Tiểu Thiên Nga

Chương 24



Tay của Trương Lệ Mẫn bị Giang Kiều giữ lấy, thẹn quá hoá giận cố gắng thoát ra khỏi cậu: “Cậu thả tôi ra!”

Giang Kiều cũng chỉ muốn ngăn cản các bạn nữ xung đột, không có ý định ra tay với bạn nữ, nghe vậy buông tay cô ả ra, nhưng thân hình không nhúc nhích, vẫn trong tư thế bảo vệ Chu Nghiên Nghiên như cũ.

Trong màn hài kịch này, bên phía Trương Lệ Mẫn chỉ có một mình cô ả đơn độc chiến đấu, những người khác đều bo bo giữ mình ở bên cạnh im lặng theo dõi sự việc, mọi người đều biết tranh cãi bằng miệng không sao, nhưng một khi động tay, trong khoa mà truy cứu lên thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến mình.

Ngay cả Hứa Thiên Ngữ cũng thờ ơ với cảnh tượng trước mắt, hành động của Giang Kiều, khiến cho sự xông pha chiến đấu của Trương Lệ Mẫn trở nên vô giá trị, trong mắt mọi người giống như một trò hề.

Cô ả cảm thấy ánh mắt của mọi người đang đổ dồn vào mình, đều đang cười nhạo mình, nghiến răng chĩa mùi dùi vào Giang Kiều: “Giang Kiều, mày luôn trốn sau lưng người khác để người ta đứng ra bảo vệ mình thì tính là có bản lĩnh gì chứ?”

Lời nói này quá mức buồn cười, Giang Kiều nhướng mày, giọng điệu bình tĩnh hỏi vặn lại: “Người đang trốn sau lưng người khác là tôi sao?”

Cậu dừng lại, ánh mắt lướt qua Trương Lệ Mẫn, rơi xuống kẻ chủ mưu đang đóng vai khán giả ở trước mặt: “Bạn học Hứa Thiên Ngữ.”

Đây là lần thứ hai Giang Kiều đối đầu trực diện với Hứa Thiên Ngữ, cảnh tượng lần trước vẫn còn sống động trong tâm trí, sự chú ý của mọi người có mặt tại đó đều không hẹn mà đồng loạt rơi lên người bọn họ.

“Tôi không biết cậu đang nói cái gì?” Hứa Thiên Ngữ vẻ mặt vô tội:

“Nếu cậu có ý kiến đối với việc tôi tranh vai chính, thì có thể tìm cô Ngụy, thậm chí tìm các thầy cô trong khoa để phản ánh, mà cô Nguỵ cũng đã thay cậu từ chối lời đề nghị tranh vai chính của tôi rồi, cậu còn có gì không hài lòng nữa đây? Nói ra lời tổn thương đối với một bạn nữ là hành vi lịch sự gì?”

Cô ta nói xong những lời này, gần như đã phát huy đòn phản công đến mức ghê gớm tối đa.

Mọi người đều biết Giang Kiều tuy thích làm việc một mình, nhưng chưa bao giờ chủ động gây rắc rối cho người khác, vừa rồi khi Hứa Thiên Ngữ đề xuất muốn tranh vai chính, Giang Kiều cũng không hề nói một câu nào, sau đó lúc đám người Trương Lệ Mẫn âm dương quái khí chế nhạo Giang Kiều, cậu cũng không so đo.

Không ngờ bây giờ đến trong miệng của Hứa Thiên Ngữ, lại trở thành Giang Kiều có ý kiến với cô ta.

Nước bẩn này được hắt ra đến mức ngay cả những bạn học vốn định đứng xem một cách trung lập cũng không thể nghe nổi, lên tiếng bênh vực Giang Kiều: “Giang Kiều có bao giờ nói những lời như thế đâu? Thiên Ngữ, có phải cậu quá mức suy diễn rồi không?”

“Đúng á.” Có người đứng ra hòa giải, “Bất kể ai làm vai chính, mọi người đều là bạn học, dĩ hoà vi quý đi.”

“Chính thế chính thế, mọi người đừng tranh cãi nữa, nếu thầy cô biết chuyện nhất định sẽ có ảnh hưởng xấu.”

