Thanh Bình Nhạc (Đam mỹ)

Chương 73: Đồng hành



Chưa tới một khắc sau, Lý Ý Lan đã hiểu câu “Chưa chắc đâu” của Lưu Vân Thảo là có ý gì.

Đội ngũ khâm sai gồm sáu người, ai ai cũng phong trần mệt mỏi, nhìn vóc dáng và khí thế thì rõ ràng đều là võ tướng, nói chuyện cũng đi thẳng vào vấn đề, gặp xong là lấy ngự lệnh ra tuyên bố khẩu lệnh luôn, yêu cầu Lý Ý Lan trong đêm nay phải sửa soạn lại hồ sơ và chứng cứ rồi theo bọn họ về kinh để điều tra vụ án thứ sáu.

Yêu cầu này khiến tâm lý mọi người vô cùng rối bời.

Lý Ý Lan vừa kinh ngạc mà cũng vừa cảm thấy đúng như dự liệu, hắn tò mò nói: “Các vị khâm sai có thể nói sơ về tình huống của vụ án thứ sáu được không?”

Phản ứng đầu tiên của Tri Tân là thắc mắc tại sao vẫn còn án oan nối tiếp nữa, còn điều Ký Thanh sợ lại là cái từ “suốt đêm” mang nghĩa phải bôn ba đường dài kia. Giang Thu Bình và Ngô Kim đưa mắt nhìn nhau, nhìn thấy trên mặt đối phương biểu cảm “Sóng này vừa lặng, sóng khác lại nổi”.

Người đi đầu là một nam nhân chừng bốn mươi tuổi, trông lão luyện nhất, mặt không hề thể hiện cảm xúc, vừa nhìn là biết thủ lĩnh của đội ngũ này. Ông ta gật đầu, trả lời một cách lạnh lùng song không hề thất lễ: “Câu hỏi của đề hình quan tất nhiên sẽ được giải đáp, tuy nhiên bọn ta chỉ là võ hầu phụ trách truyền lệnh, không rõ về chi tiết vụ án mà chỉ biết đại khái thôi, về điểm này mong đại nhân thông cảm cho.”

“Còn nữa, thánh thượng lệnh cho đại nhân và Tiền đại nhân phá giải vụ án này trong vòng mười ngày, quãng đường vượt qua ngàn dặm xa xôi đã tốn mất một ngày đêm rồi, ty chức không muốn giục gấp mà chỉ sợ đại nhân không thể trì hoãn được. Đại nhân nên thu xếp sớm một chút, chúng ta có thể bàn về vụ án ở trên đường sau, xe ngựa đã chờ sẵn ngoài phủ rồi.”

Lý Ý Lan giật mình, câu hỏi vô thức “Tiền đại nhân nào?” sắp thốt ra khỏi miệng rồi lại thức thời nuốt trở vào.

Vốn dĩ mười ngày nữa là kết thúc kỳ hạn một tháng, tiến độ bên phía Nhiêu Lâm cũng coi như đáng mừng, đáng lẽ đang có hi vọng phá án và bắt giữ đúng hạn. Nhưng bây giờ chẳng những bỗng dưng xuất hiện vụ án thứ sáu mà còn phải tuân theo kỳ hạn ban đầu, việc này rất khó khăn cho bọn họ, hơn nữa họa vô đơn chí, cơ thể của Lý Ý Lan đã tới giới hạn rồi.

Tri Tân biến sắc, muốn phản bác rằng như vậy không được, nhưng ngay cả chính chủ còn chưa lên tiếng thì y không thể tỏ thái độ thay người ta, đành cầm tràng hạt lên, vừa lần tràng hạt bằng ngón cái vừa nhìn Lý Ý Lan.

Sắc mặt Lý Ý Lan có hơi khó xử, hắn hiểu rõ tình trạng của mình nhất, chắc sẽ không chịu được bôn ba đường dài. Nhưng khâm sai mang theo lệnh của hoàng thượng, vốn dĩ cũng chẳng thân quen gì với hắn, bọn họ tất nhiên sẽ đặt nhiệm vụ của mình quan trọng hơn việc hắn ho khan hay thổ huyết.

