Thiên Nam Pháp Hội

Chương 43: Quỷ đạo ma tượng (Tái ngộ Trần Lạc 2)



“Ê lão già ông lo phần quả cầu tôi lo phần đòn móng vuốt nhá” Trần Long nói với Lê Nam rồi rút kiếm thủ thế. Ngay lập tức Trần Long đối diện với đòn tấn công của Trần Lạc, ông ấy thi triển:

" Kim Quy Thần Thuẫn"

Ngay lập tức một thân ảnh tấm khiên tựa như mai rùa màu vàng kim hiện ra bao bọc lấy Trần Long trước đòn tấn công của Trần Lạc. Ngay lập tức hai đòn đánh va chạm vào nhau, ba luồng ánh sáng dài nhọn tựa như cú cáo của thần Quy của Trần Lạc va chạm thẳng vào tấm khiên của Trần Long tạo ra. Nhưng phía bên trong tấm khiên Trần Long sớm nhận ra sự bất ổn, tấm khiên của ông ấy bắt đầu nứt vỡ và có dấu hiệu sắp bị phá hủy trước đòn tấn công của Trần Lạc. Sang tới phía của Lê Nam cũng không khá khẩm hơn là bao đòn tấn công của Trần Lạc quá mạnh khiến cho họ không thể chống đỡ. Ngay lập tức hai người Trần Long và Lê Nam phải bỏ chạy khỏi vị trí hai đòn đánh trước khi tấm khiên họ triệu hồi ra bị phá vỡ. Ngay khi tấm khiên bị phá vỡ một tiếng nổ lớn phát ra tại núi Lục Kí. Để lại dưới đất là một cái hố và ba nhát cắt sâu dài xuống mặt đất.

Trứng kiến cảnh đó ông Tuấn không khỏi ngạc nhiên, và king ngạc. Ông không thể tin được rằng Trần Lạc có thể dễ dàng gay khó khăn cho Trần Long và Lê Nam hai vị pháp sư mạnh mẽ nhất mà ông biết. Trong lúc còn chưa hoàn hồn thì Trần Lạc đã tiến tới trước mặt ông cất câu hỏi:

“Đã lâu không gặp anh Tuấn anh bị kẻ nào tấn công tại đây sao. Không sao cả có tôi ở đây tôi sẽ đảm bảo an toàn cho anh”

Ông Tuấn bây giờ mới hết bàng hoàng ngay lập tức giải thích cho Trần Lạc:

“À không thực ra tôi không bị ai tấn công cả tôi tới đây với Trần Long và Lê Nam bọn họ có việc muốn nhờ đến anh”

“Vậy sao tấm bùa lại kích hoạt báo cho tôi anh bị nguy hiểm” Trần Lạc thắc mắc

Ông Tuấn giải thích:

"À chỉ vì bọn tôi không thể tìm được anh tại nơi đây, nên chỉ có cách này thì mới có thể tìm được anh "

Trong lúc hai người là ông Tuấn và Trần Lạc đang nói chuyện với nhau, thì hai người Trần Long và Lê Nam cũng đang tiến tới phía hai bọn họ.

“Moẹ thầy của ông định giết hai chúng ta hay sao, tung đòn mạnh như này đến tôi cũng khó khăn mới né được” Lê Nam tiếp tục phàn nàn.

Trần Long tiến tới vị trí của Trần Lạc cất lời:

“Thưa thầy hôm nay con tới đây là có việc muốn nhờ thầy”

Trần Lạc quay lưng lại nhìn người học trò rồi đáp lại:

“Vậy đó là lý do khiến con tới vùng núi này sao”

Thức sự Trần Long rất ngạc nhiên thực sự có thể cảm nhận thần khí của mình từ rất xa. Lúc này Lê Nam mới tới nơi nói với Trần Lạc:

“Rất vui khi được gặp ngài Trần Lạc pháp sư mạnh nhất tộc Trần. Đòn vừa rồi của ngài thực sư mạnh đó”

Lúc này Trần Lạc nhìn Lê Nam, khuôn mặt của ông hiện lên vẻ bối rối. Do đã quy ẩn lâu nên ông cũng không nhớ nổi người tên là Lê Nam. Ông cố nhớ lại rối bất giác cất lời:

“À có vẻ tôi đã gặp cậu khi mà hai giai tộc liên minh với nhau khi tham gia đại chiến pháp sư lần thứ hai. Cậu là đệ tử của Lê