“Suy diễn sao?” Hứa Thiên Ngữ hỏi ngược một câu: “Là tôi suy diễn hay có người nào đó độc chiếm một mình? Từ cuộc thi giao lưu múa ba lê năm ngoái đến buổi biểu diễn kỷ niệm trường năm nay, rồi đến vai chính của tiết mục trong Hội diễn Xuân Thành bây giờ, dựa vào cái gì đều chỉ có một mình cậu ta giành được suất?”

Cô ta vừa nói vừa tiến lên vài bước, nhìn thẳng vào người vừa nói, vẻ mặt không còn bình tĩnh như hồi nãy, chỉ vào bọn họ nghiêm giọng hỏi:

“Dĩ hoà vi quý ư? Các người nói miệng rất hay, hãy tự hỏi xem trong lòng các người có phục không? Các người không hề không cảm thấy cam lòng giống như tôi sao?”

Hứa Thiên Ngữ luôn không thích Giang Kiều, lần đầu tiên nhìn thấy Giang Kiều khi nhập học đã không thích.

Cô ta đối với Giang Kiều trước sau luôn có cảm giác đã sinh Du sao còn sinh Lượng, bởi vì Giang Kiều quá xuất sắc, cậu thậm chí còn có tài năng khiêu vũ hoàn hảo mặc kệ sống chết của người khác, dễ dàng có thể trở thành vai chính được mọi người vây quanh, còn cô ta chỉ có thể làm vai phụ tăng thêm sự rực rỡ cho cậu.

Nhưng để duy trì thiết lập hình tượng của mình, cô ta không xung đột trực tiếp với Giang Kiều, chỉ dùng lời nói để kích động đám người Trương Lệ Mẫn đi gây rắc rối cho Giang Kiều mà thôi, cho đến khi bài đăng CP của Giang Kiều và Lương Thừa An xuất hiện trên diễn đàn.

Cô ta vẫn luôn cố tình duy trì khoảng cách xã giao thích hợp với Lương Thừa An, chỉ vì tránh dẫn đến sự phản cảm của đối phương, dù sao người như Lương Thừa An có rất nhiều người đổ xô theo đuổi, cô ta phải khác biệt với số đông mới thu hút được sự chú ý của anh.

Nhưng điều cô ta không ngờ tới là, Giang Kiều thế mà lại phát triển mối quan hệ với Lương Thừa An, còn đi theo đội bóng rổ tham gia hoạt động team building của bọn họ, lúc vô tình lướt thấy tấm ảnh tập thể đi team building đó trong vòng bạn bè, sự ghen tuông của cô ta gần như đạt tới đỉnh điểm.

Từ nhỏ đến lớn, ưu thế của cô ta là ngoại hình xinh đẹp và khả năng vũ đạo xuất chúng, nhưng ở trước mặt Giang Kiều, hai ưu thế mà cô ta vẫn luôn tự hào lại hoàn toàn không đáng nhắc đến, cô ta không khỏi nghĩ rằng, Lương Thừa An cũng giống như những người khác bị gương mặt của Giang Kiều mê hoặc.

Ngọn lửa đó trong lòng cô ta, vẫn luôn bùng cháy kể từ lúc biết Giang Kiều lần đầu vào năm ngoái, buổi biểu diễn kỷ niệm trường là chất dẫn, Lương Thừa An là chất dẫn, Xuân Thành hội diễn cũng vậy, cho đến hôm nay, cuối cùng nhịn không được nữa.

Những người bị cô ta điểm mặt ở hiện trường đều không lên tiếng, không biết là bị nói trúng lời trong lòng, hay là không muốn xung đột trực tiếp với cô ta, bất kể Hứa Thiên Ngữ nói có lý hay không, cô ta là người gốc Kinh thị, điều kiện gia đình tốt, lại là cháu gái của một giáo sư trong trường, đắc tội cô ta nói chung không có chỗ nào tốt.

Hứa Thiên Ngữ thấy mọi người im lặng, trong lòng cực kỳ sung sướng, cười khẩy một tiếng: “Mọi người đều tắt tiếng rồi phải không?”

Chu Nghiên Nghiên đang định mở miệng phản bác cô ta, nhưng Giang Kiều đã giơ tay ngăn cản bạn ấy lại, nói với Hứa Thiên Ngữ: “Không cần thiết phải trút cơn tức giận của cô đối với tôi lên người của người khác, loại khẩu chiến này chẳng có ý nghĩa gì.”

Hứa Thiên Ngữ cau mày: “Đây chính là điều cậu muốn nói sao?”

