Chuyển Sinh Thành Liễu Đột Biến

Chương 20: Mưu Sát Cấp Bậc Sách Giáo Khoa



Đè xuống khát vọng trong lòng đối với cấp bậc năng lực Lv 9, ánh mắt Ngu Tử Du cũng là ngưng lại, kéo đến hướng hai nữ tử đã khoan thai tỉnh dậy cách đó không xa.

- Đáng tiếc.

Vừa dứt lời, một cỗ lực lượng không rõ đã bao phủ các nàng.

Ngay sau đó các nàng cả người đều là không khỏi run rẩy, vừa bừng tỉnh lại không kháng cự được gì.

- Không có ích lợi gì.

Ngu Tử Du cười cười, cành liễu nâng lên, một con chim cắt đã rơi xuống.

- Đừng để cho ta thất vọng a, A Đại.

Cành liễu nhu thuận nhẹ khẽ vuốt vuốt đầu chim cắt, lực lượng mượn mê vụ có thể ảnh hưởng tinh thần, Ngu Tử Du cũng là lần đầu tiên hướng về con chim cắt có hình thể lớn nhất này, đưa ra mệnh lệnh.

A Đại.

Một cái tên rất là không tệ.

Mà đám còn lại nha, lại là, A Nhị, Đại Thủy...

Đơn giản dễ hiểu.
Nghĩ tới đây, Ngu Tử Du cũng là không khỏi tự giễu nghĩ đến.

Không biết về sau, khi đám chim cắt này có linh trí chân chính, có thể trách cứ hắn hay không. Dù sao mấy cái tên ngơ ngác như thế, cũng là không có người nào dùng a.

.....

Mà sau đó không lâu, tại một cửa ra thung lũng.

- Đạp, đạp, đạp...

Kèm theo tiếng bước chân nhỏ vụn, hai thiếu nữ quần áo lam lũ cũng là chậm rãi từ trong sương mù hoàn toàn mông lung đi ra.

- Tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì?

Đầu đau sắp nứt, càng như có một đoạn ký ức hiện lên ở trong đầu, muội muội Hà Linh Nhi đè đầu xuống, ngơ ngác hỏi.

- Thật giống như hai chúng ta rơi xuống sơn nhai, sau đó may mắn không có chết.

Hà Thanh Nhi lắc lắc đầu, từ trong đầu lóe lên cái tin tức kia, nhớ lại nói.

Chỉ là, trong mơ hồ, Hà Thanh Nhi cũng là cảm giác có chút không đúng. Trong thoáng chốc, nàng dường như đã thấy qua chuyện bất khả tư nghị gì đó. Nhưng mà lúc này, dường như không phải là lúc cân nhắc những thứ này.
Hà Thanh Nhi nắm lấy tay muội muội lại, nhẹ nhàng mở miệng nói:

- Đi thôi, về trước đã, loại cảm giác giống như là nhỏ nhặt này, thật khiến cho người ta khó chịu.

- Ừm.

Muội muội Hà Linh Nhi nắm thật chặt y phục đã không che nổi cảnh xuân, cũng là gật đầu, theo tỷ tỷ đi tới thôn trang dưới chân núi.

Nhưng mà lúc này, các nàng không có chú ý tới là, trên bầu trời thật cao, sâu trong mây mù, một con chim cắt đã giương cánh.

- Ngâm...

Một tiếng hí the thé, con ngươi hung mãnh mà lại sắc bén của chim cắt đã gắt gao rơi vào mặt đất, đặt trên người hai thiếu nữ đang đi trong rừng.



...

Thời gian một cái đã qua.

Đảo mắt đã đến đêm khuya rồi.

Mà lúc này, dưới một chân núi khoảng cách Ngu Tử Du không tính là quá xa, trong một thôn trang rất là xa xôi, một lão nhân tang thương nhìn sâu trong núi lớn, gương mặt lo lắng.
- Ai~ …

Thôn trưởng buông tẩu thuốc trong tay xuống, cũng là thở dài bất đắc dĩ lên tiếng:

- Hai nha đầu này, nói bao nhiêu lần, không nên đi sâu vào trong núi, không nên đi sâu vào trong núi, làm sao lại hết lần này tới lần khác không nghe a ?

Nghe thôn trưởng nói, lão Lý một bên cũng là vỗ bắp đùi, vừa tức vừa gấp mở miệng nói:

- Cũng không biết nói cái gì cho phải, tình huống gần núi lớn xuất hiện gần đây nhất, hai xú nha đầu này cũng không phải là không rõ ràng, hai ngày trước ta thấy lấy một con Thanh Xà to bằng cái thớt, dọa ta sợ không nhẹ, cho tới bây giờ cũng không dám đi sâu vào trong đó a, các nàng thì ngược lại, vẫn còn dám đi đến đó. Hiện tại đều còn chưa có trở lại... sợ là hai nha đầu này...

Một cái lão nhân lo lắng nói tiếp, ngược lại lại nhìn phía đám người:

- Có nên... Báo cảnh sát chứ ?

- Báo cảnh sát à?

Nghe mọi người thảo luận, thôn trưởng hút một hơi thuốc, thần tình có chút ngưng trọng, cũng có chút sầu lo, cuối cùng như muốn nhận mệnh, thở dài nói:

- Vẫn là...

Chỉ là không đợi hắn nói xong, xa xa chợt truyền đến một thanh âm kinh ngạc vui mừng:

- Thôn trưởng, hai nha đầu kia đã trở về, đã trở về.

