Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 180: Pn3



Cả hai vào cửa hàng bán thịt nướng, lúc phục vụ mang thịt bò lên, hai người ăn uống thỏa thích một phen, bấy giờ Phó Yểu mới kể tóm tắt chuyện công ty của mình bị Chung Ly thu mua.

Tiểu hồ ly nghe xong, im lặng một lúc mới nói; “Theo lời cậu kể… cậu thật sự chắc chắn Chung Ly không có ý gì với mình?”

“Suy nghĩ vớ vẩn gì đấy? Lúc trước tớ rêu rao đến như thế, nếu cậu ta thật sự thích tớ thì phải thể hiện ra rồi mới đúng chứ.” Phó Yểu gõ đầu cô bạn tốt: “Đừng nói chuyện này nữa. Vốn dĩ chỉ là người nào đi đường riêng của người đấy thôi, nhắc nhiều lỡ làm tớ thật sự nghĩ thế thì sao đây hả?”

Cô nhớ tới vòng eo của Chung Ly, thêm cả đôi chân dài kia nữa, thật sự rất dễ làm người ta kích động.

“Được rồi.” Tiểu hồ ly cũng thấy nhắc lại chuyện cũ không có ý nghĩa gì: “Nào, ăn tiếp đi. Tớ nhớ mấy món này đều là cậu chọn, vậy cậu phải chịu trách nhiệm tiêu diệt hết đấy.”

“Tớ chọn?” Phó Yểu cười: “Bản lĩnh trợn mắt nói dối của cậu cũng cao đấy.”

Cuối cùng, hai người bạn tốt cùng đút từng miếng cho nhau, ôm cái bụng tròn xoe ra ngoài.

Từ sau hôm đó, Phó Yểu không còn chạm mặt Chung Ly nhiều nữa. Chung Ly rất ít khi xuất hiện ở công ty, suốt một tuần chắc chỉ có hai ba lần, Phó Yểu nhiều nhất cũng chỉ tới tìm cậu ta để xin ký tên lên bảng tài chính, hai người mới có thể nói chuyện với nhau vài ba câu, ngoài ra thì không còn gì khác.

Tháng mười một đã tới, thành phố W dần lạnh hơn.

Sau khi BMW nhỏ của Phó Yểu va chạm với đèn đường một lần nữa đã hoàn toàn hỏng luôn. Phó Yểu vốn định mua chiếc mới, nhưng trời quá lạnh, cô quyết định nhờ tàu điện ngầm giúp mình trải qua mùa đông lạnh lẽo này rồi mới tính tiếp.

Vận xui dường như đã bắt đầu theo cô từ ngày đó. Cô đi tàu điện ngầm thì tàu vừa lúc đi mất, tới thang máy ngay dưới tàu điện ngầm thì gặp trục trặc, đi thang bộ cũng có thể bị giẫm trúng chân.

Cô cứ nghĩ mình chỉ cần rời khỏi tàu điện ngầm là được, kết quả tới tòa nhà công ty thì còn có thể bị kẹt ngay cửa tự động, nhốt cô ở bên trong, khó khăn lắm mới vào được đại sảnh thì chậu hoa bên cạnh lại vô cớ rơi xuống ngay bên chân.

Cô vất vả tới công ty, thời gian điểm danh lại vừa kết thúc, tất cả chuyên cần của tháng này đều bay sạch.

Phó Yểu nhìn chuyên cần của mình, thấy cơ tim như muốn tắc nghẽn. Trước kia cô không phải chưa từng gặp xui xẻo, nhưng sự xui xẻo hôm nay lại khác hoàn toàn lúc trước.

Thế nhưng, cô vẫn còn đau tim quá sớm… ngay khi cô vừa ngồi xuống chỗ của mình, ghế dựa đột nhiên bị gãy, cả người cô bổ nhào ra sau, theo bản năng bắt lấy cây xương rồng bên cạnh.

Phó Yểu đau đớn, vội vàng vung tay lên, cây xương rồng bay mất, khuỷu tay cô lại đập trúng ô cửa kính, da rách ngang một đường dài.

“Cô không sao đấy chứ?” Đồng nghiệp vội vàng tới nâng cô dậy.

“Vẫn ổn.” Có điều bàn tay cô lúc này vẫn hơi thê thảm, dòng máu đỏ chảy dọc xuống, nhỏ trên sàn nhà: “Chắc hôm nay tôi ra ngoài quên xem ngày rồi.”

Sau khi xử lý miệng vết thương đơn giản, Phó Yểu định bắt đầu công việc, ai ngờ mới băng bó xong đã thấy Chung Ly dẫn một đám người vào phòng.

Chung Ly nhìn vết máu trong sọt rác, nhíu mày nói: “Trợ lý Dư, đưa cô ấy tới bệnh viện chích ngừa uốn ván.”

