Thiên Lý Đào Hoa Nhất Thế Khai

Chương 27



Khuôn mặt non nớt của Tạ Tuyết Thần hiện lên sự ngây thơ mờ mịt, hắn vẫn không hiểu.

"Sao lại.. Chỉ có thể chọn một chứ?"

Tạ Đạo Thành ngồi xổm xuống, nhìn thẳng hắn, nghiêm túc nói: "Tuyết Thần, con sinh mà bất phàm, rồi sẽ đứng trên đỉnh của Nhân giới, thậm chí là đỉnh của tam giới, đến ngày đó, vận mệnh của chúng sinh thiên hạ đều trong ý niệm của con, tình ái sẽ trở thành uy hiếp với con, cũng sẽ vùi lấp chúng sinh thiên hạ trong nguy nan. Con phải nhớ kỹ giáo huấn hôm nay, nhớ kỹ lời phụ thân nói."

Tạ Tuyết Thần cái hiểu cái không gật đầu, thật lâu sau, hỏi: "Nếu, con chỉ là người bình thường thì sao?"

Bởi vì bất phàm, cho nên không thể có tình.

Vậy người bình thường, có thể có tình không?

Tạ Đạo Thành không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, ánh mắt của hắn bỗng nhiên hóa thành hàn băng.

"Vậy ngươi đáng chết."

Tạ Tuyết Thần vào năm bốn tuổi đã lĩnh ngộ được từ phụ thân, thế nào là vô tình.

Hắn có mười tám đứa con, cũng chỉ có một đứa con. Nếu hắn không phải Tạ Tuyết Thần, hắn sẽ chẳng là gì.

Tạ Tuyết Thần lập đạo tâm, lấy chúng sinh làm ý niệm.

Cho nên kiếm tâm của hắn, thẳng tiến không lùi, không màng sống chết.

Hắn không thiên vị bất kể ai trên thế gian, kể cả mình.

Dục ma sờ cằm không não lẩm bẩm nói: "Kỳ lạ, lồng giam tham lam của Tạ Tuyết Thần, sao lại không giống người khác?"

Mộ Huyền Linh nhìn đứa trẻ đứng trên đất tuyết, chậm rãi nói: "Bởi vì hắn sớm đã không tham không cầu."

Người ngay cả mạng cũng không cần, thì còn tham cái gì được chứ?

Kiếm đạo, hắn đã tới đỉnh phong, danh lợi, hắn xem như mây bay, tình yêu..

Năm hắn bốn tuổi, đã bị bóp chết trong phiến đất tuyết kia.

"Không tham không cầu?" Dục ma sửng sốt một chút, cảm thấy không thể, nhưng đã là sự thật trước mắt.

Lồng giam tham lam có thể tìm ra dục niệm sâu thẳm trong lòng người, bên trong lồng giam, tất cả dục niệm đều được thỏa mãn, khiến người ta trầm mê trong đó, tự nguyện trở thành tù phạm. Nếu không có lòng tham, cái này sẽ không còn là lồng giam, người kia có thể tự do.

Dục ma cảm thấy không ổn, đang định thương lượng với Mộ Huyền Linh cách đối phó với Tạ Tuyết Thần, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân đau đớn. Một sợi dây mây màu tím chẳng biết từ lúc nào bò lên trên thân thể nó, lặng lẽ trói chặt, lúc này mới đột nhiên hiện hình.

Dục ma nhận ra đây là Yêu Đằng mà Mộ Huyền Linh dùng để phán yêu, sắc mặt liền trở nên trắng bệch.

Mộ Huyền Linh thân là Thánh nữ ma tộc, chưởng quản hình phạt Ma giới, tất cả ma tộc vi phạm điều luật đều bị Yêu Đằng thắt cổ, hóa thành Ma đan, biến thành đồ ăn cho quý tộc Ma giới. Đối với ma tộc tu luyện công pháp thì chính là một phương pháp để bổ sung, có thể hấp thụ ma khí luyện hóa, cũng có thể trực tiếp hút khí tức ma tộc trên người, cái sau dường như nhanh gọn hơn. Ma tộc e sợ Mộ Huyền Linh, là vì ma tộc chết dưới Yêu Đằng rất nhiều. Đây là pháp khí Đại Tế Ti tự tay luyện chế, chuyên khắc ma tộc, chỉ sợ ngoại trừ Ma tôn, không ai có thể thoát.