Thành Vương trưởng tộc Lê thời bấy giờ. Nhưng anh ấy đã hi sinh trong trận chiến”

Lê Nam khi được Trần Lạc nhận ra vui vẻ cất lời:

“Giờ tôi là trưởng tộc kế tiếp”

Lúc này Trần Lạc ngỏ lời mời mọi người tới ngôi nhà nơi mình quy ẩn. Thế là cả bốn người bắt đầu di chuyển tới ngôi nhà trong núi của Trần Lạc. Ngôi nhà tranh nhỏ bé lọt thỏm giữa rừng núi hoang sơ. Ngôi nhà chỉ có mảnh vườn nhỏ trồng vài loại rau và ngô gần nhà là một con suối cung cấp nược sinh hoạt. Cả bốn người tiến vào trong căn nhà, bên trong căn nhà nội thất vô cùng đơn giản hay còn có thể nói là tối giản với một chiếc chõng tre, một bộ bàn ghế tre, gian trong là căn bếp. Bốn người ngồi xuống bên bộ bàn ghế, Trần Lạc rót trà mời mọi người.

Trần Long nhận chén trà nhưng chưa uống cất lời:

“Vào vấn đề luôn, thực ra con muốn tơi đây là mong muốn sự giúp đỡ của thầy. Chỉ còn hai ngày nữa là một cuộc chiến sẽ nổ ra, hội " Phản Thần” đã cho nuôi một con quỷ ngay tại ngôi làng của ông Tuấn đây. Cuộc chiến này con cần sự giúp sức của thầy vì bọn chúng cũng đã cử pháp sư trụ cột của bọn chúng tới. Nếu có sức mạnh của thầy chắc chắn chúng ta có thể chiến thắng "

Trần Lạc chỉ uống ngụm trà rồi thở dài:

“Lại phải chiến đấu sao lại phải lao vào vòng xoáy chém giết. Ta rất biết ơn con Trần Long khi đã giúp ta cứu giúp ngôi làng đó, ta không thể ra mặt giúp họ nếu ra tay thì ta sẽ bộc phát tiên khí pháp sư tà đạo sẽ tới đây và làm hại người dân. Ta cảm ơn nhưng xin lỗi ta không tham gia đâu”

Trần Long sau khi nghe câu trả lời của Trần Lạc thì khuôn mặt hiện rõ sự thất vọng chỉ im lặng, vẻ mặt hiện rõ sự thất vọng

Lê Nam thì khác sau khi nghe câu trả lời của Trần Lạc thì cất lời cố gắng thuyết phục:

“Xin ngài hãy suy nghĩ lại đi ạ chúng tôi đã lặn lội đường xa tới tới đây chỉ muốn sự giúp đỡ của ngài mà thôi. Trận chiến này bọn tôi cần ngài để chiến thắng”

Trần Lạc sau khi nghe Lê Nam nói thì chỉ đáp lại:

“Nếu ta vẫn có ý định chiến đấu thì tại sao ta lại quy ẩn. Ta quy ẩn chỉ mong muốn sự bình yên mà thôi, đừng phá đi điều đó. Cả cuộc đời ta đã chiến đấu quá nhiều rồi ta đã mất quá nhiều đã giết đi quá nhiều người rồi”

Trần Long nghe vậy liên cất lời cố gắng cứu vãn tình hình:

“Nhưng mà nếu trận chiến này mà chứng ta thua thiệt hại sẽ rất nhiều đó xìn thấy một lần này nữa”

Lê Nam cũng lên tiếng:

“Xin ngài chúng tôi cần sức mạnh của ngài nếu không chúng tôi”

Trần Lạc đập bàn nói:

“Hai người im hết đi, ta đã nói là không từ khi ta quyết định quy ẩn ta đã không còn muốn quan tâm thế sự nữa rồi”

Lê Nam nghe vậy liền đứng phắt dậy bỏ xuống núi:

“Thế bao nhiêu công sức là công cốc, đi vừa mệt chả được gì cả”

Trần Long cũng buồn bã đứng dậy cúi chào người thầy của mình rồi quay lưng rời đi. Trần Lạc nhìn hai bóng người Trần Long và Lê Nam rời đi, rồi quay lại nói:

“Anh vẫn ở lại sao anh Tuấn”