Thiên Nam Pháp Hội

Chương 1: Làng Thụ quê tôi(Khối đá bí ẩn)



Tôi Lâm, 12 tuổi một thằng trẻ con ở làng Thụ thôn, Bắc Ninh.Làng tôi vốn có truyền thống hiếu học, làng đã có không biết bao nhiêu cụ đỗ đạt tiến sĩ. Nhưng có lẽ tôi không phát huy được truyến thống này của làng vì tôi học dở tệ. Cuộc sống tại làng tôi yên bình, sáng trẻ con đi học, người lớn đi làm đồng, yên bình đến nhàm chán.Đình làng tôi có một cái ao gọi là ao thụ, ao này để nuôi cá. Một là để cho đẹp, hai là sẽ bán để tu sửa đình. Đến khi cá đủ lớn làng rút cạn nước để tát ao bắt cá. Trong lúc bắt cá dưới lớp bùn có người nhìn thấy một khối đá. Sau khi lấy nó lên và vệ sinh thì nó là một khối đá hình hộp khoảng 3 m khối. Toàn mặt khắc những kí tự kì lạ không phải chữ Việt hay Nôm, chắc là tiếng Hán cổ. Mọi người quyết định trưng bày khối đá lên đình làng, từ đó những chuyện ma quái bắt đầu sảy ra trong làng và người đâu tiên cảm nhận được điều đó là ông Lộc. Một buổi chiều ngày thứ bảy, đang chơi trong sân nhà thì ông Lộc tới với câu cửa miệng khi đến nhà tôi:

"Lâm, ông mày đâu?"

Tôi vẫn tâng bóng không nhìn ông và trả lời: " ông cháu trong nhà ạ"

Một tiếng nói ở trong nhà vọng ra

" Mày vào bếp đun tao ấm nước tao pha chè "

Chủ nhân giọng nói đó là ông tôi,ông Tuấn.Ông tôi là cựu chiến binh về hưu. Ông tôi 71 tuổi ông Lộc trẻ hơn ông tôi 5 tuổi gọi ông tôi là chú. Tuy cùng tham gia chiến tranh nhưng ông tôi và ông Lộc lại được tôi luyện những đức tính khác nhau. Chiến tranh cho ông tôi sự điềm tình, xử lý tình huống tốt thì ông Lộc lại được trao cho sự gan dạ, mạnh mẽ và cả nóng tính nữa.

Ông tôi bước ra bảo ông Lộc:

" Mày sang đây có việc có việc gì hả Lộc?"

Ông Lộc gạc chân trống xe đạp cất tiếng trả lời:

" Cháu sang có một số việc muốn nói với chú, chú Tuấn "

Ông tối rót tách chè uống một hớp rồi nói:

"Làm sao có chuyện gì?"

Ông Lộc rót tách chè xong lên tiếng:



"Chú có biết vụ làng mình tát ao bắt cá rồi vớt lên được khối đá, sau đó trưng ở đình làng không?"

" Ờ tao biết rồi sao " ông tôi đáp lại

Ông Lộc mặt nhăn nhó đáp lời:

" Từ lúc trưng cái đấy lên đình làng. Mấy hôm nay cháu đi canh đình toàn gặp chuyện kì lạ thôi ạ "

" Chuyện kì lạ là sao? Mày kể chú nghe xem nào " ông tôi băn khoăn hỏi

Ông Lộc thở dài rồi bắt đầu kể:

" Chuyện kì lạ diễn ra từ ba hôm nay rồi ạ. Tối hôm đầu tiên cháu đi canh đình đang đạp xe sắp đến đình thì xe tuột xích. Đang lụi cụi gắn lại xích thì thoáng qua cháu thấy có bóng đen lướt qua. Một lúc sau thì cháu gắn lại xích xe, thì cháu thấy một sự việc kì lạ cái cổng vào đình tự mở, ổ khóa không thấy đâu ".

" Nhỡ mày quên làm mất khóa thì sao?" ông tôi đáp lời

Ông Lộc nhăn nhó đáp lời:

" Nếu chuyện có mỗi thế thì cháu báo với chú làm gì. Sau khi cháu mở công vào trong đình, định thắp hương nhưng cháu đốt thế nào thì nó vẫn không cháy. Thắp hương không được cháu chỉ chắp tay vái một cái rồi bật đài rồi đi ngủ. Nhưng lẫn trong tiếng đài là tiếng ì oạp như kiểu có ai đang đi trong bùn. Cháu xách đèn chạy ra ngoài xem. Cháu có thấy dấu chân ở sân đình, lần theo dấu chân ra đến ao. Cháu thấy có một người đang mò mẫm ở dưới ao. Cháu thấy vậy mới gắt lên nói: Thằng nào ở dưới ao đấy?. Người đó đứng dậy thì ối mẹ ơi!, nó không có đầu. Cháu dụi mắt lia lịa nhưng khi khi nhìn lại thì chẳng thây đâu. Cháu tham gia chiến tranh rồi, nhìn xác chết rồi, nhưng cháu chưa thấy cái xác nào không đầu mà vẫn hoạt động được. May là sau đấy không có gì lạ sảy ra sau lúc đó nữa".

