Tay Chơi

Chương 6



Người nóng hầm hập, đầu đau âm ỷ, kèm theo ác mộng liên hồi. Chẳng rõ tự khi nào, nụ hôn nhỏ vụn rải rác khắp lưng, nếp vân môi, lưỡi trơn dính, da thịt thảng hoặc bị nhay cắn đã kéo Yến Vũ ra khỏi cơn mơ ác độc. Anh rụt cổ, càu nhàu, “Tiểu Tư, đừng phá nữa.”

Tiểu Tư là con chó anh nuôi, lông tuyền vàng, chóp lỗ tai điểm trắng. Là loại chó ta thông thường, xấu tính xấu nết, thích quấn người, được Yến Vũ dắt về trong một ngày đổ mưa tầm tã.

Cú cắn bỗng mạnh hơn, người anh bị lật lại, trán áp vào một mảng da trơn nhẵn. Yến Vũ cảm thấy tình hình không ổn lắm, đầu óc mê man, căn bản chẳng suy nghĩ được gì. Có bàn tay mân mê miệng anh, tách môi dưới ra, ngón tay thô bạo ấn vào trong miệng, Yến Vũ khẽ chau mày, nhưng không đủ sức cục cựa, đành để mặc ngón tay cuốn lưỡi mình, tùy ý quấy quả trong miệng anh.

Thần chí hỗn loạn, giác quan cũng bị ảnh hưởng. Từ đầu chí cuối anh chẳng tài nào mở mắt nổi, đến chừng thanh tỉnh ra chút, ngón tay đã rút khỏi miệng. Có mồ hôi thánh thót rỏ xuống ngực, hai chân bị ôm xốc, một thứ cứng đơ len vào giữa bắp đùi, đầu đỉnh thốc chọc vào bụng dưới, trượt cùng một mảng nhầy nhụa.

Ai đang chơi anh? Cảm giác khó chịu cộng thêm sự phẫn nộ vì bị khống chế ép buộc Yến Vũ mở mắt ra, một hai giây đầu mới mở mắt chẳng nhìn thấy rõ, chỉ lơ mơ thấy một bóng hình.

Đường nhìn ngưng lại bên dưới, dần rõ nét hơn. Anh nhìn thấy hai chân mình bị ôm chéo, hàng của đứa nào đang cắm lút giữa kẽ đùi, hơn nữa còn kẹp không hết, tòi ra phía trước một khúc. Dùng chim nhận người, với kích thước khủng này, ngoại trừ Văn Diên ra, e là chẳng còn ai giồng khoai đất này.

Mắt hướng lên trên, quả nhiên, là khuôn mặt ửng đỏ dục tình của Văn Diên, cái bản mặt đẹp trai lồng lộn ấy. Thấy anh tỉnh, gã ta còn cười, “Người anh, nóng quá đi mất.”

Đầu Yến Vũ đau muốn toác, anh nhấc tay lên sờ sờ trán mình, chẳng sờ ra được nguyên cớ vì đâu nào, chỉ chau mày thở dốc, Văn Diên thả chân anh xuống, áp mặt anh ta lên mặt anh, hạ giọng lào thào, “Anh sốt rồi.”

Yến Vũ khó khăn, yếu ớt lên tiếng, “Anh mẹ nó, còn chưa chịu phắn đi…”

Nói dứt câu, anh mới nhận ra giọng mình khàn cỡ nào. Nào ngờ Văn Diên chẳng những không phắn, còn đè ép lên người anh, thanh hung khí thô to chọc vào bắp đùi, tay lại chẳng kiêng nể mò véo da thịt khắp châu thân. Anh nghe Văn Diên buông một câu khốn nạn vô biên, “Tôi vẫn chưa bắn, coi như tiện thể giúp anh ra mồ hôi.”

Lời thoại nghe quen lạ, trước kia Yến Vũ cũng từng nhân lúc bạn tình phát sốt, nhiệt độ thân thể lên cao mà vận động giường chiếu. Cảm giác sướng như tiên, hôm nay đến lượt mình phát sốt, bị kẻ khác đè xuống giường hiếp, đây có tính là quả báo nhãn tiền không, Yến Vũ không biết. Nhưng anh có thể cam đoan, quả này mà anh thực sự bị hiếp, đợi anh khỏe lại, bỏ thuốc cũng được, chuốc say cũng được, anh sẽ chơi Văn Diên đến mức trĩ sang luôn.

May mà Văn Diên còn chưa điên đến mức đó, chỉ lấy chân anh chơi. Tốc độ đâm chọc mạnh nhanh làm đùi anh đau điếng, không biết có bị rách da luôn chưa. Yến Vũ nín nhịn cắn răng im lặng, chỉ nhắm mắt lại, mặc người giày vò.

Cứ tưởng đâu ráng chịu đựng là sẽ qua, nào ngờ Văn Diên được voi lại đòi hai Bà Trưng. Kéo anh lên, lật người lại, khuỵu gối cắm mặt xuống giường. Cặp mông vểnh lên bị vỗ nóng rát, rồi lại nhào nặn một chặp, đau thấu màng tang. Sau đó dương v*t khủng bố lại xông vào trong bắp đùi, chà đạp thịt non giữa hai chân.

