông cậu như đang diễn hài vậy, Han Yi-gyeol."

Han Yi-gyeol thở phào nhẹ nhõm và không lùi bước.

"Sao anh cứ phải kiếm chuyện với tôi thế?"

"Haha."

Cheon Sa-yeon nở một nụ cười khó hiểu khi đưa tay về phía Han Yi-gyeol đang ngồi trên sàn. Bàn tay của Cheon Sa-yeon bị cứa bởi thanh kiếm của hắn, và bàn tay của Han Yi-gyeol cũng đang bị thương bê bết máu do trốn thoát, đã gặp nhau.



(Dong-gyu, hay còn là Park Dong-gyu. Hội trưởng của hội Cheongho, người quản lý cánh cổng mà Cheon Sa-yeon đã bước vào. Một trong những công hội nhỏ quản lý các cánh cổng cấp C.)