- Trở về.

Thôn trưởng từ trên ghế đứng mạnh lên, cũng là có chút kích động, vội vàng đẩy mọi người ra, chạy đến phía cửa thôn.

Không bao lâu, tại cửa thôn.

Con đường nhỏ đầy bùn đất, cỏ dại rậm rạp, hai bóng hình xinh đẹp đỡ lấy nhau, chậm rãi trong bóng đêm đi ra.

Người còn chưa đến, liền đã nghe được rất là âm thanh kích động:

- Gia gia, chúng ta đã trở về.

- Trở về, là tốt rồi, trở về là tốt rồi.

Buông tẩu thuốc trong tay xuống, thôn trưởng hướng phía xa xa mơ hồ có thể chứng kiến được hai bóng người đang vẫy vẫy tay.

Nhưng mà đúng vào lúc này.

- Ngâm...

Sâu trên bầu trời đêm, một tiếng bén nhọn nhỏ đến không thể nghe thấy vang nhẹ, ngay sau đó, một bóng đen lóe lên một cái rồi biến mất ở chân trời.

Nhìn kỹ lại, đó lại là một con chim cắt xòe cánh ước chừng hơn hai thước.

Đúng vậy, chim cắt.

Một loại Ác Điểu rất là hung mãnh.

Mà lúc này, một bên trên lợi trảo ác điểu này lại cầm lấy một con Thanh Xà.



Thanh Xà không lớn, cả người cũng đen như mực.

Biến dị Thanh Xà, một trong những con mồi Ngu Tử Du bắt được.

So với động vật biến dị còn lại mà nói, chỗ đáng sợ nhất của đầu biến dị Thanh Xà này chính là kịch độc.

Kịch độc mãnh liệt, đủ để khiến Ngu Tử Du đều thoáng cảnh giác.

Mà lúc này, một con Thanh Xà biến dị đáng sợ như vậy, liền nằm trên lợi trảo chim cắt.

- Ngâm...

Một tiếng khinh minh, chim cắt chậm rãi buông lỏng lợi trảo, ngay sau đó, biến dị Thanh Xà giống như diều đứt dây, chậm rãi rơi xuống trong bóng đêm.

Mà sau đó không lâu.

- A...

- Không...

Liên tiếp hai tiếng kêu thảm thiết, trong con mắt mười mấy thôn nhân kinh hãi muốn chết, hai bóng người quen thuộc kia đã chậm rãi ngã xuống ở nửa đường.

- Nha đầu, nha đầu...

Thôn trưởng buông rơi tẩu thuốc trong tay, mười mấy thôn nhân vội vã liên tiếp chạy như điên về phía con đường nhỏ tràn đầy bùn sình kia.

.....

- Cái này, chắc là sách lược vẹn toàn đi.

Nhìn bóng đêm một chút, Ngu Tử Du cũng là bất đắc dĩ thở dài lên tiếng.

Vì để cho hai uy hϊếp tiềm ẩn này biến mất, mà không để những người khác hoài nghi, hắn chính là hao hết suy nghĩ.

Đi qua năng lực trí huyễn, lâm thời cải biến ký ức của hai người các nàng, làm cho các nàng chí ít ở trong mấy ngày này nhớ không nổi ký ức có liên quan đến hắn.

Cứ như vậy, dù cho các nàng nhìn thấy thôn dân, cũng sẽ không nhắc tới chuyện liên quan tới hắn.

Sau đó, hắn lại là để cho chim cắt A Đại, bắt lại một con Thanh Xà biến dị, bồi ở đỉnh đầu hai người các nàng. Chờ gặp được người, lại buông Thanh Xà ra. Làm cho người khác nghĩ là do biến dị Thanh Xà gϊếŧ người.

Khi đó, biến dị Thanh Xà là bị những thôn dân giận dữ đánh chết kia, hay là chạy trốn, đều là râu ria.

Dù sao, mọi người đều thấy được là do một con Thanh Xà cắn chết hai nữ tử đó. Mà hắn, một gốc liễu này, tự nhiên có thể bứt ra.

Dù sao, nhân chứng có lợi nhất, chính là những thôn dân kia.

Hơn nữa nếu như không có gì ngoài ý muốn, vấn đề điển hình đem lại là vụ án mãnh thú biến dị cùng nhau tập kích con người.

Mà ở trong đó, đáng nhắc tới chính là, vì để cho biến dị Thanh Xà trước tiên đem hai nữ thành mục tiêu, Ngu Tử Du cũng là bỏ một chút tinh hoa sinh mệnh, bôi lên ở trên thân thể hai người.

Có sức hấp dẫn như vậy rơi vào người hai nàng, biến dị Thanh Xà cách đó không xa, tự nhiên là sẽ xem các nàng coi là con mồi.

Tuy nhiên, nơi đây còn có một chi tiết nhỏ, tinh hoa sinh mệnh theo thời gian trôi qua, dần dần tiêu tán, một đêm trôi qua, tinh hoa sinh mệnh cũng sẽ triệt để tán đi, đến lúc đó, liền một luồng manh mối cuối cùng cũng sẽ biến mất.

- Chậc chậc.

Ngu Tử Du cười trong lòng, cũng là có chút bội phục mình cẩn thận.

Giống như vậy, cũng có thể gọi là mưu sát a, hơn nữa còn là mưu sát cấp bậc sách giáo khoa.