Thính Thần

Chương 37: Quay lại



Giang Dương bước đến đứng giữa hai người, ôn tồn hòa giải: "Anh con khó khăn lắm mới về mà, con đứng một bên đợi, để A Phú thắp hương trước......"

"Tôi đã nói là không được phép bái lạy." Lâm Thương Từ không buồn nhìn Giang Dương, chỉ đăm đăm nhìn cặp mắt quen thuộc kia.

Giang Dương cũng nóng nảy, "Con sao thế! Nó là anh con, vội vàng quay về mà giờ mẹ mất không được quỳ lạy sao?"

Lâm Thương Từ cười lạnh, hỏi: "Anh? Tôi không biết tôi có anh trai đấy."

"A Từ......"

Không chờ đối phương nói hết câu, Lâm Thương Từ đưa tay tát thẳng vào mặt đối phương.

Cố Trọng nghe được cô ấy đang cố gắng kìm nén cảm xúc.

"Năm đó tốt nghiệp xong anh không lo tìm việc làm, lại đua đòi học theo người khác chơi bài bạc, nợ nần rồi bỏ nhà trốn đi, có lần nào không phải mẹ tôi trả nợ giúp anh? Một mình bà làm bao nhiêu việc, buổi sáng tôi không thấy mẹ, đến tối cũng không thấy mẹ, dường như tôi vĩnh viễn không thấy được mẹ!"

"Sau đó anh nói anh tìm được việc, mẹ thấy mừng cho anh, anh nói đêm giao thừa anh sẽ về nên mẹ đã dậy thật sớm đi chợ mua thịt, nấu một bàn thịnh soạn cho anh. Tôi đói bụng nhưng mẹ vẫn không cho tôi anh trước, nói phải chờ anh về mới được, chờ từ 7 giờ đến 10 giờ đêm, đồ ăn cũng nguội lạnh."

"Anh không biết đâu, trời đông giá rét nhưng mẹ vẫn đứng ở ngã tư chờ anh, chờ suốt ba bốn tiếng, tôi nói bà vào nhà nhưng bà không chịu, luôn miệng nói anh sắp về. Anh thì hay rồi, không về cũng không thèm gọi điện thoại."

"Đêm đó vì chờ anh nên mẹ bị gió lạnh thổi hơn bốn tiếng, nửa đêm sốt cao, mới 2 giờ sáng tôi đã phải một mình đi bộ vài cây số lên trấn mua thuốc, cả đường tối đen tôi chỉ cầm theo một cây đèn pin, còn vì không thấy đường nên ngã xuống hố, nằm dưới đó không dậy nổi......"

"Anh có biết khi đó tôi mới chỉ học lớp 10 không? Đi mua thuốc xong nhưng bà hồ đồ chỉ mãi nhắc tên anh, khi đó anh ở đâu? Đêm giao thừa anh ở đâu? Mẹ đau ốm anh ở đâu? Khi tôi gặp chuyện anh ở đâu? Chủ nợ đến nhà anh ở đâu? Anh không có ở đây...... Vậy tại sao bây giờ lại về? Vì sao phải chờ đến lúc chúng tôi không cần anh nữa, anh mới về?"

Giang Dương vẫn tỏ ra hòa nhã, nói: "Lúc đó con tìm cậu được mà."

"Tìm cậu? Có ích không?" Lâm Thương Từ trừng mắt Giang Dương, "Cậu trừ việc ở nhà tôi ăn bám còn làm được gì? Đừng nghĩ là tôi không biết cậu hay lén trộm tiền trong tủ mẹ tôi đi đánh mạt chược, mẹ tôi biết lâu rồi, bà còn sợ cậu không đủ dùng nữa kìa."

Giang Dương bị lộ chuyện lúc này mặt đỏ bừng, ông ta tỏ vẻ bậc cha chú lớn tuổi, mắng ầm lên: "Mày tỏ thái độ gì đó? Mày dám nói chuyện với người lớn vậy sao?"

"Nếu không phải mấy năm qua tôi vẫn luôn gửi tiền cho cậu, thì cậu có quan tâm chăm sóc mẹ không?" Lâm Thương Từ thở dốc giận dữ, nói bằng giọng điệu chắc chắn: "Cậu sẽ không làm."

Giang Dương cảm thấy bản thân mất hết mặt mũi, ở đây còn có người ngoài đang đứng, ông ta vô thức giơ tay muốn đánh Lâm Thương Từ, nhưng khi bàn tay định hạ xuống lại bị người khác giữ lấy.

Cố Trọng nghiêng người, hơi nheo mắt, trầm giọng cảnh cáo Giang Dương: "Ông đánh cô ấy thử xem."

