Tiểu Tình Nhân

Chương 20: Kết thúc mọi giao dịch này đi



Tháng lương đầu tiên…

Cố thị An Sinh vừa lấy được dự án, thiết kế của cô được lựa chọn, cũng nhờ sự trợ giúp của Mạc Thiên.

Kiều An Hạ muốn mua một món quà cho Mặc Thiên.

Lúc đầu, cô muốn mua một chiếc đồng hồ, thế nhưng đồng hồ là hàng xa xỉ, người như Mạc Thiên, loại đồng hồ nào lại không có, lương của cô cũng không nhiều, thà không mua còn hơn.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định chọn một cái cà vạt.

Nhắm đến một cái cà vạt kẻ xám trong có vẻ nhã nhặn, nhìn liền thấy thích ngay, Kiều An Hạ liền nói nhân viên: “Tôi lấy cái này.”

Cô vừa dứt lời, một bàn tay đã giật lấy chiếc cà vạt: “Tôi lấy cái này.”

Ninh Tư Tình gương mặt khiêu khích nhìn Kiều An Hạ.

“Cái này tôi chọn trước.”

Người bán hàng cũng nhắc nhở: “Quả thật vị tiểu thư này đã chọn nó trước.”

Ninh Tư Tình gương mặt khinh bỉ: “Vậy thì sao, bây giờ tôi muốn nó, tôi trả gấp đôi.”

Đúng là không thể nói lý lẽ, Kiều An Hạ cắn răng. Nhân viên bán hàng liền xấu hổ đáp: “Tiểu thư, hệ thống chúng tôi cũng không thanh toán gấp đôi được.”

“Không quan trọng, còn dư lại là của cô.”

Nhân viên bán hàng nghe vậy liền vui mừng: “Vậy tôi lập tức tính tiền cho cô.”

Kiều An Hạ không nhịn được mà chửi tục trong lòng, hôm nay chỉ là muốn mua quà cho Mạc Thiên, cũng đụng phải mầm bệnh dịch này.

“Chờ đã.” - Kiều An Hạ rút thẻ ra đưa cho nhân viên: “Tôi trả gấp ba.”

“Gấp bốn.” - Ninh Tư Tinh không buông.

“Gấp năm.”

“Gấp sáu.”

Cho đến cuối cùng, Ninh Tư Tình liền nói theo Kiều An Hạ cho đến gấp mười.

Kiều An Hạ nhếch môi cười, thu lại thẻ nói: “Vậy bán nó cho cô ấy đi.”

Nói xong cô quay người rời đi.

Ninh Tư Tình lập tức đi theo: “Không được đi, tôi còn chưa nói xong.”

Ninh Tư Tình bị nhân viên cản lại, ra giá thì phải mua, bên ngoài có nhiều người coi náo nhiệt chỉ chỏ.

Cắn răng cắn lợi đưa thẻ thanh toán gấp 10 lần.

Kiều An Hạ cũng mua một cái cà vạt khác rồi nhanh chóng rời đi.

Không ngờ khi cô đi xuống bãi gửi xe, cô lại gặp Ninh Tư Tình lái một chiếc xe thể thao màu xanh, trông rất đắt tiền.

Nhìn thấy Kiều An Hạ lái một chiếc xe phổ thông liền cười lớn: “Xem ra Mạc Thiên đối với cô cũng chẳng coi trọng, ngay cả đi chợ, nhà chúng tôi cũng không dùng loại xe này.”

Kiều An Hạ lắc đầu không quan tâm đến lời cô ta nói, lên xe thắt dây an toàn.

Vừa lái xe đi, kính chiếu hậu liền xuất hiện môt chiếc xe màu xanh đang lao tới.

Kiều An Hạ kinh hãi, nhanh chóng đánh lái xe sang một bên, hầm xe đông xe, cô không tránh đi được.

Đầu xe đâm vào cột ở tầng hầm và bẹp dúm phần đầu xe.

“Kiều An Hạ, lần này xem ai cứu mày.”

Ninh Tư Tình nói xong, lại muốn lái xe đâm vào.

Nhân viên bảo vệ thấy có tiếng va chạm liền vội chạy đến, Ninh Tư Tình thấy có người liền bẻ lái, lái xe rời đi.

May mắn là cô đeo dây an toàn, không bị chấn thương mạnh, chỉ có đầu gối va đập hơi đau nhói một chút.

Chỉ là, cửa không thể mở ra.

Đầu xe nát bét và bóc khói.

Cô gọi cho Mạc Thiên như một thói quen, mọi khi xảy ra chuyện đều muốn ỷ lại vào anh, cuối cùng lại gọi cho xe cứu hộ.

