Thanh Xuân: Nam Thần Của Riêng Em

Chương 11: Bất Lực



Một lát sau ,sau khi cắt bánh kem và ăn uống no say thì bọn họ bắt đầu hát hò nhảy nhót , hiện giờ đã hơn 9 giờ tối rồi mà buổi tiệc vẫn chưa kết thúc nữa .Yến Tư ngồi đó mà ngáp ngắn ngáp dài trông có chút mệt mỏi .

" Khi nào mới về đây ,mệt quá đi thôi"

" Cô cũng chán bữa tiệc này sao "

" Ừm ,nó không có gì vui cả .Với lại tôi bị ép đến đây mà "

" Ờ ,mà sao cô quen được Lý Mộng Lan vậy "

" Hừ , tôi không quen với cô ta là cô ta tự lôi tôi vào đây "

" Ồ ,kì lạ thật đấy "

Tiêu Minh cười cười rồi cầm miếng trái cây lên bỏ vào miệng nhai ..

"À mà cô có thể cho tôi biết địa chỉ nhà của Nghê Thi được không"

" Anh đúng là được voi đòi hai bà tiên mà , nhưng mà dù sao thấy anh cũng đẹp trai nên tôi sẽ cho "

" Tất nhiên "

Lúc này Tiêu Minh liền quay sang nhìn thằng bạn thân của mình mà trêu chọc .

" Mày thấy chưa ,vẻ đẹp bề ngoài rất quan trọng "

"Từ nãy giờ hai người nói những gì "

" Thì Ngô Yến Tư khen tao đẹp trai "



" Mày ...đồ tự luyến "

Chính Hàm cười nhếch mép một cái rồi lấy thuốc lá ra hút , trước giờ anh rất ít khi hút thuốc trừ những lúc tâm trạng không vui mà thôi .Vậy cho nên hiện giờ tâm tình anh không được tốt cho lắm cho nên liền hút mấy điếu liên tiếp .

" Chính Hàm ,mày đang có chuyện gì không vui à "

Qua mấy giây rồi nhưng vẫn không thấy anh trả lời cho nên Tiêu Minh liền tiếp tục trêu chọc .

" Bộ mày ghen khi thấy Yến Tư nói chuyện với tao à "

" Hừ ,mày đang mắc bệnh hoang tưởng à ,tao có thích cô ta đâu mà ghen "

" Ồ ,vậy sao hôm qua mày lại chủ động đưa con gái người ta về nhà .Theo tao nhớ thì mày cảm thấy con gái rất phiền phức mà "

" Mày nói ít lại một chút đi "

" Được, được không nói thì không nói "

Sau khi hút hết hai điếu thuốc thì anh cũng ngã người ra sau ghế rồi ngắm hai mắt lại nghỉ ngơi .Lý Mộng Lan thấy anh hình như say rồi cho nên liền đi lại chỗ của Chính Hàm mà ngồi xuống vuốt ve .

" Anh Chính Hàm,anh say rồi sau " bàn tay cô ta lay lay cánh tay của anh .

" Mau đi ra chỗ khác chơi "

" Nay sinh nhật của em mà ,anh không thể đuổi em được"

" Hừ ,cô không đi thì tôi đi "

Diệp Chính Hàm lúc này liền đứng dậy rồi đi ra khỏi phòng bao ,Tiêu Minh thấy bạn mình về thì anh ta cũng đi ra về luôn ...

Cả căn phòng lúc này ai nấy cũng nháo nhào lên , giọng nói càng lúc vang lên và mọi người cũng ra về gần hết .Ở trong phòng bây giờ chỉ còn hai cô gái ở lại mà thôi.



" Yến Tư tôi muốn cho cô xem cái này "

Cô ta nói xong liền mở clip lên rồi đưa cho Yến Tư xem , nội dung trong đoạn clip là hình ảnh của cô đã bị phơi bày ra ,cơ thể trần như nhộng ẩn ẩn hiện hiện khiến cho người xem phải đỏ mắt .

" Lý Mộng Lan cô dám quay clip tôi"

" Hừ ,có gì mà không dám chứ ,tao nói cho mày biết mày mau tránh xa anh Chính Hàm ra với lại không được câu dẫn nam sinh trong trường ,nếu không đoạn video này tạo sẽ đăng lên mạng để cho người đời phỉ bán mày .À mà cái này được anh Chính Hàm xem chắc anh ấy ghê tởm mày lắm, và tất cả mọi người cũng sẽ ghê sợ mày chứ không riêng gì anh ấy đâu "

" Lý Mộng Lan " cô gào thét tên của cô ta .

Lỡ như đoạn clip này bị bại lộ chắc Chính Hàm ghê sợ mình lắm ,anh ấy sẽ nói mình bẩn thỉu .Mình đã yêu thầm anh ấy ,anh ấy là thần tượng của mình và mình cũng không muốn anh ấy ghét bỏ mình .Rốt cuộc thì cô nên làm cái gì để tốt nhất cho chính mình đây .Mình thích anh ấy nhưng chẳng lẻ chỉ được nhìn anh ấy thôi sao ..

" Ngô Yến Tư ,cô hãy nghe theo tôi đi nếu không cả trường này ai cũng sẽ ghê sợ cô đấy .À mà tôi nghe nói ba cô là giáo viên trung học đúng không .Ba cô mà biết chắc cũng mất hết hy vọng về đứa con gái này "

" Cô im miệng đi ,cô không được nói về ba tôi "

" Chát "

Lý Mộng Lan tát Yến Tư một cái rồi đẩy cô té xuống sàn nhà .Lúc này cô ta khom người xuống rồi bóp cằm đối phương .

" Mày khôn hồn thì nghe theo lời tao ,chứ một khi mà tao đã điên lên thì có ông trời cũng không cứu được mày đâu "

" Hức ...hức ...huhu ...huhu "

Tại sao ông trời lại đối xử bất công với cô như vậy chứ ,mọi chuyện không vui không may mắn điều đổ lên người của cô là sao .Yến Tư ngồi dựa vào thành ghế mà bật khóc nức nở ,hai tay thì run cầm cập .Cô ngồi ở đó cho đến 10 giờ thì mới bình tĩnh trở lại rồi bước ra khỏi quán bar và trở về nhà .

Con đường về nhà nó vẫn như mọi ngày nhưng lại khiến cô khó khăn và chùn bước ,nếu lát nữa cô về đến nhà thì sẽ đối diện với mẹ của mình như thế nào đây .Sau đó thì cô đi lại băng ghế đá ngồi xuống rồi suy nghĩ thẫn thờ mà không biết là có một người đàn ông đã đứng đợi cô suốt một tiếng đồng hồ .

Chính Hàm không biết tại sao mình lại muốn đợi cô , không hiểu vì sao muốn cùng cô về chung một con đường.Thế là anh đã đứng đợi cô suốt 1 tiếng đồng hồ và cho đến khi cô đi ra ngoài ,thì anh đã đi theo cô được một đoạn đường nhưng anh lại không hiểu vì sao giờ này đã khuya lắm rồi ,nhưng Ngô Yến Tư lại không muốn về nhà mà ngồi ở hàng ghế đá trông giống như mấy người vô gia cư không có nhà để trở về .