Tiểu Tình Nhân

Chương 43: Ngọt



Tập đoàn Mạc thị,

Lương Ân nằm dài trên ghế sô pha, Mạc Thiên sau khi xử lý văn kiện liếc nhìn hắn ta: “Tới làm gì?”

“Đại ca, hôm nay tôi rảnh, lần trước nói sẽ đến nhà anh nếm thử đồ ăn của chị dâu, hôm nay liền muốn ăn.”

Mạc Thiên quả quyết lắc đầu: “Gần đây không rảnh, ăn cơm để sau đi, cậu về đi.”

“Không thể.” - Lương Ân đột ngột ngồi bật dậy: “Gần đây tôi bận muốn chết, thật vất vả rảnh rỗi đến thăm anh một chút, muốn ăn của anh bữa cơm mà anh lại hẹp hòi như vậy. Cũng không phải trôm mất chị dâu của anh, chỉ ăn cơm mà thôi.”

Thang Duy bên cạnh liều mạng nháy mắt, Lương Ân đúng là không còn chuyện gì khác để nhắc tới hay sao.

Gần đây quan hệ giữa Mạc tổng và Kiều tiểu thư vô cùng rạn nứt, Mạc tổng phiền lòng muốn chết, hắn ta còn dám nhắc tới.

Lương Ân tất nhiên nhận ra, lại nói: “Mâu thuẫn nội bộ à?”

Thang Duy: “…”

Không ai trả lời, Lương Ân làm ra vẻ hiểu biết: “Tôi biết ngay là cái dạng này, trên đời này làm gì có cô gái này chấp nhận sự tồn tại của một cô gái khác. Chị dâu của tôi đang không vui à? Việc này cũng rất dễ giải quyết, chắc chắn hai người chưa nghe qua, giải quyết nỗi buồn của nữ nhân, chỉ cần một cái túi hiệu a, còn chưa được, thì hai cái.”

Nói xong còn đắc ý hất hàm.

Thang Duy nghi ngờ: “Có đáng tin không?”

“Tuyệt đối đáng tin cậy.” - Lương Ân gật đầu: “Cứ nghe tôi.”

Thang Duy cảm thấy không đáng tin, chắc chắn Mạc tổng sẽ không làm theo.

Buổi chiều, sau khi đi gặp đối tác, trên đường trở về, Mạc Thiên nhìn thấy một cửa hàng, suy nghĩ một chút rồi bước vào.

Lời Lương Ân nói thật sự không đáng tin, và Kiều An Hạ cũng không phải dạng người bị tiền tài mua chuộc, nhưng rõ ràng anh chưa hề nghiêm túc tặng quà cho cô ấy.

Nhân viên bán hàng thấy anh đang khó xử nhìn liền ân cần hỏi: “Chào quý khách, anh muốn mua túi tặng bạn gái phải không?”

Mạc Thiên lắc đầu, lại đáp: “Tặng vợ tôi.”

Thang Duy: “…”

Khi nhắc đến vợ, người đàn ông lạnh lùng này lại trở nên thật dịu dàng.

Cuối cùng liền chọn một cái túi màu trắng mới nhất.

Trên đường về Thang Duy nhìn thấy Mạc Thiên rất thưởng thức chiếc túi, chiếc túi thì có gì đáng thưởng thức, nhưng tặng ai kia mới là lý do đáng nhìn.

“Mạc tổng, anh sẽ về nhà luôn sao?”

“Ở công ty còn chuyện gì sao?”

“Còn một số văn kiện chưa ký.” - Thang Duy đáp.

Mạc Thiên nhìn đồng hồ nói: “Về công ty xử lý cho xong, lịch trình sáng mai đẩy đi.”

Ngày mai là thứ bảy, anh đã lâu rồi không ở nhà một mình với Kiều An Hạ, nghĩ lại muốn ở cạnh cô lâu một chút.

“Vâng.” - Thang Duy gật đầu.

Hai người vừa đến sảnh của Mạc thị, đã nghe thấy cô gái ở quầy lễ tân gọi: “Trợ lý Thang.”

Thang Duy liếc mắt qua, nhìn thấy Lục Vi đang đứng ở quầy lễ tân cầm hộp súp.

“Lục tiểu thư.” - Thang Duy cau mày, Mạc Thiên bên cạnh cũng nhìn sang.

Lục Vi mừng rỡ chạy tới: “ Mạc Thiên, anh quay về rồi.”

Mọi người trong công ty đều trố mắt nhìn, cô gái lần trước được đón thẳng đến phòng Mạc tổng được đồn đại là bạn gái anh ấy, còn cô gái này sao lại thân mật với ông chủ như vậy?

Cô gái lễ tân có chút xấu hổ: “Cô ấy một mực đứng ở đây, tôi không làm gì được.”