“Đối thủ cạnh tranh của tôi chưa bao giờ là cô.” Giang Kiều nhìn Hứa Thiên Ngữ, giọng điệu không nhanh không chậm nói, “Cho dù tôi và cô cùng tranh đấu trên một sân khấu, tôi có thể đánh bại cô một lần, cũng có thể đánh bại cô hai lần.”

Tính tình của Giang Kiều không thích phân tranh, đặc biệt Hứa Thiên Ngữ là bạn nữ, còn là bạn cùng khoa cùng lớp, mỗi ngày ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, cãi vã không tốt cho bất kỳ ai cả, nhưng Hứa Thiên Ngữ lại khiêu khích cậu hết lần này đến lần khác, cậu cũng không muốn làm quả hồng mềm.

Như cậu đã nói, kẻ địch trong tưởng tượng sẽ cạnh tranh vai chính với cậu trong vở 《 Xuân chi thần 》 lần này hoàn toàn không phải là Hứa Thiên Ngữ, mà là một học trưởng năm ba.

So với sự kích động của Hứa Thiên Ngữ, Giang Kiều ngược lại rất bình tĩnh, nhưng thái độ của cậu càng ung dung không vội vàng càng khiến Hứa Thiên Ngữ hận đến ngứa răng —— Bởi vì Giang Kiều căn bản không để cô ta vào mắt.

Nếu đổi thành người khác nói ra loại lời nói này, ít nhiều cũng sẽ khiến người ta cảm thấy tự phụ, nhưng Giang Kiều lại hoàn toàn là đang nói ra sự thật, mọi người đều biết cậu có thực lực này.

Giang Kiều không muốn nói chuyện với cô ta nữa, chín giờ rưỡi còn phải đến phòng khiêu vũ lớn tập hợp, cậu tự mình đi sang một bên để khởi động, gần đến giờ thì thu dọn đồ đạc đi lên lầu.

Đến phòng khiêu vũ lớn, Giang Kiều phát hiện Nguỵ Dĩnh và thầy biên đạo múa vẫn chưa đến, bên trong có một vài học trưởng học tỷ tranh cử cho vai chính và vai phụ.

Mọi người đang tụm lại trò chuyện, không khí thoải mái dễ chịu, đứng đầu trong số này là một thanh niên có bề ngoài đẹp trai, anh ấy nhìn thấy Giang Kiều từ bên ngoài bước vào, là người đầu tiên giơ tay lên chào hỏi: “Giang Kiều, cậu đến rồi.”

Anh thanh niên tên là Thẩm Như Chân, năm nay học năm ba, cũng là một người xuất sắc của khoa múa ba lê trường Thanh Đại, tuy vẫn còn là sinh viên, nhưng có rất nhiều vũ đoàn đang tiếp xúc với anh ấy, muốn lôi kéo anh ấy gia nhập.

Lần này anh ấy cũng là một trong những ứng cử viên cho vai chính của vở《Xuân chi thần》, xét từ lời nói của anh ấy, dường như đã sớm đoán được Giang Kiều sẽ là ứng cử viên.

“Thẩm sư huynh.” Giang Kiều lên tiếng chào đối phương, rồi lần lượt chào hỏi các sư huynh sư tỷ khác, sau đó yên tĩnh đứng đợi một bên.

Trong khi chờ đợi, cậu nhận được tin nhắn WeChat của Lương Thừa An, đối phương hỏi cậu buổi tối có rảnh không, để mang cho cậu một ít đồ.

Sau khi từ Tương Sơn trở về, Giang Kiều hoàn toàn tập trung vào việc học, các lớp học của Lương Thừa An cũng dần dần nhiều hơn, hai người ai bận việc người nấy, nhưng vẫn giữ liên lạc hàng ngày trên WeChat.

Chuyến đi đến Tương Sơn giống như một cơ hội, kéo quan hệ của hai người gần hơn rất nhiều.

Giang Kiều hỏi anh mang đồ gì, Lương Thừa An trả lời [Đáp lễ cho đặc sản lần trước.]

[Sơn Kiều: Chỉ là một chút đặc sản mà thôi, tại sao còn có đáp lễ vậy?]

[Lương Thừa An: Bạn nhỏ Giang Kiều, có phải em có hiểu lầm gì đó đối với từ ‘một chút’ hay không.]

