Thiên Lý Đào Hoa Nhất Thế Khai

Chương 5



Vẻ mặt Tạ Tuyết Thần lạnh lùng đáp lại ánh nhìn chăm chú thâm tình của Mộ Huyền Linh, dường như đang xem xét ý đồ thật sự sau những lời ngọt ngào ấy.

Trong lúc nói chuyện với Mộ Huyền Linh, hắn liên tục cố gắng thâm nhập vào thần khiếu, điều khiển linh lực, nhưng thần khiếu vẫn một mảnh tĩnh lặng, không chút biến động.

Nhớ lại Mộ Huyền Linh vừa nói sau khi dùng Bán Nhật Phương Hoa sẽ rơi vào trạng thái bảy ngày suy yếu, lòng Tạ Tuyết Thần liền trầm xuống. Thoát khỏi Dung Uyên, lại rơi vào tay Mộ Huyền Linh, e là không phải chuyện tốt, kiếp nạn của hắn chưa kết thúc, tin tốt duy nhất, chính là hắn thật sự đã rời khỏi Ma giới. Ma khí ở Ma giới dồi dào, với người tu đạo mà nói không khác gì kịch độc, tổn thương rất lớn, chỉ cần ở nhân giới, hắn có thể hấp thu linh lực, từ từ khôi phục tu vi.

"Tạ tông chủ, ta đã nói tâm duyệt ngươi, ngươi cảm nhận thế nào về ta?" Mộ Huyền Linh nâng khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng lên: "Nghe Tam ma thần nói, nữ tử xinh đẹp giống ta trong tam giới cực kỳ hiếm có, Dục Ma luôn muốn song tu với ta, nhưng ta chỉ thích Tạ tông chủ thần tiên ca ca, Tạ tông chủ, ta có thể làm đạo lữ của ngươi không?"

Tạ Tuyết Thần lạnh lùng nói: "Đạo bất đồng."

Người có nhân đạo, yêu có yêu đạo, người và yêu không thể song tu, huống hồ Mộ Huyền Linh là bán yêu. Bán yêu là hậu duệ của Nhân tộc và Yêu tộc, sinh ra đã có tu vi, nhưng không có thần khiếu của Nhân tộc, cũng không có yêu đan của Yêu tộc, bán yêu không thể tu luyện, bị Nhân tộc và Yêu tộc ghét bỏ, địa vị thấp nhất trong tam giới. Tuy nhiên, mấy trăm năm trước, một bán yêu đã mở ra con đường riêng, tu tập công pháp Ma tộc, không ngừng thăng tiến, công lực ngang bằng Pháp Tướng nhân tộc. Hắn chính là Đại Tế Ti Ma tộc hiện giờ - Tang Kỳ.

Tang kỳ tập hợp một đội ma quân bán yêu, nhờ sự trợ giúp của hắn, thế lực Ma tộc càng ngày càng mạnh mẽ, Mộ Huyền Linh là đệ tử thân truyền của Tang Kỳ, chắc chắn cũng là bán yêu. Hiện giờ Tạ Tuyết Thần mất hết linh lực, không thể xác định khí tức của Mộ Huyền Linh, nhưng trước đó ở cung Tru Thần đã xác nhận, trên người Mộ Huyền Linh có yêu khí, nhưng lại sử dụng ma công, có thể tu tập ma công, ngoài Ma tộc, chỉ còn bán yêu.

Thân thể lai tạp giữa người, bán yêu, bán ma như vậy, khác biệt chủng tộc, công pháp trái ngược, sao có thể song tu?

Mộ Huyền Linh chợt gật đầu: "Ta biết, Tạ tông chủ cự tuyệt ta vì đạo lộ bất đồng, chứ không phải không thích ta."

Tạ Tuyết Thần nhíu mày, cảm thấy nàng nói lời này hình như cũng không sai, nhưng lại cứ thấy có gì đó không đúng.

"Hơn nữa chúng ta đã có quan hệ thân mật, theo như lời của nhân tộc các ngươi, chắng phải ngươi nên chịu trách nhiệm với ta sao?" Thấy sắc mặt Tạ Tuyết Thần lạnh dần, Mộ Huyền Linh lập tức sửa lời: "Ta chịu trách nhiệm với ngươi cũng được."

Tạ Tuyết Thần chỉ thấy tức tối khó chịu, nhưng không còn linh lực, không đánh lại yêu nữ trước mặt này, chỉ có thể ôm ngực ho khan.

