Tình Cảm Sâu Nặng

Chương 21: Anh không kiêng kị điều gì, chỉ là để ý đến cô mà thôi



Trong phòng của thiếu nữ, tấm rèm cửa lấy màu hồng làm màu chủ đạo được kéo lại, che đi ánh nắng gay gắt bên ngoài làm cả căn phòng chìm trong u tối.

Cô gái nhỏ vẫn còn đang mê man, vẻ mặt trầm lặng bình yên. Người đàn ông ngồi cạnh giường dùng bàn tay to lớn vuốt ve làn da trắng nõn của cô.

Khóe miệng Tần Dập hiện rõ vết bầm, anh tự cười giễu lại làm cho vết thương hơi đau.

Ban nãy ở dưới tầng, chỉ cần Tần Dập muốn tránh thì Hoắc Tri Hành không thể nào đụng tới được một góc áo của mình. Nhưng khi anh ta ra tay, đột nhiên Tần Dập lại không muốn tránh đi, cứ đứng im hứng trọn cú đấm. Đây coi như là lời giao phó của anh dành cho ba mẹ của Kiều Tri Niệm.

Từ năm mười tuổi, Tần Dập đã đi theo ba của Lục Duy, do bị ảnh hưởng sâu sắc bởi hai vợ chồng nhà họ Lục nên chưa bao giờ dính đến việc gái gú. Loại quan hệ thể xác đơn thuần đó khiến anh cảm thấy buồn nôn. Vì thế, suốt hai mươi tám năm cuộc đời, Tần Dập vẫn cứ một thân một mình, chưa từng gần nữ sắc.

Nhưng Kiều Tri Niệm là ngoại lệ.

Bọn họ gặp nhau trong nhà kho cũ bẩn thỉu, anh vô tình quay đầu đối diện với đôi mắt xinh đẹp kia.

Từ lúc ra đời đến nay, Tần Dập đã sống ở nơi cực kỳ bẩn thỉu, thế nên anh biết người có ánh mắt sáng ngời như vậy chỉ có ở người vô cùng thuần khiết. Trái tim Tần Dập lập tức dâng trào thứ cảm xúc không thể kiểm soát được. Cho dù địa điểm xảy ra tình yêu sét đánh không hoàn mỹ lắm, nhưng điều đó không làm ảnh hưởng đến việc Tần Dập muốn biến cô gái như tiên nữ đó trở thành vợ mình, để anh có thể nâng niu, ngăn cản hết mọi bụi bặm cho cô.

Bàn tay men theo mép chăn tiến vào bên trong, động tác Tần Dập cẩn thận từng li từng tí, lòng bàn tay thô ráp áp lên vùng bụng phẳng lì của cô, cứ như có mạch đập nảy lên.

Ngắm nhìn dung nhan yêu kiều trên giường, trái tim anh dần mềm như nước.

…..

Quý bà được bảo dưỡng cực tốt đang ở bên ngoài khóc không ra hơi, mái tóc hơi rối. Hoắc Chính Kỳ nhíu chặt mày, vỗ về an ủi vợ, còn Hoắc Tri Hành lại đang chán nản dựa vào tường.

“Chuyện lớn như vậy mà hai người lại giấu tôi… Trong mắt hai người có còn người mẹ này nữa không…”

“Niệm Niệm chính là cục thịt trên người tôi, sao hai người lại có thể giấu tôi chuyện của con bé chứ…”

Bà cứ liên tục lặp đi lặp lại những lời này, giọng nói dần khàn đi.

“Mẹ.”

Hoắc Tri Hành thấy mẹ mình khóc đến sưng đỏ cà mắt, đành nói: “Đợi con bé tỉnh lại, con sẽ sắp xếp phẫu thuật cho em.”

“Cậu chủ.” Bác sĩ gia đình lâu năm của nhà họ Hoắc lên tiếng, vẻ mặt nghiêm túc: “Cơ thể của cô chủ vốn đã không khỏe, nếu giờ bỏ đứa bé thì có thể sau này sẽ rất khó mang thai được nữa. Tôi hi vọng mọi người hãy suy nghĩ thật kỹ.”

Kiều Uyển Ninh nghe vậy thì khóc lớn hơn, bà đẩy chồng mình ra rồi đi vào phòng con gái.

