Chuyển Sinh Thành Liễu Đột Biến

Chương 6: Đôi Mắt Đỏ Rực.



Xuân...... Quang rất lóa mắt, thưởng thức hồi lâu, thẳng đến khi hai nữ tử rời đi, Ngu Tử Du cũng không có động tác gì.

Thậm chí, còn chải chuốt cành cây, làm chúng nó thoạt nhìn không khác gì cây liễu bình thường.

Hồi lâu sau, im lặng nhìn hai thiếu nữ rời đi, Ngu Tử Du cũng là thu hồi tâm thần, sau đó vứt bỏ tạp niệm trong đầu, lần nữa tiến vào trạng thái linh hoạt kỳ ảo.

Trạng thái linh hoạt kỳ ảo này là hắn ngẫu nhiên mới phát hiện được, có thể tinh luyện điểm tiến hóa nhanh hơn.

Đinh, tiếp nhận ánh mặt trời chiếu rọi, điểm tiến hóa+0.1.

Nương theo một tiếng nhắc nhở thanh thúy, Ngu Tử Du chậm rãi mở mắt.

Một lát sau, ý thức kéo đến bảng thuộc tính, đã thấy được điểm tiến hóa đã biến thành 1.

Bản thân có 0.9, cộng thêm 0.1 điểm tiến hóa vừa rồi, vừa vặn đạt đủ 1 điểm tiến hóa.
Mà thứ đáng nhắc tới chính là, toàn bộ năm mươi căn cành cây của Ngu Tử Du đã cường hóa hoàn tất.

Sở dĩ tích trữ điểm cường hóa, cũng chỉ là bởi vì hắn muốn tiến hóa đến giai đoạn tiếp theo.

Đinh, xác nhận lần nữa, phải chăng tiêu hao 1 điểm tiến hóa, cường hóa rễ cây.

Xác nhận.

Gật gật đầu, Ngu Tử Du cũng có chút kích động.

Không thể so với một cành cây chỉ tiêu hao 0.1 điểm tích lũy, bắt đầu cường hóa rễ cây đã tiêu hao 1 điểm tiến hóa.

Bất quá cũng hợp lý, làm thực vật, cường hóa rễ cây khẳng định là trọng yếu nhất.

Yêu cầu nhiều đểm tiến hóa hơn cũng là có thể lý giải.

Hơn nữa Ngu Tử Du cũng chờ mong sau khi cường hóa, có thể rút rễ cây ra khỏi mặt đất chạy như nhân loại.

Đứng dậy.

Nếu thật là như thế, hắn đều có thể tưởng tượng hình ảnh sau này, một gốc cây liễu, rễ cây hóa thành hình dáng hai chân, nâng cơ thể chạy trên mặt đất.
Hình ảnh kia, sợ là không nên quá đẹp.

Thụ yêu, hay là tinh quái?

Nghĩ tới đây, Ngu Tử Du cũng là hướng tới tương lai.



.....

Mà đúng lúc này, Ngu Tử Du chợt cảm thấy đau đớn một trận.

Tựa như có lực lượng gì tràn vào rễ cây của mình, năng lượng mãnh liệt thậm chí không kịp tiêu hóa, đã phá tan phong tỏa rễ cây của Ngu Tử Du.

‘’Răng rắc "một tiếng, phảng phất như rễ cây bạo liệt, đau đớn kịch liệt truyền đến từ sâu trong lòng đất khiến vô số cành cây của Ngu Tử Du đều rung động không ngừng, giống như là đang run rẩy.

Càng thêm đáng sợ chính là, những cành cây đã cường hóa qua này tùy ý rung động đều đều có thể nhấc lên phong bạo.

Nhất thời, chung quanh bản thể Ngu Tử Du biến thành cấm địa người lạ chớ vào.
Chỉ có một tổ chim trên ngọn cây bình yên như xưa.

Ngay cả khi đau đớn gia thân, Ngu Tử Du cũng không quên đám chim non này.

