Thư Tình Gửi Vệ Lai

Chương 28: Giám đốc Châu, xin lỗi anh



Trái tim Vệ Lai đột nhiên đập nhanh, nhất thời không biết nói gì.

Ánh mắt của anh lạnh lùng mà sâu thẳm, làm ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của cô, cô bèn quay mặt đi.

Châu Túc Tấn cho cô thời gian tiêu hoá, ngay cả bản thân anh cũng phải mất vài ngày mới đưa ra được quyết định này, chứ đừng nói là cô.

Vệ Lai im lặng suy nghĩ hồi lâu, sau khi sắp xếp lại ngôn từ của mình, cô nói: “Kết hôn là chuyện lớn.”

Châu Túc Tấn hỏi cô: “Trước kia em đã từng nghĩ đến chuyện kết hôn chưa? Không phải với tôi, chỉ là chuyện kết hôn mà thôi.”

Vệ Lai gật đầu, tuy ba mẹ cô ly hôn, nhưng cô không có cái nhìn quá bi quan về hôn nhân.

Có lẽ là do ảnh hưởng bởi ông bà nội, hôn nhân của họ rất hạnh phúc. Ngay cả ở độ tuổi này rồi, chỉ cần một người đến thư viện đọc sách, người kia chắc chắn sẽ đi cùng.

Cô muốn có một cuộc hôn nhân giống như ông bà nội, đơn giản bình yên, có thể ở bên nhau đến già.

Lúc gặp được Chương Nham Tân, cô đã nghĩ mình sẽ có một cuộc hôn nhân như vậy.

Nhưng cuối cùng, đó chỉ là mong muốn từ một phía. 

“Tôi từng nghĩ sẽ kết hôn với Chương Nham Tân.” 

Châu Túc Tấn bỗng quay đầu nhìn cô.

Anh không ngắt lời cô, đợi cô nói tiếp.

“Thậm chí đã chọn xong mẫu nhẫn mình thích.”

“Tôi nghĩ, năm sau là năm thứ ba chúng tôi ở bên nhau, mối quan hệ ổn định như vậy, có thể kết hôn được rồi.”

“Vào ngày tôi tổ chức sinh nhật và tặng quà cho anh ta, anh ta lại đề nghị chia tay, thậm chí không thèm liếc mắt tới món quà, bữa cơm đó cũng trực tiếp bỏ qua.”

“Một người đàn ông tôi yêu hai năm và muốn kết hôn cùng, đột nhiên bỏ rơi tôi không một lời giải thích, sau đó đính hôn với người khác. Cuối cùng, còn bồi thường cho tôi một căn biệt thự, anh ta cho rằng mình có thể giải quyết những món nợ tình cảm đó bằng tiền.”

“Tôi bị tổn thương đến mức ám ảnh tâm lý.”

“Kể từ lúc đó, tôi mất hứng thú với việc kết hôn và yêu đương, chi bằng tập trung vận hành siêu thị và kiếm thật nhiều tiền còn hơn.”

Một lần nữa nhắc về mối tình với Chương Nham Tân, trong lòng cô vẫn có dao động.

Cô bình tĩnh lại, “Mặc dù tôi không có hứng thú, nhưng chưa từng nghĩ đến việc tuỳ tiện kết hôn.”

Sau khi nói ra trải nghiệm về tình cảm của mình, cô đã nhẹ lòng hơn rất nhiều. Hôn nhân là chuyện liên quan đến hai bên gia đình, cô không thể lấy ra để trêu đùa với ba mẹ và ông bà.

Cô dẫn anh về nhà, khiến mẹ vui mừng suốt mấy ngày trời, đã khiến cô cảm thấy có lỗi vô cùng.

Kết hôn theo hợp đồng, đến thời hạn sẽ phải ly hôn.

Người thất vọng còn có ông bà của cô.

Cô từ chối Châu Túc Tấn: “Xin lỗi giám đốc Châu, tôi không cân nhắc đến việc kết hôn với anh.”

Phản ứng của Châu Túc Tấn dường như chậm hơn vài giây: “Không sao.”

Bầu không khí trong xe đột nhiên im lặng.

Châu Túc Tấn nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ mười lăm phút.

“Không còn sớm nữa, lên nhà đi.”

Hai người cùng mở cửa xe và bước ra ngoài.

Vệ Lai trả chìa khoá xe cho anh: “Giám đốc Châu, chắc chắn tôi sẽ không nhận xe.”

Châu Túc Tấn không cầm lấy chìa khoá: “Ngày mai tôi bảo Lục An đến lái đi.”