Lúc này, Tần Dập vẫn ngồi cạnh giường không nhúc nhích nhìn Kiều Tri Niệm, nghe thấy tiếng cửa mở, anh lập tức đứng dậy nhìn người phụ nữ đang bước vào.

“Bà Hoắc, chúng ta nói chuyện chút đi.”

Người đàn ông cao lớn mặc đồ đen đứng đó, khí thế của anh khiến người ta có cảm giác áp lực mạnh mẽ..

“Chúng ta không có gì để nói cả, mời cậu ra ngoài cho. Lời tôi muốn nói thì con trai tôi đã nói đủ nhiều rồi.”

Kiều Uyển Ninh lạnh lùng ra lệnh đuổi khách, Tần Dập cụp mi, quai hàm bạnh ra.

Với cảm xúc của nhà họ Hoắc bây giờ thì đúng là không phải lúc thích hợp để nói chuyện.

Anh quay sang nhìn cô gái đang nằm trên giường, cất bước rời khỏi phòng. Hai bố con nhà họ Hoắc vẫn đứng ngoài hành lang, họ không nói một lời nào, cũng không ngăn cản anh lại.

“Tôi sẽ còn tới nữa, hãy chăm sóc tốt cho người phụ nữ của tôi và đứa bé.”

Người đàn ông nói xong, thân hình cao lớn của anh cũng biến mất nơi cuối hành lang.

Ngày đó đối diện với Kiều Tri Niệm ở cửa lớn nhà họ Tần, anh chợt nhớ đến hai vợ chồng nhà họ Lục. Ba mẹ Lục Duy là thanh mai trúc mã, quen biết nhau đã hơn nửa đời người. Lục Cạnh hết mực yêu thương vợ mình, mãi cho đến khi họ hóa thành hai nắm tro hòa vào nhau, an nghỉ dưới đất. Người đàn ông mà anh coi như thần đó thà theo vợ đến Hoàng Tuyền còn hơn sống một mình trên đời và chịu đựng nỗi khổ tương tư.

Tình cảm của họ khiến Tần Dập rung động, cũng vào khoảnh khắc ấy, trong lòng anh dâng lên cảm xúc muốn để cô rời đi. Vì yêu thương cô gái nhỏ ấy nên Tần Dập không muốn cô phải rơi vào tình cảnh đôi bên khó xử. Ngay cả như bây giờ, cho dù nơi này không phải là Đông Nam Á, nhưng chỉ cần anh muốn đi thì vẫn có thể đưa cô đi được.

Có điều, cô gái nhỏ của anh sinh ra là để nhận được yêu thương, chứ không phải làm một người bị ép dạ cầu toàn.

Anh không kiêng kỵ điều gì, chỉ là để ý đến cô mà thôi.

Tần Thịnh ngồi trong xe rất lâu mới nhìn thấy Tần Dập đi ra. Thấy vết bầm trên khóe miệng anh, Tần Thịnh sững sờ vài giây, không thể tin nổi hoảng hốt nhìn thêm mấy lần.

Lúc lên nắm quyền nhà họ Tần, Tần Dập vẫn còn trẻ, dù cho có Lục Cạnh giúp đỡ thì vẫn có khá nhiều người không phục. Tần Thịnh vẫn còn nhớ những người không chịu thuần phục ấy đã bị Tần Dập dùng mọi thủ đoạn tra tấn như thế nào, ngay cả chính anh ta cũng phải hoảng sợ.

Vết thương trên mặt Tần Dập không nhẹ, người kia như muốn dùng một cú này đấm chết anh, nhưng Tần Dập vẫn rất bình tĩnh, giống như không hề tức giận.

Không chỉ không tức giận mà còn có một loại vui sướng không giấu được?

Tần Thịnh bị suy nghĩ này làm cho giật mình.

Tần Dập ngồi vào ghế lái phụ, gương mặt thật sự không thể hiện một chút tức giận nào, mà thật ra trông anh lại còn rất vui vẻ.

Tần Dập không hề né tránh mà cẩn thận nhìn vết thương trên mặt mình qua kính chiếu hậu.

“Chậc chậc, sức lực cậu của con tôi cũng không yếu nhỉ.”

Tần Thịnh đã trải qua rất nhiều trường hợp bất ngờ, cộng thêm thường ngày vẫn hay đơ mặt, anh ta chỉ có thể cắn chặt răng để không tỏ vẻ thất lễ.