Những người thân và bạn bè khác vốn đang đứng nhìn không dám nhúng tay lúc này cũng tiến lên khuyên can, Lâm Thương Từ nhắm mắt lại, mặc cho lời nói của người khác ngấm ngầm chỉ trích mình.

Sau đó cô từ từ thở hắt ra, dùng giọng rất nhẹ nói: "Rác rưởi."

Tất cả mọi người nghe thấy được.

Sau đó cô ấy không thèm nhìn ai, ra khỏi linh đường.

Phòng Giai Nhuế muốn đuổi theo, Cố Trọng lại lắc đầu, nói với bà ấy: "Để em đi cho, chị ngồi đây đi."

Cố Trọng tìm được Lâm Thương Từ ở ngoài hành lang, cô ấy ôm gối ngồi co ro trong bóng tối, nhìn chằm chằm xuống đất như đang ngẩn người.

Cố Trọng ngồi xuống cạnh cô ấy, cô cũng không biết phải an ủi cô ấy như thế nào, trái lại Lâm Thương Từ lên tiếng trước.

Cô ấy nói: "Làm ơn để tôi ở một mình đi."

Nếu Cố Trọng không nghe ra sự run rẩy trong giọng Lâm Thương Từ, có lẽ cô đã để cô ấy một mình để bình tĩnh lại.

Lâm Thương Từ cảm giác mình được người khác ôm lấy, nhiệt độ xuyên qua cơ thể truyền đến cô ấy, Cố Trọng vỗ nhẹ lên lưng cô ấy, vậy nên cô ấy không thể không chế, vùi mặt vào đầu gối.

Đây không phải là lần đầu tiên Cố Trọng thấy Lâm Thương Từ khóc, nhưng lại là lần đầu tiên thấy đau lòng khi cô ấy khóc, nhẹ nhàng an ủi: "Khóc đi, không sao cả."

Lâm Thương Từ khóc thật lớn, thở hổn hển, nói năng đứt quãng: "Lẽ ra tôi nên về sớm....... Là lỗi của tôi...... Tôi nghĩ bà ấy lại lừa tôi......"

Cố Trọng hít mũi, môi hết nhếch lên, giải phóng toàn bộ bi thương và khí CO2 ra ngoài.

Dù trí tưởng tượng của cô phong phú đến mấy cũng không tưởng tượng được cảnh Lâm Thương Từ một mình cầm đèn pin đi bộ trên đường vài ki – lô – mét lúc nửa đêm, không nghĩ ra cảnh khi cô ấy té ngã không đứng lên nổi. Trời lạnh như vậy, cô ấy nằm dưới hố bao lâu, có tâm trạng ra sao, chờ ai đến cứu mình?

"Hay là...... Chúng ta thử lại một lần đi?"

Cô đã suy nghĩ thật lâu, nếu quay lại lần nữa, có lẽ có thể thay đổi.

Quay lại lần nữa, có nghĩa giữa hai người các cô cần có một người phải chết.

Lâm Thương Từ không trả lời, chuyện này đối với bản thân cô ấy hay đối với Cố Trọng cũng đều là một chuyện tàn nhẫn. Cô ấy đã phải lặp lại vòng tuần hoàn này rất nhiều lần, là vì mong sớm ngày có thể thoát được, khó khăn lắm lần này mới có cơ hội thoát khỏi vòng tuần hoàn, rồi lại vì một chuyện gì đó phải lựa chọn tiếp tục sự lặp lại này.

Tuy Cố Trọng không nhớ các vòng tuần hoàn trước đó, nhưng mỗi lần cô ấy đối mặt với cái chết chắc chắn đã rất tuyệt vọng. Mỗi một lần giãy dụa đều khắc sâu vào xương máu, không thề vì quên mà xem như chưa từng trải qua được.

"Chỉ một lần này thôi Lâm Thương Từ, chúng ta có thể cứu bác gái trước khi xảy ra chuyện. Sau đó chỉ cần tôi sống sót qua ngày 26, là chúng ta có thể thoát khỏi vòng tuần hoàn rồi." Cố Trọng thấp giọng nói.

Lâm Thương Từ vẫn không ngẩng đầu lên, khi nói chuyện lần nữa giọng cô ấy hơi khàn: "Chuyện này mai ta bàn sau nhé."

Cố Trọng gật gật đầu, nhẹ nhàng đáp lại.

Qua hồi lâu, rốt cuộc Lâm Thương Từ cũng ngẩng đầu lên, Cố Trọng khẽ vuốt lưng cô ấy lần nữa, lúc này mới thả tay.

Lâm Thương Từ dùng mu bàn tay lau nước mắt, nói: "Tôi hơi khát."