Hắn ho khan hai tiếng, bỗng cảm thấy bất thường - quần áo mặc trên người không phải bộ quần áo ban đầu, mà là một bộ vải thô.

"Vết thương trên người ta.." Tạ Tuyết Thần do dự hỏi.

Ở Dung Uyên hắn bị thương rất nặng, áo quần tả tơi, bây giờ đã thay bộ mới, ngay cả vết thương cũng được bôi thuốc.

Mộ Huyền Linh chống cằm cười tủm tỉm nói: "Tất nhiên là ta giúp Tạ tông chủ bôi thuốc thay quần áo. Quả nhiên Tạ tông chủ vạm vỡ phi phàm, thiên phú dị bẩm."

Hô hấp Tạ Tuyết Thần cứng lại, phẫn nộ trong lòng, vô thức đưa tay đánh về phía Mộ Huyền Linh. Kiếm tu luyện thể vô song, dù lúc này thần khiếu trống rỗng, linh lực suy kiệt, Tạ Tuyết Thần ra tay vẫn nhanh như chớp. Mộ Huyền Linh dường như đã chuẩn bị sẵn, nàng sợ làm hại đến Tạ Tuyết Thần, không dùng ma công, chỉ dùng thủ pháp gặp chiêu phá chiêu, sau mười hiệp đấu, Tạ Tuyết Thần cực kì suy yếu nên thất thế, hai tay bị Mộ Huyền Linh khống chế, đè xuống hai bên thân thể.

Mộ Huyền Linh nửa quỳ bên cạnh Tạ Tuyết Thần, cúi người tiếp cận Tạ Tuyết Thần, vài sợi tóc đen rủ xuống, lướt qua gò má nhợt nhạt của Tạ Tuyết Thần.

Hai người một trên một dưới, tư thế mập mờ, mắt thấy Mộ Huyền Linh đến gần, Tạ Tuyết Thần căng thẳng trong lòng, vô thức mím chặt môi, nhưng không có nụ hôn nào trong tưởng tượng hạ xuống.

Mộ Huyền Linh cúi người nhìn Tạ Tuyết Thần, lông mày cong cong, tràn đầy ý cười.

"Tạ tông chủ biết rõ không địch lại, nhưng vẫn ra tay, chẳng lẽ là có ý khác?"

Đôi mắt Tạ Tuyết Thần lạnh băng, không nói gì.

Mộ Huyền Linh nhếch nhẹ khóe môi, chậm rãi tiếp cận đôi môi của Tạ Tuyết Thần, hô hấp của hắn cũng theo sự tiến tới của Mộ Huyền Linh mà ngưng động. Tạ Tuyết Thần lui không được, tránh không xong, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương lại gần.

Hai tay hắn nắm chặt, ngón tay trắng bệch, vô lực tránh khỏi kiềm chế của Mộ Huyền Linh.

Ngay khi hai chóp mũi chạm vào nhau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, tiếp đến là tiếng gõ cửa nhẹ.

Bầu không khí ngưng đọng bị tiếng động phá vỡ, Mộ Huyền Linh đứng thẳng người lên, thả lỏng Tạ Tuyết Thần, cười mỉm với hắn rồi nhanh nhẹn quay người đi. Nàng bước đi khoan thai vui vẻ, dưới chân phát ra tiếng chuông leng keng. Tạ Tuyết Thần không tự chủ được nhìn về phía mắt cá chân của Mộ Huyền Linh, ánh mắt bị thu hút bởi chiếc chuông ngọc trắng.

Chiếc chuông kia chắc cũng là pháp khí ma tộc, phát ra tiếng chuông hồn xiêu phách lạc, thật sự có thể lay động tâm thần của hắn.

Tạ Tuyết Thần từ từ lấy lại nhịp thở, theo động tác của Mộ Huyền Linh mà nhìn ra phía cửa.

Đứng trước cửa là một bà lão, lưng đã còng, khuôn mặt đầy nếp nhăn nở nụ cười hiền từ, tay cầm khay, bên trên là hai bát cháo hoa, còn có dưa muối. "Mộc cô nương, ta nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng hai người, chắc hẳn là tướng công của cô tỉnh rồi, ta nấu chút cháo, các ngươi ăn chút đi. Nơi đây quê mùa, cũng không có gì ngon để tiếp đãi các ngươi."