Vả lại tính cách hắn cũng khá quật cường, hoàn toàn không muốn cầu xin người khác khi biết người ta chẳng muốn giúp đỡ. Lý Ý Lan hiểu kết quả yếu thế chỉ tổ khiến đôi bên không vui, chẳng thà đau nhanh một chút, để người ta trôi việc thì họ cũng đánh giá cao mình hơn phần nào.

Hắn lười lấy cớ bệnh tật nữa, lúc đang định nói một câu xã giao “Cảm ơn đã quan tâm” thì không ngờ Ký Thanh tự dưng kích động lớn tiếng ồn ào.

Ký Thanh giận dữ kêu lên: “Mười ngày? Lại còn đi ngay bây giờ? Các vị đại lão gia, các vị chê mạng của Lục…… của đại nhân nhà ta dài quá hả?”

“Các vị không thấy sao, ngài ấy đã bệnh ra nông nỗi này rồi? Từ lúc xuất phát ở Lê Xương đại phu đã nói……” Càng nói mắt cậu càng đỏ hoe, vẻ mặt ấm ức không thể tả, bộc lộ ra hết sự ngây thơ và mềm lòng của một thiếu niên.

“Nói là chẳng còn bao nhiêu ngày để sống nữa, thế mà các vị vẫn khăng khăng bắt ngài ấy phải làm đề hình quan. Làm thì cũng làm rồi, vậy mà chưa lúc nào được tận hưởng sự tĩnh dưỡng hay yên ổn, ngày ngày mỏi mệt không bằng heo chó, giờ còn bắt ngài ấy chịu phong hàn bôn ba suốt đêm ư?”

“Ngộ nhỡ dọc đường ngài ấy có mệnh hệ gì thì đến kinh thành chẳng tài nào tra án nữa, các vị cũng không thể báo cáo lên trên được. Cho nên xin các vị rủ lòng thương xót, có thể trì hoãn việc khởi hành một chút được không? Sáng mai hẵng đi, rồi tốt xấu gì cũng phải chọn một chiếc xe ngựa có thể chắn gió chứ.”

Kim Ngô vệ chỉ trung thành với hoàng đế, ở gần với đỉnh cao quyền lực, bọn họ cũng thường chứng kiến cảnh sinh tử rồi, thế nên khi đối mặt với những lời oán trách hay cầu xin của Ký Thanh, lông mày chả bọn họ còn chẳng buồn nhíu một cái.

Thủ lĩnh chẳng thèm để cậu vào mắt, ông ta tích chữ như vàng: “Không được đâu Lý đại nhân, thời gian không chờ đợi ai, xin hãy lập tức chuẩn bị đi.”

Ký Thanh hít sâu một hơi, trông có vẻ sắp chửi ầm lên đến nơi, Lý Ý Lan đưa tay vỗ vỗ lưng nhóc tuỳ tùng, nhẹ nhàng cắt ngang cơn giận của cậu: “Ký Thanh đi thu dọn hành lý đi, đừng nói nữa, đi mau đi.”

Nói xong hắn cũng không cho Ký Thanh cơ hội phản bác, hắn hướng ánh mắt về phía Giang Thu Bình, dặn dò kỹ lưỡng: “Thu Bình đi chỉnh lý hồ sơ, Ngô Kim đi đóng gói vật chứng, đạo trưởng có tài nghệ nên chịu khó đi cùng ta một chuyến, mọi người đi chuần bị đi, những việc khác thì lát nữa ta sẽ trao đổi cụ thể với từng người một. Còn ngươi nữa, lại đây.”

Nha dịch bị chỉ tên ngẩn ra, bèn chạy tới hành lễ, sau đó liền được giao cho nhiệm vụ tới hiệu may mời Bạch đại hiệp.

Những người khác đều hiểu lệnh vua không thể trái, tuy sắc mặt khó coi nhưng đều đi làm việc, Ký Thanh không chịu đi, bị Giang Thu Bình và Ngô Kim cùng nhau lôi đi, Vương Kính Nguyên đi theo bên cạnh rao giảng về uy quyền của hoàng thượng, khuyên cậu chớ rước thêm thù hận cho Lý Ý Lan.