Cố Trọng đứng lên nói: "Chờ tôi một chút."

Cố Trọng quay lại linh đường lấy một chai nước khoáng, Phòng Giai Nhuế hỏi ngắn gọn cô vài câu, nhưng chỉ mất mấy câu mà cô không tìm thấy Lâm Thương Từ nữa.

Khi quay lại hành lang, Lâm Thương Từ đã biến mất, cô mơ hồ cảm thấy Lâm Thương Từ đã xảy ra chuyện, nên cô chạy ra khỏi nhà tang lễ tìm tung tích Lâm Thương Từ khắp nơi. Gặp ai trên đường cũng hỏi, nhưng không ai để ý cô ấy đi đâu.

Cô lấy điện thoại ra nhưng phát hiện sóng tín hiệu chỉ có một vạch, cô thậm chí còn không gọi điện được.

Chạy về lại nhà tang lễ tìm Phòng Giai Nhuế giúp đỡ, mặc dù Phòng Giai Nhuế không biết tại sao Lâm Thương Từ sẽ xảy ra chuyện, nhưng bà ấy vẫn chạy theo Cố Trọng quanh quẩn khắp thị trấn tìm người.

Trên thị trấn ngoại trừ những trục đường chính thì có rất nhiều ngõ nhỏ đan xen, ngay cả nhà ở cũng không có quy tắc, cao thấp không đồng đều, không để ý sẽ quay lại nơi ban đầu. Hai người không rành rẽ thị trấn, rất nhiều lần tách ra ở một nơi rồi lại gặp nhau tại cùng một chỗ.

Sao đã mọc từ lâu, ánh đèn mờ nhạt lộ ra từ những ô cửa sổ trên thị trấn, mang đến hơi thở ấm áp giản dị. Tiếng cười nói của từng nhà vang ra từ cửa sổ, có tiếng ồn ào của trẻ con, tiếng cha mẹ la mắng, có tiếng can ngăn của người già, tất cả những âm thanh khác nhau này trở thành phong cảnh của thị trấn bình dị này.

Tuy nhiên, Cố Trọng không có thời gian để thưởng thức điều này, bởi vì cô biết rất có thể Lâm Thương Từ sẽ chết trong sự hoan thanh tiếu ngữ này.

Cô để ý thị trấn này không có nhiều tòa nhà cao tầng, chỉ có vài nhà cao từ ba đến năm tầng, cao nhất là một khách sạn sáu tầng nằm cách nhà tang lễ không xa, nó cao và hẹp nằm trên một sườn dốc.

Cô theo bản năng cảm thấy Lâm Thương Từ sẽ lựa chọn nơi đó.

Thế hưng không đợi cô đến khách sạn, đã nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất từ xa, cô dừng lại, không tiếp tục đi về phía trước. Hai tay cô buông thõng bên hông, đầu ngón tay giật giật, sau đó nắm thành quyền.

Phòng Giai Nhuế rõ ràng cũng thấy tiếng vang từ đâu đó, bà chạy đến hỏi: "Em có nghe thấy tiếng gì không?"

Cố Trọng ngơ ngác trả lời bà: "Không có."

Phòng Giai Nhuế thấy vẻ mặt Cố Trọng bất bình thường, bà nhìn ra Cố Trọng đang nói dối.

"Để chị đi xem." Nói xong bà đang định đi về phía trước nhưng lại bị Cố Trọng kéo lại, bà khó hiểu: "Em làm gì vậy?"

Cố Trọng vô thức cắn chặt răng, nói: "Không thể đi."

Có lẽ Phòng Giai Nhuế đã đoán được gì đó, bà vặn tay muốn vùng ra, "Buông tay!"

Tuy nhiên sức lực Cố Trọng rất lớn, cô không biết bản thân siết chặt tay Phòng Giai Nhuế cỡ nào, chặt đến mức Phòng Giai Nhuế la đau, nhưng Cố Trọng vẫn không để ý đến bà.

Nhất định không thể cứu.

Lâm Thương Từ phải có bao nhiêu quyết tâm mới nhảy từ trên cao xuống, hiện giờ cô ấy còn sống hay không? Liệu có cảm nhận cơn đau dữ dội khi xương cốt và nội tạng ở trong cơ thể bị dập nát?

Cô rất rõ cái chết đau đớn cỡ nào.

Vì vậy cô không thể để Lâm Thương Từ đau đớn vô ích, các cô cần phải quay về ngày 24 tháng 7.

"Em điên rồi!" Phòng Giai Nhuế nhìn Cố Trọng không thể tin nổi.

Cô rất lạ lẫm, không phải là Cố Trọng quyến rũ trên màn ảnh, cũng không phải là Cố Trọng săn sóc lo lắng cho Lâm Thương Từ.