Không rõ là mồ hôi trên người anh, hay mồ hôi của Văn Diên. Nhỏ tí tách, rỏ xuống giường khách sạn, loang thành những vệt ướt. Không rõ bao lâu trôi qua, ga giường bị kéo nhăn nhúm nhàu nhĩ, vì động tác kịch liệt, nhanh chóng xô lệch, gần như bung ra khỏi nệm, xốc xếch rớt xuống giường.

Phỏng chừng chỉ chơi chân thôi không đủ bắn ra, Văn Diên ở đằng sau bực bội chậc một tiếng, rút chim ra khỏi hai chân Yến Vũ, tự túc là hạnh phúc mà ngồi tuốt lươn cho mình, ngón tay dính dấp rỉ ra chất dịch, bắn lên mông Yến Vũ đương nằm sấp xuống giường.

Tuy chuyện Văn Diên làm không được sự chấp thuận của Yến Vũ, nhưng tự đặt mình vào vị trí anh ta mà nghĩ, nếu như anh cũng nốc khơ khớ, ngủ nửa chừng tỉnh dậy, phát hiện ra Văn Diên đang nằm bên cạnh cởi sạch bách, còn trong tình trạng không phản kháng nổi. Yến Vũ nghĩ, nếu là anh, tuyệt đối không chỉ chơi chân đơn giản vậy đâu.

Nghĩ như thế, trái lại anh có chút cảm thông cho việc Văn Diên thà thiệt mình, chứ không làm tới bến.

Tâm trạng cảm thông này, đến khi nghe Văn Diên đằng sau, có chút rầu rĩ mà rằng, “Mẹ nó, từ hồi cấp ba đến giờ ông đã chẳng còn thủ dâm nữa.” bỗng hóa thành một cảm giác sung sướng quái dị.

Nhờ ơn Văn Diên một phen giày vò, mãi không chịu bắn, Yến Vũ toát kha khá mồ hôi, tỉnh táo ra nhiều, cơn nhức mình cũng được trút bớt. Anh trở mình, tênh hênh phơi bày bộ củ bên dưới. Chỉ mới ở trạng thái bán cương, anh cúi mắt nhìn thứ nắm trong tay Văn Diên, tự biết cho dù mình có cương hết cỡ, kích thước cũng thua thôi. May mà thước tấc không bằng, vẫn có kỹ thuật đủ bù.

Anh thưởng thức màn thủ dâm của Văn Diên, gã sở hữu hình thể cơ bắp tuyệt đẹp, mồ hôi lăn tròn, loang loáng, ngón tay thon dài nắm cột vuốt trụ, đầu khấc hùng vĩ, lỗ sáo phún chất lỏng, trượt xuống tay, vương trên các đốt ngón, dâm dật mà gợi dục. Cộng thêm biểu cảm kiềm chế mày chau, đầu lưỡi gợi cảm ẩn hiện giữa cánh môi khẽ nhếch. Yến Vũ lập tức thấy cứng cả người.

Anh tựa vào đống gối mềm mất trật tự, không có ý định tự động vào mình. Chỉ giạng hai chân ra, không buồn để tâm đến chuyện bên dưới lồng lộng bày biện. Ngược lại hời cho Văn Diên, đôi mắt như bốc lửa, tia vào giữa hai chân Yến Vũ, cái nhìn xâm lược trắng trợn, dường như muốn hóa thành thực thể, xoạc rộng đôi chân dài kia, xông vào thân thể nóng như lửa đốt.

Yến Vũ mặc kệ cái nhìn đó, duỗi bàn chân trần trụi của mình ra, đạp lên dương v*t ướt mèm, ngón chân chạm đến mảnh lửa nóng kia, môi anh nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý. Văn Diên gần như đoan chắc người này đang ra sức bỡn cợt mình, thấy Yến Vũ không còn vẻ không bằng lòng ban nãy, anh lại cảm thấy không bức bối nữa. Anh chưa bao giờ thích cưỡng ép người khác, ép buộc loại chuyện này, với Văn Diên là sỉ nhục. Anh không thiếu bạn tình, không tự rước nhục vào người.

Tay buông cậu nhỏ ra, anh bắt lấy mắt cá chân Yến Vũ, tay còn lại quen thói vuốt tóc trán, hành động rất mực tự tại trang nhã, phong thái thung dung, “Muốn làm à?”

Yến Vũ nhận ra vẻ đẹp của Văn Diên chính là khi bộc lộ cái sự ngả ngớn, ví như cử chỉ đơn giản vừa vuốt tóc vừa cười này, hấp lực thật dữ dội, quả thực rù quyến anh đến chao đảo.

Yến Vũ là top, Văn Diên không thể nào không biết. Đã biết vậy rồi, còn giở thú tính với anh, Yến Vũ có thể phỏng đoán, Văn Diên e là muốn đè anh.

Trong ván cờ vô hình, chỉ có kẻ chiến thắng mới giành được vị trí đó, dùng tư thái tuyệt đối thao túng tất thảy, khiến bên chiến bại cam tâm tình nguyện, phục tùng nhận thua.

Nhược bằng bất phân thắng bại, ai muốn để bản thân chịu thiệt.

Yến Vũ trong tư thế bị nắm mắt cá nhân, biếng nhác nằm ườn giữa đống gối, tay gác má, ngón trỏ khẽ nhấn môi dưới, thì thầm, “Chơi 69 không?”