[Lương Thừa An: [Hình ảnh]]

Bức ảnh Lương Thừa An gửi qua là chụp khi bà ngoại anh đang sắp xếp mấy món đặc sản lần trước, trên bàn cà phê chỉ riêng đặc sản đã có hơn chục hộp, bên cạnh còn có một đống rất nhiều trái cây sấy khô đóng hộp.

Giang Kiều nhìn bức ảnh, mới nhận ra là hình như có hơi nhiều thật.

[Sơn Kiều: Một chút tấm lòng, không cần đáp lại đâu.]

[Lương Thừa An: [Hình ảnh]]

Tấm hình lần này Lương Thừa An gửi qua là tương ớt đỏ rực, đựng trong những lọ thủy tinh nhỏ tinh xảo, có một vài hương vị.

[Lương Thừa An: Thực sự không cần đáp lễ sao? Ông bà ngoại tôi tự làm đó, ăn ngon hơn bên ngoài.]

Giang Kiều co được duỗi được, lập tức đổi giọng.

[Sơn Kiều: Đáp lễ một chút cũng được, cảm ơn ông bà ngoại của anh giùm tôi.]

[Sơn Kiều: [Thiên nga nhỏ cám ơn.jpg]]

Bên kia, Lương Thừa An nhìn bức ảnh động [Thiên nga nhỏ cảm ơn] do Giang Kiều gửi đến, lông mày hơi cong, thuận tay lưu lại meme.

Giáo sư Hứa ngồi đối diện anh chú ý tới vẻ mặt của anh, đưa tay kéo kính xuống một chút, hỏi: “Trò chuyện với ai thế? Vui vẻ như vậy.”

“Không có ai ạ.” Lương Thừa An cất điện thoại, đưa tài liệu vừa mới dịch xong cho ông, “Em không có trộm lười biếng đâu.”

“Thầy có nói em trộm lười biếng à? Hỏi một câu cũng không được?” Giáo sư Hứa nhìn anh một cái, “Hôm nay em cứ thành thành thật thật ở chỗ này của thầy làm việc, đừng hòng đi đâu cả.”

“Dạ.” Lương Thừa An thản nhiên nói: “Bảo đảm sẽ hoàn thành bản dịch cho thầy.”

Giáo sư Hứa hài lòng gật đầu, đứng lên khỏi ghế: “Hôm qua lão Triệu trưởng phòng tặng cho thầy một miếng Đại Hồng Bào (một loại trà Ô long đắt tiền), khen ngợi lên tận trời, thầy đi pha một ít chúng ta nếm thử.”

“Được ạ.” Lương Thừa An cũng không khách khí, gửi tin nhắn cho Giang Kiều, hẹn cậu buổi trưa cùng nhau đi ăn.

Giang Kiều gửi lại cho Lương Thừa An một chữ “Được”, rồi thoát khỏi cuộc trò chuyện WeChat.

Thẩm Như Chân đi tới, đưa cho cậu một chai nước, dựa vào thanh xà ép chân, nói với vẻ hơi nhiều chuyện: “Nghe nói vừa rồi lớp các cậu xảy ra xung đột hả?”

Lúc nói, anh ấy hất cằm về phía Hứa Thiên Ngữ, cô ta đang trò chuyện với những người khác ở phía trước.

Hứa Thiên Ngữ đến muộn hơn Giang Kiều một bước, vừa đến đã phát huy năng lực giao tế thảo mai khéo léo của mình, hòa nhập ngay với những người có mặt ở đó.

“Không có, chỉ là cãi vã một chút thôi.” Giang Kiều nhìn một cái, rồi thu tầm mắt lại tỏ ra không có hứng thú gì, cũng không ngạc nhiên khi Thẩm Như Chân có tin tức nhanh như vậy, dù sao thì vòng giao tế của khoa múa ba lê cũng chỉ lớn nhiêu đó.

“Hứa Thiên Ngữ cũng muốn tranh cử vai chính à?” Thẩm Như Chân đổi chủ đề, ngay sau đó lại tự mình lắc đầu: “Cô ta không giỏi lắm.”

“……” Giang Kiều nhớ lại cuộc đối đầu mới vừa rồi cùng với Hứa Thiên Ngữ, thấp giọng nhắc nhở Thẩm Như Chân: “Tôi kiến nghị anh nên nói nhỏ một chút.”

Thẩm Như Chân ngầm hiểu trong lòng: “Tôi hiểu.”

Sự xuất hiện của Ngụy Dĩnh và thầy biên đạo múa đã kết thúc cuộc trò chuyện của bọn họ.