“Đi thôi.” - Thang Duy nói tiếp: “Lục tiểu thư, chúng ta đi lên rồi nói”

Đi đến văn phòng của Mạc Thiên, Lục Vi đưa hộp súp đến nói: “Tối qua em thấy anh không thích uống canh kia, cho nên sáng nay em nấu lại một lần nữa. Lần này rất ngon, anh thử xem.”

Mạc Thiên ngăn cô ta lại: “Tôi không đói, thân thể em không tốt, sao ra ngoài làm gì?”

“Em đã khỏe hơn rồi.” - Lục Vi vội vàng nói: “Anh xem em một mình đi ra ngoài mà không xảy ra chuyện gì. Em có chút nhớ anh nên muốn đến gặp anh.”

Thang Duy nhíu mày cảm thấy không đúng, chẳng lẽ vị Lục tiểu thư này lại thích Mạc tổng?

Hừm…cũng có thể.

Chuyện này xảy ra, thì Kiều tiểu thư phải làm sao?

Thang Duy nhanh trí xoay người bỏ chạy.

Mạc Thiên nhìn Lục Vi nói: “Bây giờ em đã có công ty riêng rồi, chẳng phải tôi còn thuê giáo viên dạy thiết kế cho em sao, khi nào rảnh em nên học thêm về thiết kế.”

“Em đang học.” - Lục Vi gật đầu, nhanh chóng lấy bức vẽ từ trong túi đưa về phía Mạc Thiên: “Anh nhìn xem, cái này là em vẽ.”

“Ừm.” - Mạc Thiên gật đầu.

Lục Vi nhìn xung quanh, nhìn thấy chiếc túi mà Thang Duy đặt trên bàn khách.

Cô liền đứng dậy muốn tiến tới ôm lấy nói, miệng oa một tiếng: “Oa túi đẹp quá, cho em à?”



Lục Vi còn chưa kịp chạm vào túi ách, Mạc Thiên đã nói: “Không phải của em.”

Tay Lục Vi ngừng lại giữa không trung, cô sững người một chút mới nói: “A không phải của em à? Nhưng không sao đâu, em đang học thiết kế với gia sư anh mời đến, không bao lâu nữa em sẽ tự thiết kế những chiếc túi cho mình.”

Mạc Thiên cau mày, Lục Vi lần nữa sờ vào chiếc ấm giữ nhiệt: “Không còn nóng nữa, anh đến nếm thử đi.”

“Lục Vi…” - Mạc Thiên đột ngột gọi: “Có chuyện này tôi cảm thấy phải nói rõ ràng với em.”

“Mạc Thiên, em chợt nhớ có việc phải làm, em đi trước…” - Lục Vi muốn rời đi.

Mac Thiên không để cô ta đi liền nói: “Em đã cứu tôi, tôi chăm sóc em là chuyện đương nhiên, nhưng tôi đã có vợ sắp cưới, cái túi này tôi sẽ tặng cô ấy.”

Nghe vậy, bước chân Lục Vi hơi ngừng lại.

Cô quay lưng về phía Mạc Thiên lúc lâu mới quay người lại.

“Là Kiều tiểu thư lần trước phải không?”

Cô đã nhận ra từ rất lâu.

“Là cô ấy.” - Mạc Thiên gật đầu.

Lục Vi cười một tiếng không hiểu cô ta đang nghĩ cái gì.

“Kiều tiểu thư thật tốt, em rất thích cô ấy. Anh yên tâm, Mạc Thiên. Em sẽ không làm ảnh hưởng đến quan hệ của hai người. Em chỉ là cảm kích vì anh đã giúp em nên mới nấu canh mang tới, nếu anh không thích thì không cần để ý tới.”

Nói xong cô ta đi ra khỏi văn phòng, Mạc Thiên gọi Thang Duy đưa Lục Vi quay về.

Cuối tuần, vì là Lương Ân sẽ ghé ăn cơm, Kiều An Hạ đích thân xuống bếp nấu một bữa đãi khách.

Mạc Thiên thấy thế cũng đeo tạp dề lên: “Anh giúp em nhé.”

Dì Trương cười đến híp mắt: “Chậu hoa bên ngoài còn chưa tưới nước, tôi đi tưới cây.”

Hai người chủ nhân này gần đây luôn chiến tranh, hiếm khi hôm nay ở cùng một chỗ thân mật, bà nên cho họ không gian riêng tư.

Kiều An Hạ đỏ mặt: “Dì Trương bị anh dọa chạy rồi.”

“Sao lại dọa chạy, đây là lần đầu tiên nhà chúng ta có khách, anh là chồng của em, anh giúp em có gì sai sao?”

Kiều An Hạ gật đầu: “Được, anh đã tích cực như vậy thì rửa rau đi.”

“Được, tuân lệnh vợ.”