Cường hóa rễ cây, lại ngang ngược như vậy sao?

Trong cay đắng, Ngu Tử Du cũng là nhẫn nại lần nữa.

Mà không lâu sau đó,

Ầm ầm......

Cùng với tiếng bùn đất dưới gốc liễu của Ngu Tử Du bị phá vỡ, một gốc rễ cây màu đen dài đến hơn mười thước cũng đã trần trụi ở ngoài không trung......

Lộ ra.

Ngoan ngoãn của ta......

Đạo rễ cây này dưới sự khống chế của hắn đã thuần thục như sử dụng cánh tay của mình. Nhìn rễ cây uốn lượn như một con cự mãng màu đen ở trước mặt, Ngu Tử Du cũng không khỏi buồn cười.

Đây chính là lực lượng của điểm tiến hóa.

Có thể làm cho hắn khống chế rễ cây một cách tự nhiên.

Đương nhiên, đây chỉ là rễ cây bình thường, không phải rễ chính.

Căn rễ chính của hắn dài đến hai ba mươi thước, hơn nữa còn xâm nhập vào sâu trong tầng nham thạch dưới lòng đất.

Mà đây, cũng là mệnh căn chân chính của Ngu Tử Du.



Bởi vì ngay tại vừa rồi, thời điểm Ngu Tử Du muốn thử đem rễ cây chính kéo ra từ sâu trong đại địa, một cỗ đau nhức kịch liệt khó có thể hình dung truyền đến thiếu chút nữa khiến Ngu Tử Du đều tắt thở.

Đau.

Nỗi đau thấu tim.

Cái này, đừng nói là di chuyển trên đại địa, Ngu Tử Du thậm chí đều triệt để buông ý niệm khống chế chủ rễ cây.

Đau nhức kịch liệt như vậy nếu như tới nhiều hơn vài lần, Ngu Tử Du cảm giác mình muốn chơi xong.

Quả nhiên, mặc dù hắn có được lực lượng không giống người thường, cũng không thể thay đổi sự thật hắn là một cái cây.

Mà làm cây, điểm yếu lớn nhất, chính là rễ cây chính.

Về phần những thứ khác, như là cành cây, cùng với rễ cây, cho dù gãy, Ngu Tử Du cũng sẽ không nhíu mày một chút.

Nhưng rễ cây chính thì khác, đó là cổ họng của Ngu Tử Du, tuyệt đối không thể dễ dàng chạm vào.

Nghĩ tới đây, Ngu Tử Du lại điều khiển những nhánh cây khác theo bản năng.

Oanh, Oanh, Oanh......

Nương theo đại địa rung động, cả mặt đất tựa như có Địa Long xoay người.

Mà ở sâu trong đại địa người bên ngoài không nhìn thấy, Ngu Tử Du đã khống chế tám phần rễ cây, gắt gao quấn chặt rễ cây chính.

Đây chính là mệnh!

Không bảo vệ tốt không được.

Về phần rễ cây màu đen dài nhất đã lộ ra bên ngoài, Ngu Tử Du lại khống chế nó nhập vào mặt đất.

Nếu là có cái gì ngoài ý muốn, một căn rễ cây màu đen này cũng có thể hóa thành đại sát khí.

Những thứ khác không nói, chỉ riêng thân rễ cây màu đen này thô hơn mấy chục lần với cành cây thông thường, lực lượng ẩn chứa có thể tưởng tượng khủng bố đến mức nào.

Mà đúng lúc này, như là nhận ra cái gì, Ngu Tử Du chợt ngẩn ra.

Chậc chậc, lòng hiếu kỳ sẽ hại chết người đấy.

Theo ánh mắt của Ngu Tử Du nhìn lại, trong rừng rậm cách đó không xa có một đôi con ngươi màu hỏa hồng đang gắt gao nhìn về phía bản thể của Ngu Tử Du.

Không nhúc nhích, Ngu Tử Du quyết đoán giả chết, ngay cả vô số cành liễu cũng rủ xuống.