Mạc Thiên đến rất nhanh, nhìn thấy bóng dáng gầy yếu ngẩn ngơ đứng một góc, dưới chân quấn một lớp khăn, nhìn chiếc xe bẹp dí bên cạnh nát bét..

Đôi mắt Mạc Thiên tối sầm lại, nhanh chóng xuống xe, chạy đến ôm cô vào lòng: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Trong lòng Kiều An Hạ gặp được anh mới thả lỏng một chút, tựa vào ngực anh an tâm nói: “Tôi đi mua ít đồ, gặp Ninh Tư Tình.”

“Lại là cô ta.” - Mạc Thiên nhìn xung quanh Kiều An Hạ: “Em không sao chứ?”

“Không sao.” - Kiều An Hạ lắc đầu.

Mạc Thiên nhìn thấy Thang Duy đến, liền bế Kiều An Hạ đi về phía xe của mình.

Kiều An Hạ xấu hổ muốn xuống: “Tôi có thể đi.”

“Đừng động.” - Mạc Thiên ôm chặt cô hơn.

Nhét cô vào xe, Mạc Thiên nhìn thấy vết thương ở đầu gối, còn có vết thương ở cánh tay lần trước lưu lại, trong lòng Mạc Thiên đau nhói.

“Gần đây em luôn bị thương.”

Kiều An Hạ kinh ngạc, trong lời nói của Mạc Thiên mang đầy sự chua chát.

“Những gì tôi nói lần trước vẫn tính.” - Mạc Thiên đột nhiên nói: “Kết thúc mọi giao dịch này đi.”

Kiều An Hạ vội vàng lắc đầu: “Tôi không sao đâu, chỉ là rách da một chút ở đầu gối mà thôi. Không có sao, thật sự không có sao đâu. À… tôi vừa mới nhận tháng lương đầu và thưởng dự án, tôi có mua quà cho anh. Ôi… quên ở xe rồi, không biết có bị hỏng mất không?”

Nói xong liền nhìn về phía Mạc Thiên, thấy anh cau mày liền đưa tay xoa lên trán anh: “Đừng giận, có được không?”

Mạc Thiên không đáp, kéo cô ôm lấy cô vào lòng.

“Mạc Thiên, tôi thật sự không sao đâu… tôi đói rồi, chúng ta về nhà nhé.”

Mạc Thiên gật đầu, lái xe đưa cô về nhà…

Ăn cơm xong, Mạc Thiên bôi thuốc cho cô, sau đó liền đi đến thư phòng.

Điện thoại liên thông đến Lương Ân, giọng điệu của Mạc Thiên lạnh lùng: “Xử lý Mạc Côn.”

“Hả? - Lương Ân kinh ngạc: “Trước kia anh luôn nói lập thành tích quan trọng trước tiên, sao lại thay đổi kế hoạch.”

Mạc Thiên trầm mặc.

Lương Ân đột nhiên giật mình: “Không phải lại là vì Kiều An Hạ? Mạc Thiên, anh không cứu nổi nữa rồi.”

Tắt điện thoại, bên kia Thang Duy lại gọi đến: “Mạc tổng, thật sự rất năng nề, chỉ lệch một chút nữa, phu nhân không xong.”

Ánh mắt Mạc Thiên trầm xuống: “Cậu đi làm như tôi căn dặn.”

Sau khi cúp điện thoại, Mạc Thiên ngồi tựa vào ghế an tĩnh một hồi, một lúc sau ép tàn thuốc, quay về phòng ngủ.

Kiều An Hạ lúc này chưa ngủ, nhìn thấy Mạc Thiên đi vào liền chủ động đứng lên đi về phía anh.

Hôm nay cô mặc bộ váy ngủ mỏng mà anh chuẩn bị, trước kia cô xấu hổ không dám mặc, hôm nay nghĩ đến anh lại muốn cô đi, nên cô đánh liều mặc lên nó.

“Mạc Thiên, tôi mới mua loại kem dưỡng da mới, anh thoa lưng giúp tôi được không?”

Mạc Thiên đi tới, lấy một ít kem vào lòng bàn tay, xoa nhè nhẹ lên lưng cô: “Tiểu hồ ly, câu dẫn tôi?”

Kiều An Hạ xấu hổ, gương mặt đỏ ửng: “Không có.”

Mạc Thiên xoay người cô lại, hôn xuống môi cô, đè ép cô xuống giường lớn, chiếc váy vừa tháo mạc liền bị xe nát.

Đến cuối cùng, Kiều An Hạ cũng không biết bản thân bị anh đưa lên cao trào bao nhiêu lần, kiệt sức đến ngủ từ lúc nào cũng không biết.

Nhìn thấy tiểu hồ ly vừa rên rỉ liền ngủ dưới thân, Mạc Thiên liền bế cô đi vào phòng tắm.