“Ninh nọt.”

Hai người đang nói chuyện, bên ngoài có tiếng động, Lương Ân che miệng: “Hừ… xem ra tôi đến không đúng lúc, bát thức ăn chó to như vậy, ăn không nổi.”

Kiều An Hạ: “…”

Cô trừng mắt nhìn Mạc Thiên rồi nói: “Anh đến rồi sao, ngồi đi.”

“Chị dâu, đừng khách sáo, tôi tự tìm chỗ là được. Hôm nay có nâu nhiều đồ ăn không, đại ca lúc nào cũng đòi về nhà ăn cơm, lại không cho tôi đến, làm tôi thèm chết đi được.”

Lương Ân nói chuyện rất vui vẻ và dễ nghe.

Kiều An Hạ bị hắn chọc cười: “Hôm nay tôi chuẩn bị rất nhiều món, anh ăn nhiều một chút nhé.”

“Haha… liền cảm ơn chị dâu.”

Hai người đang nói, ngoài cửa truyền đến một giọng nói khác vang lên: “Vậy hôm nay tôi cũng có góp đồ ăn.”

Kiều An Hạ và Lương Ân đều kinh ngạc, nhìn về phía cửa ra vào.

Liền thấy Lục Vi từ cửa thản nhiên bước vào.

Mạc Thiên lập tức nhìn về phía Lương Ân, Lương Ân vội vàng xua tay: “Không phải tôi.”

Lục Vi cong môi nở nụ cười: “Là em tự đến, em vẫn luôn muốn cùng Kiều tiểu thư trở thành bạn bè nhưng vẫn luôn không có cơ hội.

Lục Vi lại nhìn về phía Mạc Thiên nhẹ giọng: “Cũng là do anh không nói với em rằng Kiều tiểu thư là bạn gái của anh. Khiến em ở trước mặt cô ấy làm loạn đến chê cười. Kiều tiểu thư, cô sẽ không cười tôi phải không?”

Kiều An Hạ cau mày, sau đó lắc đầu: “Không có.”

“Vậy thì tốt rồi.” - Lục Vi nói xong, liền đặt đồ ăn trong tay xuống: “Không biết mọi người thích ăn cái gì, tùy tiện mua một ít đồ ăn, tôi sẽ vào bếp, mọi người đều nghỉ ngơi một chút?”

Đảo khách làm chủ? Lương Ân thấy thế nhếch môi.

“Ai lại để khách vào bếp bao giờ? Chủ nhà hai vợ chồng cùng nhau nấu một bữa thật là tốt, cô cùng tôi ngồi ở ngoài chờ đồ ăn là được.”

Lục Vi khựng người, ánh mắt dừng lại trên tạp dề đôi của Mạc Thiên và Kiều An Hạ một lát, ánh mắt tối sầm.

Lương Ân kéo Lục Vi đi nhìn Kiều An Hạ nói: “Đừng áp lực, thể hiện thật tốt là được.”

Kiều An Hạ bật cười gật đầu.

Chờ bọn họ ra ngoài, Mạc Thiên mới nói: “Anh không biết cô ấy sẽ đến.”

“Em tin anh.” - Kiều An Hạ đáp: "Tuy nhiên, khi cô ấy về, em sẽ phạt anh.”

Mạc Thiên cong môi nở nụ cười: "Được.”



Bàn ăn rất nhanh được chuẩn bị xong, Lương Ân khen không dứt miệng: "Chị dâu, cơm nhà của chị ngon quá.”

Kiều An Hạ bị hắn khen ngợi đến xấu hổ: "Cảm ơn.”

"Thật sự là rất ngon, chẳng trách ngày nào đại ca cũng muốn về nhà ăn cơm vợ nấu. Nếu là tôi, tôi cũng về nhà ăn.”

Lục Vi nghe vậy chợt cười: "Mạc Thiên, anh không chịu ăn cơm ở chổ em, hóa ra là trong nhà còn có thứ ngon hơn.”

Bầu không khí đang thật tốt, nhưng vì Lục Vi nói ra lời như vậy nên đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Cuối cùng, Lương Ân mở miệng cười cợt: "Đó là đương nhiên, đồ ăn ở nhà vẫn là thơm ngon nhất.”

Lục Vi cắn môi, không hài lòng cúi đầu.

Ăn cơm xong, Kiều An Hạ không muốn nhìn thấy Lục Vi nên muốn cùng dì Trương rửa chén, Lục Vi thấy vậy liền đòi đi theo, cản thế nào cũng không xong.

Hai người đứng trong phòng bếp, Lục Vi bắt đầu câu chuyện: “Nhìn Mạc Thiên lạnh lùng như vậy, kỳ thực anh ấy cũng có thể kể chuyện cười, cô có nghe anh ấy kể chuyện cười bao giờ chưa?”