Anh đóng cửa xe rồi lại mở ra, lúc xuống xe anh quên cầm theo áo khoác.

“Em còn điều ước sinh nhật nào nữa không?”

Vệ Lai lắc đầu, ánh mắt của anh từ trước đến nay đều bình tĩnh và khó thăm dò, bị cô từ chối cũng không hề tỏ ra bất mãn.

“Cảm ơn anh đã đến đón sinh nhật cùng tôi.”

“Không cần khách sáo.” Châu Túc Tấn khoác áo, “Em vừa từ chối tôi, nếu như cùng nhau dùng bữa, chắc chắn em sẽ không thoải mái. Bữa cơm sinh nhật tối mai, tôi bảo Lục An gọi thêm vài người bạn đến tổ chức cho em.”

Vệ Lai từ chối không chút do dự: “Không cần đâu, tôi đã nói sẽ về nhà tổ chức với mẹ.”

Châu Túc Tấn không miễn cưỡng, trước khi rời đi, anh nói thêm một câu: “Chúc mừng sinh nhật.”

Ban nãy chú Diêm đã lái chiếc Bentley rời đi, “Giám đốc Châu, anh về bằng cách nào?”

“Có xe.”

Dặn dò cô lên lầu xong, Châu Túc Tấn đi về phía một chiếc ô tô màu đen đang đỗ bên đường.

Vệ Lai nhìn chiếc xe phổ thông mang biển số Giang Thành.

Thấy anh đi tới, lập tức có người đi xuống mở cửa xe cho anh, cô chợt nhận ra đó là vệ sĩ của anh.

Sau khi anh lên xe, xe vẫn chưa lăn bánh.

Có lẽ là đợi cô lên lầu trước, Vệ Lai chỉ vào chiếc Cullinan, “Tôi vào trong ngắm trần sao một lát.”

Chiếc xe màu đen nổ máy rời đi.

Anh đi rồi, cô mới ngồi lên chiếc Cullinan rồi khoá cửa lại. Trong xe chìm trong tĩnh lặng, thỉnh thoảng có những vệt sao băng âm thầm vụt qua.

Cô ngồi bất động trong xe một tiếng, vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Thất thần ngồi thêm nửa tiếng, cô mới cầm chìa khoá xe và đi lên lầu.

Sáng sớm hôm sau, Vệ Lai còn chưa tỉnh dậy, đã nhận được tin nhắn của Châu Túc Tấn.

[Công ty có chuyện, tôi phải trở về trước. Lục An thường xuyên đến Giang Thành, sau này có chuyện gì em có thể tìm đến cậu ấy. Quãng đường sau này, vạn sự bình an.]

Cảm giác chua xót dâng tràn trong trái tim cô, cô không nhịn được, với lấy mấy tờ giấy ăn trên chiếc bàn cạnh giường.

Buổi trưa, cô có hẹn đi ăn với ba.

Ba đặt chỗ tại một nhà hàng cạnh công ty luật, hôm nay ba đưa cô đi ăn đồ tây, thậm chí còn yêu cầu nhà hàng làm một chiếc bánh vị nhài.

Để đến nhà hàng, phải đi qua tiểu khu nhà bà nội và căn nhà cũ của gia đình cô.

“Hôm qua lại thâu đêm tăng ca sao?” Vệ Hoa Thiên nhìn quầng thâm dưới mắt con gái, “Thức đêm có hại cho thân thể, con đừng thường xuyên thức đêm nữa.”

“Con không thâu đêm.”

Vệ Hoa Thiên cắm nến xuống, bảo con gái chắp tay ước nguyện.

Đêm qua cô đã ước nguyện bên dưới trần sao, cô chỉ có hai điều ước. Một, hi vọng Châu Túc Tấn mọi điều thuận lợi. Hai, hi vọng siêu thị Vệ Lai có thể lọt vào top 100 chuỗi siêu thị đứng đầu cả nước.

Đứng thứ 100 cũng được.

Vệ Hoa Thiên cắt miếng bánh to nhất vào đĩa mình, phần còn lại để cho con gái. Con gái ông không thích đồ ngọt, một năm chỉ đụng đến vài lần.

Ông lấy những miếng nho xanh trên bánh để sang đĩa con gái, vừa ngẩng đầu thì thấy con gái đang thất thần.

“Lai Lai, đang nghĩ gì vậy?”

Vệ Lai ăn một quả nho xanh, nói dối không chớp mắt: “Con đang nghĩ đến cửa hàng mới bên Giang An Vân Thần.”

Ra khỏi nhà hàng, tài xế lái xe qua đón Vệ Hoa Thiên.