Mắt của thủ lĩnh khâm sai không mù, tất nhiên cũng nhận thấy Lý Ý Lan đang đau ốm, mặc dù cái bệnh mẹ già của Ký Thanh khiến ông ta hơi ngứa mắt song ấn tượng của ông ta đối với Lý Ý Lan lại không tệ lắm.

Vì vậy sau khi mọi người tản đi hết, ông ta mới nói vài lời có tình người: “Phải sắp xếp nhiều vụ án trong thời gian ngắn chắc hẳn là rất bận rộn, đi đường đêm vất vả, đại nhân lại không khỏe, có thể thu xếp sớm rồi đi ngủ bù. Trên đường đi nếu có chỗ nào có thể chiếu cố thì chúng ta tất nhiên sẽ tạo điều kiện cho đại nhân. Nhận lương triều đình thì phải vâng lệnh cấp trên, có chỗ nào đắc tội chỉ có thể xin Lý đại nhân thông cảm cho.”

Lý Ý Lan làm sao còn ngủ bù cho được, nhưng đây đã là thiện ý to lớn nhất mà đối phương có thể đưa ra rồi, hắn cũng nhận lời, nói vài câu khách sáo rằng đây là việc nằm trong phận sự, rồi lấy danh nghĩa thu xếp công việc, hắn tiếp tục hướng ánh mắt về phía Tri Tân.

Sau đó hắn lại chẳng biết phải nói gì cả.

Tri Tân vì kéo dài tính mạng cho hắn nên mới từ Chiêu Đàn tự trở lại đây, bây giờ hắn bắt buộc phải lên đường tới Giang Lăng, những người khác đều đã giao việc xong rồi, duy chỉ không biết nên làm thế nào với Tri Tân.

Trong lòng hắn không muốn chia xa Tri Tân, mà ngoài miệng chẳng thể nói ra thỉnh cầu y đồng hành cùng mình.

Lý Ý Lan nghĩ thầm chờ hắn đi rồi, Tri Tân cũng không tiếp tục ở lại nha môn được nữa, có lẽ sẽ về Chiêu Đàn tự, hoặc có lẽ sẽ đi tứ hải tìm cơ duyên, tóm lại là xa nhau thì dễ mà gặp nhau thì khó, đời này chẳng biết có còn cơ hội gặp lại hay chăng.

Nỗi sợ sau này không gặp lại ấy tràn đầy trong phế phủ, làm Lý Ý Lan chẳng dám dò hỏi dám hỏi dự định của Tri Tân.

Tri Tân vẫn luôn yên lặng đứng ở bên cạnh, lời muốn nói đã bị Ký Thanh nói hết rồi lại bị ngự sử phủ quyết, y cũng không định đi hạ mình van xin nữa, chỉ lần tràng hạt suy nghĩ đường này không thông thì còn có đường ra nào khác. Song tình thế vừa gò ép lại vừa bị động, trong hoàn cảnh phải tuân theo mệnh lệnh như thế này, y cũng chẳng nghĩ được cách nào vẹn cả đôi đường.

Lúc Lý Ý Lan nhìn Tri Tân, y còn đang ngẩn người, trong đầu chồng chất tạp niệm tích tụ lại cùng nhau, khiến y băn khoăn không biết nên cầm hay buông.

Lý Ý Lan nhìn chăm chú một hồi vẫn chẳng thấy y ngoái đầu nhìn lại, đành ho nhẹ một tiếng, cất cao giọng gọi: “Tri Tân?”

Tri Tân nghe tiếng gọi, ánh mắt lấy lại sự tỉnh táo, quay sang đáp: “Hả? Sao vậy?”

Đang có mặt sáu vị khâm sai mặt sắt với ánh mắt như dao ở đây mà đi nói chuyện ngoài công việc thì không hay cho lắm, Lý Ý Lan bèn kéo Tri Tân đi, lấy cớ thu xếp công việc mà chạy ra ngoài tìm nơi yên tĩnh để nói chuyện, trên đường còn không quên gọi một nha dịch lại sai gã đi mời Tạ đại nhân đến.