Kiều An Hạ ngón tay dừng lại: “Vậy sao?”

“Ừ, có lần tôi ốm nặng, anh ấy vẫn ở bên giường tôi, kể chuyện cười cho tôi suốt đêm để khiến tôi cười. Đặc biệt anh ấy nói: Con voi cho vào tủ lạnh, mấy bước, em biết không?”

Kiều An Hạ nhíu mày, đây không phải chuyện cô từng kể cho Mạc Thiên nghe.

“Không biết.”

“Cô cũng không biết sao? Tôi lúc đầu cũng không biết, nhưng Mạc Thiên kể rất buồn cười nên tôi luôn khắc ghi, chính là….”

Mỗi lời nói của Lục Vi như một con dao khắc sâu vào trong lòng Kiều An Hạ.

Kiều An Hạ cuối cùng cũng không nhịn được: “Xin lỗi, tôi không muốn nghe.”

Lục Vi kinh ngạc, dì Trương bên cạnh tức giận nói: “Cô Lục, cô nên ra ngoài nghĩ ngơi đi, nhà bếp này chỉ có bà chủ có thể vào, không phải loại người nào cũng có thể chen vào.”

Lục Vi run tay, chiếc bát trên tay rơi xuống một cái rầm, gương mặt lập tức tái đi: “Kiều tiểu thư, tôi có nói gì sai không? Tôi không cố ý kể chuyện giữa tôi và Mạc Thiên, cô đừng giận Mạc Thiên được không?”

Kiều An Hạ nhíu mày: “Lục tiểu thư, hình như tôi và dì Trương cũng không có nói cái gì, cô cũng không cần phải bày ra bộ dạng này.”

Nhìn thấy bát đĩa rửa sạch, Kiều An Hạ liền đi thẳng ra ngoài, Lục Vi vội vàng đuổi theo, kéo Kiều An Hạ: “Kiều tiểu thư, cô đừng tức giận có được không?”

Mạc Thiên và Lương Ân cùng đứng dậy: “Sao vậy?

Lục Vi sắc mặt tái nhợt, thân thể gầy yêu run rẩy như sắp ngã xuống.

“Mạc Thiên, em xin lỗi, em không biết nói ra cái gì, Kiều tiểu thư không vui, anh hãy giúp em giải thích được không?”

Kiều An Hạ cười lạnh: “Lục tiểu thư, cô diên xuất thật giỏi.”

Nói xong Kiều An Hạ lập tức đi lên lầu.

Mạc Thiên nhíu mày nhìn Lương Ân: “Đưa Lục Vi về.”

Lương Ân gật đầu: “Được.”

Lục Vi còn không muốn rời đi, không ngừng nhìn Mạc Thiên: “Em xin lỗi.”

Mạc Thiên không nhìn cũng không nói gì, quay người đi lên lầu.

Kiều An Hạ trở lên lầu, cô nằm trên giường một lúc, Mạc Thiên đã nhanh chóng đi vào.

Từ phía sau ôm lấy cô: “Anh có chút lo lắng.”

Kiều An Hạ nhíu mày: “Anh lo cái gì?”

"Em giận rồi.” - Mạc Thiên nói: "Anh lo em sẽ bỏ đi, mặc kệ anh.”

Kiều An Hạ: “…”

Anh ta học ở đâu cái kiểu làm nũng này.

Lửa giận trong lòng đi xuống một nửa: “Em không thích Lục Vi.”

"Được.” - Mạc Thiên gật đầu.

"Cho nên sau này em không muốn nhìn thấy cô ấy ở trong nhà của chúng ta.”

"Được.”

"Còn có…” - Kiều An Hạ nhớ đến chuyện ở bếp: "Không được phép kể cho cô ấy nghe bất cứ câu chuyện cười nào. Đặc biệt câu chuyện về con voi và chiếc tủ lạnh.”

Mạc Thiên kinh ngạc: "Em ghen?”

"Dù là cái gì cũng không được phép. Đó là em kể cho anh nghe, anh không được phép kể cho người khác.”

"Đều nghe em.” - Mạc Thiên cúi đầu hôn lên xương quai xanh của cô: "Còn gì nữa không?”

Hình như không còn nữa… Kiều An Hạ lắc đầu,

Hương thơm đặc trưng trên cơ thể cô bay lên từ cổ, tràn ngập chóp mũi anh khiến đôi mắt Mạc Thiên mờ đi.

Nụ hôn từ xương quai xanh đi lên mang tai cô, anh cúi đầu ngậm lấy dái tai cô, nhẹ nhàng mút lấy, hơi thở nóng ấm bên tai, đầu Kiều An Hạ ong ong, cô không còn suy nghĩ được nữa.

Cuối cùng, cả một đêm triền miên không dứt…