Bây giờ cô chỉ là một đao phủ.

"Lâm Thương Từ cần phải chết."

Phòng Giai Nhuế vĩnh viễn sẽ không biết khi Cố Trọng nói ra những lời này phải đè nén cảm xúc của mình ra sao, để trông mình có vẻ lạnh lùng, vô tâm hơn. Cô sợ mình sẽ mềm lòng, sợ Lâm Thương Từ sẽ phí công.

Dù cho hai người bọn họ giằng co, cũng không ngăn được những người khác nghe thấy tiếng động đi xem tình hình, rất nhanh đã có người hét lên: "Có người nhảy lầu!"

Rốt cuộc Cố Trọng cũng thả lỏng tay, trên cổ tay Phòng Giai Nhuế để lại dấu tay hồng hồng, vô số người lướt ngang qua bọn họ, không biết qua bao lâu, xe cứu thương đã đến. Cố Trọng tận mắt thấy Lâm Thương Từ máu me đầy người nằm trên cáng, được đưa lên xe cấp cứu.

*****

Lâm Thương Từ bừng tỉnh, cảm giác mất trọng lượng khi rơi xuống như chỉ vừa xảy ra một giây trước, vẫn còn chưa kịp biến mất. Tim cô đập mạnh, lúc này cô đang nằm trên giường của mình, chiếc đồng hồ điện tử quen thuộc nằm trên tủ đầu giường, đồng hồ hiển thị đang là 9 giờ sáng.

Cô chộp lấy điện thoại, nhấn nút nguồn liếc nhìn ngày giờ bên trên.

Cô đã quay lại.

Đầu đau muốn nứt ra, cả người rất khó chịu, trái tim đập loạn xạ như bị sét đánh. Tuy vậy nhưng cô vẫn khó khăn đứng dậy, thay đồ đi đến chung cư Thanh Hòa.

Cô mơ hồ nhớ rõ trước khi bất tỉnh đã thấy Cố Trọng, cô ấy đứng đó nhìn cô, vẻ mặt bất lực.

Cô phải gặp Cố Trọng ngay lập tức!

An ninh chung cư Thanh Hòa vẫn nghiêm ngặt như cũ, sau khi cô nhờ bảo vệ thông báo, bảo vệ gật đầu cho cô đi. Cô quen thuộc đi đến trước nhà Cố Trọng, nhấn chuông cửa.

Sau khi Cố Trọng mở cửa, vừa thấy Lâm Thương Từ bỗng đứng không vững, Lâm Thương Từ nhanh chóng đỡ lấy cô. Chỉ thấy Cố Trọng đưa tay lên trán, cô nhắm mắt ngồi rất lâu, lâu đến mức Lâm Thương Từ đang muốn mở miệng nói chuyện, lại nghe Cố Trọng lên tiếng.

"Cô lừa tôi."

Đã nói mai rồi tính tiếp, kết quả lại tự mình lén đi tự sát.

"Tôi xin lỗi." Giọng Lâm Thương Từ tràn ngập sự hối lỗi, Cố Trọng ngay lập tức âm thầm tha lỗi cho cô ấy.

"Tôi không muốn cô chết lần nữa."

Nếu buộc có người phải chết, người đó nhất định phải là Lâm Thương Từ cô.

Cố Trọng đã chết quá nhiều lần, khi Lâm Thương Từ thúc thủ vô sách, khi Lâm Thương Từ lựa chọn bỏ cuộc, Cố Trọng đã chết quá nhiều lần.

Cố Trọng vô thức nắm chặt cổ tay mình giấu đi, bởi vì nơi đó dường như có một đường mảnh màu đỏ mỏng manh chưa kịp biến mất.

Cố Trọng mím môi rồi thả lỏng, cuối cùng cũng nói: "Mau về nhà đi, tranh thủ thời gian."

"Còn cô......" Trông Cố Trọng không ổn lắm.

"Cô mau về đi, Diệp Tây Nhã gần đến rồi." Cố Trọng ngẩng đầu, dùng ánh mắt thúc giục cô, "Không phải hối hận nữa."

Đến khi Lâm Thương Từ biến mất sau cửa, Cố Trọng mới bắt đầu mở miệng thở dốc, rất nhiều ký ức sau khi nhìn thấy Lâm Thương Từ tràn về, cô không thể giữ vững tinh thần, giống như một bệnh nhân điên cuồng.

Cô nhẹ nhàng xoa cổ tay, đến khi xác nhận trên đó không có vết thương mới thở hắt ra.

Ngày 24 tháng 7, cô sẽ tham gia buổi ra mắt phim [Núi rừng].