Nhưng mà đây là phạm vi của Dục ma, hắn vốn có thể phòng bị, khiến Mộ Huyền Linh không thể xuất thủ.

"Thánh nữ, ngươi làm cái gì vậy!" Dục ma sợ hãi hỏi.

"Bởi vậy mới nói, ma tộc đúng là không có não." Mộ Huyền Linh cười: "Chuyện rõ ràng vậy rồi, còn cần hỏi sao?"

"Ngươi muốn giết ta?" Dục ma kinh hoàng lắc đầu: "Chúng ta diễn một vở kịch cho Tạ Tuyết Thần xem là được rồi, không cần phải giết ta đâu! Vả lại, nếu ngươi giết ta, bản thể của ta sẽ cảm nhận được!"

"Thì đã làm sao." Mộ Huyền Linh nắm chặt Yêu Đằng, Dục ma phát ra tiếng kêu thảm, hắc khí trên thân tuôn ra: "Dù sao bản thể của ngươi cũng không biết là ta giết, hay là Tạ Tuyết Thần giết."

Dục ma đột nhiên phát hiện, mình bị lừa rồi! Mộ Huyền Linh nói với hắn lâu như vậy, chính là để hắn buông lỏng phòng bị!

"Quả nhiên ngươi phản bội ma tộc! Những lời vừa rồi là ngươi gạt ta!"

Thân thể Dục ma không ngừng thu nhỏ, rất nhanh liền co lại thành một viên đan dược đen sì.

Đan dược bay vào trong tay Mộ Huyền Linh, huyễn cảnh vỡ vụn.

Ngốc như vậy, không lừa ngươi thì lừa ai.

Mộ Huyền Linh nhếch miệng.

Gian phòng vẫn như trước, tựa như không có biến hóa gì, nagy cả ngọn nến cũng không mòn đi chút nào.

Tạ Tuyết Thần lẳng lặng đứng một bên, nhìn ma đan trong tay Mộ Huyền Linh.

"Vừa xuất thủ, là một trong tam ma thần - Dục ma." Tạ Tuyết Thần chắn chắn nói.

Hắn như vừa tỉnh mộng, chết lặng trải qua hết thảy, tựa như một người đứng xem. Thân phận người đến đúng như hắn.

Trong Vạn Tiên Trận, hắn đã đối mặt với Dục ma, tên kia quá yếu, bị hắn đâm một kiếm trọng thương, nhưng Chiến ma có thể đỡ được mấy kiếm của hắn.

"Dục ma bị thương không nhẹ, đang bế quan, đây chỉ là hình chiếu của hắn, nhưng cũng có một phần ba thực lực của bản thể. Hiện giờ hắn bị ta thắt cổ, bản thể sẽ bị thương càng nặng. Dục ma chỉ có thể cảm nhận được hình chiếu tử vong, nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra." Cho nên những lời nàng mới nói cũng không sợ bị ma tộc nghe được.

Mộ Huyền Linh mở tay ra, đưa Ma đan đến trước mặt Tạ Tuyết Thần: "Đây là ma đan Dục ma hóa thành."

Tạ Tuyết Thần nhìn Mộ Huyền Linh, bờ môi hơi động, tựa hồ có chút do dự, cuối cùng vẫn nói: "Ăn Ma đan, có thể hóa giải đau đớn vì ma khí tràn ra của cô."

Mộ Huyền Linh mở to mắt, hiếu kỳ nói: "Ngươi sẽ không tức giận sao?"

Tạ Tuyết Thần không biết mình có nên tức giận hay không, thức ăn của ma tộc, được xem là tàn nhẫn tà ác tại nhân tộc, nhưng nếu không ăn, nàng chỉ có thể chịu đựng đau đớn do ma khí tràn ra.