Hai người bước trong bóng đêm, khi đi tới giữa sân, đã rời xa ánh đèn và đội khâm sai, tâm tư Lý Ý Lan mới từ từ lắng xuống. Hắn vừa đi vừa nói: “Đúng là kế hoạch không theo kịp biến cố, lần này ta phải đi rồi, uổng công ngươi phải quay về một chuyến vô ích, vô cùng xin lỗi ngươi.”

Hắn ủ rũ thở dài, trong giọng nói có một chút sự tiếc nuối mà chỉ có mình hắn mới biết.

Tri Tân vẫn luôn hiểu chuyện, y cười nói với giọng điệu dịu dàng như nước: “Không tính là vô ích, vẫn có thu hoạch đấy chứ, chí ít ta đã may mắn biết được chủ mưu của bạch cốt án.”

Lý Ý Lan buồn cười: “Cũng chỉ mỗi ngươi mới nghĩ như vậy, gặp chuyện gì cũng luôn nhìn theo chiều hướng tốt. Tuy nhiên thẩm vấn vẫn chưa xong, chứng cứ cũng chưa hoàn chỉnh, có đúng là Lưu Vân Thảo hay không vẫn còn khó nói lắm.”

Tri Tân quay sang nhìn hắn, con ngươi đen láy toả sáng lung linh dưới ánh đèn và bầu trời: “Bình thường chỉ nghe nói có phạm nhân bị vu oan giá hoạ thôi, sao bây giờ phạm nhân chủ động thừa nhận mà ngươi lại không muốn tin?”

Lý Ý Lan đùa giỡn: “Có lẽ vì ta đã sai người đánh y chăng.”

Tri Tân vốn định phản bác, song còn chưa kịp nói thì chợt nhớ tới tình trạng thê thảm của nhóm Lưu Vân Thảo, y không dám phạm khẩu giới, đành nói lảng đi: “Đúng là có đánh, nhưng ở trong lòng ta, ngươi vẫn là một vị quan tốt.”

Lý Ý Lan không muốn tranh cái danh hiệu quan tốt hay cẩu quan, hắn chính là kiểu người không muốn oán giận cũng không muốn lùi bước, hơn nữa còn khá cố chấp cao ngạo, không thích làm kém hơn kẻ khác.

Tuy nhiên bất cứ lời khích lệ nào của Tri Tân đều được hắn tự chuyển thành hảo cảm, Lý Ý Lan âm thầm đắc ý, ngoài miệng lại không muốn đánh mất khiên tốn, liền hỏi ngược lại: “Vị quan tốt mà đến một vụ án còn không giải quyết được ư?”

Như thể không nhận ra đây là lời trêu chọc, Tri Tân nghiêm túc đáp: “Đúng vậy.”

Lý Ý Lan nhủ bụng là do ngươi yêu ai yêu cả đường đi thôi, nhưng ngoài miệng thì không dám nói ra.

Hai người lặng lẽ bước vài bước về phía trước, cõi lòng Lý Ý Lan lại lần nữa bị mây đen bao phủ, hắn quay đầu nhìn Tri Tân, quay trở lại đề tài ban đầu: “Đêm nay ta phải đi, chắc ngươi cũng không muốn ở lại nha môn nữa. Đến khi ta đi rồi, sau này có lẽ sẽ chẳng biết nên đi đâu tìm ngươi.”

Tri Tân từ trước đến nay luôn là một người tùy duyên, y cười bảo: “Ngươi tìm ta làm gì?”

Bị nhìn bởi đôi mắt lấp lánh ánh sáng của y, Lý Ý Lan bỗng dưng sợ hãi như thể yêu tinh hiện hình, hắn tìm Tri Tân đâu vì chuyện gì, lý do duy nhất chính là để an ủi nỗi tương tư mà thôi.

Nhưng lời lẽ điên cuồng này không thể nói ra với một nam nhân được, lại càng không nên nói với một hòa thượng, Lý Ý Lan nghẹn họng, đành dối lòng: “Tìm ngươi…… uống trà.”

Tri Tân vỗ vỗ vai hắn, bỗng cười ra tiếng: “Cái này thì chẳng phải đơn giản quá sao, ngươi rủ ta đồng hành là được mà?”