Vệ Lai vẫy tay chào tạm biệt ba, lúc này mới chú ý đến chiếc áo khoác ba mặc. Ba cô có vài chiếc áo màu đen, chiếc áo hôm nay ông mặc chính là món quà cô mua ở Bắc Kinh.

Vệ Hoa Thiên ngồi lên xe, tháo chiếc kính gọng mỏng xuống, day nhẹ sống mũi. Đêm qua tăng ca đến mười hai giờ mà bây giờ đã không chịu nổi, ông không hiểu sao con gái mình có thể thâu đêm thường xuyên như thế. Sau khi đeo kính lên, ông bảo tài xế lái xe đến tập đoàn Giang An.

Viên Hằng Duệ đích thân đón Vệ Hoa Thiên, nhiệt tình tiếp ông từ đại sảnh lên đến văn phòng của mình.

Cho dù động tác pha trà không thành thạo, nhưng vẫn tự mình làm.

Trong lòng anh ta, Vệ Hoa Thiên luôn giống như bố vợ.

“Chú.” Anh ta đưa tách trà cho Vệ Hoa Thiên, “Không giấu gì chú, cửa hàng bên đó con chỉ bán cho Vệ Lai, phải là đích thân cô ấy ký hợp đồng mua bán mới được. Chuyện con đã đồng ý với cô ấy, sẽ không bao giờ nuốt lời.”

Vệ Hoa Thiên mỉm cười: “Tôi mua hay con bé mua đều giống nhau, mua rồi cũng là để tặng cho con bé.”

“Không giống nhau.” Viên Hằng Duệ ngồi xuống cạnh ông, chống khuỷu tay lên đầu gối, hơi nghiêng người về phía trước, anh ta luôn dành thái độ tôn trọng với Vệ Hoa Thiên.

“Chú, cháu hiểu cô ấy, thứ cô ấy muốn, nhất định phải mua bằng tiền của mình.”

Ví dụ như chiếc đồng hồ mua tặng Chương Nham Tân, cô đã phải tiết kiệm tiền rất lâu. Để có thể sớm sở hữu nó, cô đã đảm nhiệm hai hạng mục cùng một lúc, suýt chút nữa mệt đến ngất xỉu tại văn phòng.

Cho nên, lúc đánh Chương Nham Tân, anh ta không hề cảm thấy Chương Nham Tân bị oan chút nào.

Vệ Hoa Thiên cố gắng thuyết phục anh ta: “Cậu không hiểu tâm tình người làm cha…”

“Chú, cháu hiểu, ba cháu cũng đối xử với cháu như vậy. Ngoài miệng thì nói đoạn tuyệt tình cha con, nhìn thấy cháu bán siêu xe lại nghĩ cháu hết tiền, còn lén nhờ người đặt mua cho cháu một chiếc mới, nhưng hiện tại cháu không có nhu cầu dùng đến.”

Đây là lần đầu tiên Vệ Hoa Thiên tiếp xúc với Viên Hằng Duệ, nhưng trước đó ông không xa lạ gì về anh ta. Nếu một ngày đi dạo trên đường phố Giang Thành đột nhiên nghe thấy tiếng động cơ gầm rú của siêu xe, thì tám chín phần chính là anh ta.

Hôm nay tiếp xúc, ông mới phát hiện người này không giống với danh công tử bột đến thế.

__

Sau khi tạm biệt cha, Vệ Lai lại đến Giang An Vân Thần.

Người quản lý hạng mục của công ty thiết kế cũng nhận ra điều khác biệt, mỉm cười nói cô dồn nhiều công sức vào việc trang trí cửa hàng thứ mười bảy nhất.

Cô chỉ cười mà không đáp.

Ngày hôm nay dường như dài hơn bình thường.

Cô ở lại Giang An Vân Thần vài tiếng rồi ghé thăm sáu cửa hàng, cuối cùng trời mới tối.

[Trưa nay ba của em đến công ty anh, muốn mua lại mặt bằng của Giang An Vân Thần để tặng cho em. Hơn 1.5000 mét vuông, nói mua không hề chớp mắt, đúng là ba ruột. Có điều, anh không bán (Cầu khen ngợi).]

[Tuổi 26 vui vẻ.]

Viên Hằng Duệ nói nhảm nhiều như vậy, chủ yếu là kiếm cớ để nói câu cuối cùng.

Vệ Lai: [Cảm ơn anh.]

Viên Hằng Duệ kìm nén những lời muốn nói với cô, dù sao bây giờ cô đã có bạn trai, anh ta khoá màn hình rồi ném điện thoại ra xa.

Vệ Lai ngồi trước máy tính, màn hình đã tắt, cô không biết nên làm gì.