Pha nước ấm, bế cô vào lòng, cẩn thận tắm rửa cho cô, khi ngón tay chạm vào xương quai xanh ngày càng nổi bật của cô, Mạc Thiên không khỏi cau mày.

Kể từ khi Kiều An Hạ rời khỏi nhà họ Viên, tuy cô không nói gì, nhưng anh biết cô luôn muốn chứng tỏ bản thân. Cô muốn lậo được thành tựu, để nhà họ Kiều nhìn thấy cô không lựa chọn sai lầm.

Anh cúi người hôn lên xương quai xanh của cô, giúp cô tắm rửa rồi ôm cô vào lòng.

Buổi sáng hôm sau, Kiều An Hạ tỉnh lại thì Mạc Thiên đã không còn bên cạnh, cảm thấy cả người nhẹ nhõm, nhớ đến đêm qua vận động mãnh liệt mồ hôi túa ra rất nhiều, liền nhận ra Mạc Thiên đêm qua đã tắm cho cô, gương mặt Kiều An Hạ có chút xấu hổ.

Xuống lầu, dì Trương đã chuẩn bị đồ ăn sáng, cô liếc mắt tờ báo buổi sáng sớm, nhìn thấy ở một góc có cái tên quen thuộc.

Ninh Tư Tình?

Kiều An Hạ uống ngụm sữa, cầm lên xem.

Trên mặt báo chính là Ninh Tư Tình trong họp đêm mặc hở hang lộ ngực nóng bỏng, lại còn có một đêm xe chấn trong siêu xe…

Kiều An Hạ lại nhớ đến đêm xe chấn của mình và Mạc Thiên chỉ lắc đầu, thật không cẩn thận nha.

Cùng lúc đó, tại Mạc gia.

Mạc lão gia nhìn thấy tin tức trên báo, ông ta chỉ nói một câu ô uế gia môn, sau đó ném tờ báo lên mặt Mạc Côn rồi bỏ lên lầu.

Mạc Côn nhìn tin tức trên báo, sắc mặt tái nhợt.

Gọi Ninh Tư Tình xuống, sau khi nhìn những tin tức trên báo, cô ta khóc lóc phủ nhận.

“Bac cả của con đã biết tin này rồi, nếu ta không trừng phạt con, ông ấy sẽ không tha cho con.”

“Ba.” - Ninh Tư Tình hoảng sợ: “Đây nhất định là do cô ta trả đũa, là do Kiều An Hạ, chính là do cô ta.”

“Kiều An Hạ?” - Mạc Côn nhíu mày.

“Cô ta đúng là tiện nhân, hôm qua con đâm xe vào cô ta, hôm nay cô ta liền làm ra chuyện như vậy.”

Mạc Côn biến sắc: “Con nói cái gì?”

Ý thức được bản thân lỡ lời, Ninh Tư Tình che miệng lại.

“Con nói cho rõ, có phải con lại gây sú với Kiều An Hạ?” - Mạc Côn đập bàn: “Ba không phải đã nói, hiện anh trai con đang chuẩn bị vào Mạc thị, đây là thời khắc quan trọng. Bác cả của con đã chấp nhận sự xuất hiện của cô ta, con lại đi gây sự với cô ta?”

“Nhưng cô ta không có bị thương, bất quá chỉ hư xe, nếu không thì con đền cho cô ta một chiếc, chỉ là xe phổ thông.”

“Đây là việc của chiếc xe sao? Kiều An Hạ có cái năng lực này sao? Cô ta có thể điều khiển được một tờ báo lớn để đụng đến người Mạc gia sao?’

Ninh Tư Tình nháy mắt trắng bệt khuôn mặt: “Là… Mạc Thiện.”

“Còn không đi tìm Kiều An Hạ xin lỗi.”

“Con không đi.” - Ninh Tư Tình tức giận: “Cô ta cũng không bị sao, sao con phải xin lỗi.”

“Con phải đi.” - Mạc Côn giận dữ: “Nếu con không đi thì hãy thu dọn đồ đạc rời khỏi Mạc gia, về sao Mạc gia cùng con không còn quan hệ nữa.”

Ninh Tư Tình sửng sốt, cô không thể tin được ba nuôi lại muốn đuổi cô ta đi, nhưng cô ta không thể rời đi.

“Đi thì đi.” - Ninh Tư Tình nghiến răng nghiến lợi, hừ một tiếng rồi chạy ra ngoài.

Phương Nhã gọi theo hai tiếng bị Mạc Côn ngăn lại, sau đó gọi người hầu bên cạnh nói: “Chuẩn bị lễ vật cho tiểu thư, tôi muốn cậu nhìn thấy tiểu thư mở miệng xin lỗi.”