Ông tôi chăm chú lắng nghe, sau đó đáp lời:

" Có thể mày hoa mắt nhìn nhầm thì làm sao? Thế còn hai hôm sau thì có chuyện gì?"



Có lẽ ông tôi vẫn chưa tin hoàn toàn chuyện của ông Lộc, nhưng ông cũng không hoàn toàn phản bác.

Ông lộc thở dài rồi kể tiếp

" Đấy là buổi đầu mấy buổi sau còn hãi hơn nhiều. Hôm thứ hai cháu đi canh cổng vẫn tự mở, làm gì mà cháu quên khóa cổng hai lần, và vẫn không tài nào thắp được hương. Cháu định đi ngủ mai mua bó hương mới để thắp. Đang thiu thiu sắp ngủ thì có tiếng lộc cộc như kiểu có cái gì rơi vào mài đình. Lạ quá cháu bắc thang lên xem cái gì mà lại rơi vào đình. Vừa thò mặt lên thì cháu thấy có cục gì đó khoảng bằng quả bưởi. Nhưng xung quanh đình làm gì có cây bưởi. Cái cục đó tự nhiên quay lại, thì nó không phải là bưởi mà là cái đầu người. Cái mắt nó thì trắng, mặt chảy xệ, cái thứ đó nhe răng cười chảy ra từ miệng một dòng máu đen. Cháu khiếp đến mức suýt ngã thang, nhưng một lần nữa nhìn lại thì lại không thấy đâu. Đến đêm thứ ba định thôi không đi nhưng cháu muốn xem nó là cái quái gì. Đếm đó cháu không ngủ canh để xem nó có cái xác không đầu hay cái đầu ở trên đình nữa không. Đang canh nhấp hớp cà phê thì cháu ngủ gật lúc nào không biết. Trong giắc mơ cháu thấy cảnh cả làng chết sạch. Rồi cháu chạy ngay về nhà đang chạy thì vấp ngã, đang lồm cồm bò dậy thì bị mấy cái xác chết kéo chân. Giật mình tỉnh dậy thấy đình tối om, hình như mất điện. Đang lụi cụi mò tìm cái đèn pin thì cháu nghe thấy có tiếng người đang nói chuyện. Nhìn từ cửa số cháu thấy hai cái thân hình màu trắng đang nói chuyện với nhau."

" Hai cái trắng trắng đấy nói gì, mày có nghe được không?" ông tôi tò mò hỏi.

Ông Lộc gật đầu trả lời.

" Cháu có nghe thấy mang máng lời bọn chúng nói. Đấu tiên một cái bóng lên tiếng:Mẹ kiếp, bọn dân làng này đào lên làm gì cơ chứ hỏng mẹ kế hoạch.

Cái bóng thứ hai đáp lời: Cái thằng canh đình mày đuổi nó đi chưa?

Cái bóng thứ nhất: Tại hạ dọa nó hai lần rồi còn lâu nó mới dám đi canh lại.

Cái bóng thứ hai suy nghĩ một lúc lâu xong trả lời: " Việc khối đá bị đào lên là ngoài kề hoạch, bây giờ ta cần ngươi thu thập các lệnh bài, để giải thoát nó.

Cái bóng thứ hai ngạc nhiên đáp lời: Bây giờ sao? Có vẻ hơi... Truyện Quan Trường

Bóng trắng thứ hai trả lời: Ta cũng không muốn làm vậy nhưng hiện nay khối đá đang thu hút nhưng vong hồn dã quỷ đến làng này, bọn pháp sư sẽ nhận ra, thà thả nó ra để nó giết cả làng náy. Lúc đó giáo hội sẽ cử nhiều pháp sư để hấp thụ tử khí, thôi thì còn nước còn tác. Nó diệt hết cả làng này cũng bị bọn pháp sư đánh bại thôi".

Ông tôi ngồi suy ngẫm khoảng 5 phút. Sau đó lên tiếng:

"Thằng Lâm tối nay ngủ mình nhá, tao ra đình canh với ông Lộc".