Giống như một lần nữa thất tình.

Đang thất thần, có cuộc gọi đến, là số điện thoại của Hạ Vạn Trình.

Vệ Lai vô thức ngồi thẳng dậy, mỉm cười nhấc máy: “Bác Hạ, có chuyện gì sao?”

“Vài ngày trước không phải tôi có nhắc qua với cháu về người bạn mở siêu thị kia sao, hôm nay gặp nhau rồi, ông ấy nói biết siêu thị Vệ Lai, lúc tới Giang Thành công tác còn đặc biệt đến xem qua. Khi nào cháu và mẹ cháu có thời gian? Tôi giới thiệu mọi người với nhau.”

Đầu tiên Vệ Lai rất cảm kích, cô không phải người ngu ngốc, Hạ Vạn Trình tận lực giúp đỡ như vậy, không phải vì nể tình cô, mà là vì Châu Túc Tấn.

Cô nói thẳng: “Bác Hạ, cháu và Châu Túc Tấn đã chia tay, là chuyện mới diễn ra gần đây.”

Hạ Vạn Trình biết hai người đã chia tay, Châu Túc Tấn đã nói với ông, nhờ ông sau này ở Giang Thành thì quan tâm nhiều hơn đến siêu thị Vệ Lai. Ông không rõ lý do chia tay, Châu Túc Tấn cũng không nhắc tới, chỉ đoán rằng do gia thế hai người chênh lệch quá lớn nên gia đình Châu Túc Tấn không đồng ý.”

“Chuyện của các cháu, tôi không hiểu nên sẽ không nói nhiều. Nhưng Vệ Lai, cháu nghe bác khuyên một câu, chia tay cũng không thể trì hoãn việc kiếm tiền, cháu nói có đúng không?”

Vệ Lai cười: “Đúng ạ.”

“Vậy hãy sắp xếp thời gian đến Tô Thành.”

“Vâng, cảm ơn bác Hạ.”

Cô không thể mãi đắm chìm trong sự mất mát khó giải thích, vì thế sau khi cúp điện thoại, cô bắt đầu lên kế hoạch xem ngày nào đến Tô Thành.

Vài ngày gần đây, Trình Mẫn Chi quan sát thấy sự khác thường của con gái. Bà chỉ giữ trong lòng, không hỏi nhiều.

Thứ sáu, hai mẹ con khởi hành đến Tô Thành.

Trên đường đi, Vệ Lai và mẹ nói chuyện về chuỗi siêu thị ở Tô Thành, xếp thứ 41 trong danh sách 100 những siêu thị lớn nhất cả nước, thực lực rất mạnh.

Đang nói chuyện, điện thoại Vệ Lai hiện lên tin nhắn mới, Hạ Vạn Trình gửi cho cô một số điện thoại.

[Tài xế đã tới ga tàu, bao giờ đến nơi cháu liên lạc xem sao.]

[Làm phiền bác Hạ rồi.]

Hạ Vạn Trình: [Không phiền, cháu đến Tô Thành, tôi phải làm tròn vai chủ nhà.]

Ông đặt điện thoại xuống, nhìn Châu Túc Tấn đang ngồi trên ghế sofa đối diện.

Ngày hôm qua Châu Túc Tấn đến Tô Thành để tham gia một hội nghị thượng đỉnh, chiều nay không có sắp xếp nên thuận đường ghé qua văn phòng của ông.

“Hai mẹ con Vệ Lai hôm nay đến Tô Thành, chắc là sắp tới rồi.”

Châu Túc Tấn hai chân vắt chéo, đang uống trà Hạ Vạn Trình pha cho anh, “Qua đây mua bán sao?”

“Tôi giới thiệu một người cùng ngành cho họ.”

Châu Túc Tấn gật đầu, không nói thêm, anh nhấp một ngụm trà rồi ngước nhìn Hạ Vạn Trình: “Đây là trà của Giang Thành?”

Hạ Vạn Trình không khỏi kinh ngạc, bật cười: “Vậy mà cháu có thể nếm ra được là trà ở đâu.”

Châu Túc Tấn đáp: “Trước đây cháu từng uống qua.”

Đây chính là loại trà anh uống vào ngày sinh nhật chú.

Hạ Vạn Trình không hiểu ý của Châu Túc Tấn, hỏi: “Buổi tối tôi có đặt chỗ mời hai mẹ con Vệ Lai một bữa cơm, cháu đi cùng không?” 

“Cháu không đi.” Châu Túc Tấn đặt tách trà xuống, “Tối nay cháu còn một bữa cơm xã giao.”