“Không cần phải phiền phức vậy đâu.” Phó Yểu từ chối; “Chỉ bị thương chút xíu ngoài da thôi.” Không hề bị thương gì tới gân cốt.

Thế nhưng Dư trợ lý chỉ nghe lời vị sếp đã trả lương cho mình: “Phó tiểu thư, mời.”

Phó Yểu nhìn đám người vây quanh mình, nghĩ rằng Chung Ly đang cố giữ cái thanh danh quan tâm tới nhân viên trước mặt mọi người, thế là lật đật đi theo trợ lý tới bệnh viện.

Tiếc rằng sự xui xẻo của Phó Yểu cũng không vì thế mà biến mất. Bọn họ vừa vào thang máy, thang máy lập tức đứng yên.

Trong thang máy, Dư trợ lý và Phó Yểu nhìn nhau, cuối cùng điên cuồng gọi điện cầu cứu.

Đợi hai người được giải cứu ra ngoài thì đã là nửa tiếng sau. Dư trợ lý vẫn còn rất sợ hãi, Phó Yểu lại tốt hơn một chút, bởi vì lúc thang máy mở ra, cô đã thấy Chung Ly đứng ngay bên ngoài, nhờ có sắc đẹp của anh nên cô mới nhanh chóng lấy lại tinh thần.

“Hai người không sao đấy chứ?” Sắc mặt Chung Ly trở nên khó coi.

“Vẫn ổn, chỉ là tôi hơi xui xẻo chút, làm liên lụy tới Dư trợ lý rồi.” Phó Yểu tự nhận trách nhiệm về mình.

“Không sao, không sao, đây là vấn đề của thang máy thôi.” Dư trợ lý vội nói.

Chuyện này vừa xảy ra, bọn họ cũng không thể tới bệnh viện được nữa, ai cũng không muốn biết trên đường có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Thế là nửa tiếng sau, bác sĩ riêng của Chung Ly tới công ty.

Phó Yểu nhìn thấy bác sĩ thì hơi bất ngờ: “Hà tiên sinh?”

Thực không may, vị bác sĩ này từng là bác sĩ riêng của gia đình cô.

Hà tiên sinh này là bác sĩ trung y, nhưng cũng rất giỏi về tây y, kiến thức vô cùng phong phú. Nhà họ Phó lúc trước phải bỏ một số tiền lớn sửa tiệm thuốc cho ông, ông mới đồng ý làm bác sĩ riêng của gia đình, không ngờ giờ ông lại được Chung Ly mời tới.

“Hóa ra là Yểu Yểu bị thương.” Hà tiên sinh vừa thấy Phó Yểu thì cũng rất vui vẻ: “Miệng vết thương ở đâu? Để ông xem giúp cháu.”

“Chỉ là vết thương ngoài da thôi ạ, không phải chuyện lớn gì đâu.”

Hai người nói chuyện xong, Chung Ly đã đưa họ vào văn phòng mình.

Có bác sĩ, vết thương của Phó Yểu không những được chữa trị lại mà cả người cũng được thăm khám một thể. May mà tuy Phó Yểu có chút xui xẻo nhưng không còn khuyết điểm nào khác, cơ thể khỏe mạnh, ăn cái gì cũng thấy ngon.

Cả hai tay Phó Yểu đều đã bị thương, không thể làm việc tiếp được, hơn nữa cô còn gặp lại người quen cũ, Chung Ly cũng mở một mắt nhắm một mắt, thế là cô trực tiếp ở lại văn phòng của Chung Ly ôn chuyện cùng Hà tiên sinh.

Sau khi trò chuyện mới biết, hóa ra công ty Chung Ly nghiên cứu nội tạng thay thế cho người còn có sự tham gia của Hà tiên sinh.

“Hóa ra gia đình của cháu từng ở gần một tòa núi vàng như thế.” Phó Yểu làm ra vẻ đau lòng.

Hà tiên sinh cười ha hả: “Cái này cũng nhờ có khoa học kỹ thuật phát triển, nếu không phải có Chung tiên sinh thì chúng ta cũng không làm được tới mức này đâu.”

Đề tài quay lại về Chung Ly lần nữa, Phó Yểu liếc mắt nhìn Chung Ly ngồi đằng khác của văn phòng, nói: “Cậu ấy đúng là rất giỏi.”

Giữa trưa, cả ba cùng nhau ăn cơm trưa xong, Chung Ly ra ngoài xử lý công việc, Phó Yểu được Hà tiên sinh đưa về tận nhà.

Ngày tiếp theo, tay Phó Yểu đã tốt hơn nhiều, vừa tới công ty đã thấy Chung Ly cũng mới tới, còn cầm một vại thuốc mỡ cho cô: “Dùng để bôi lên vết sẹo.”

“Cảm ơn.” Phó Yểu nhận lấy: “Hà tiên sinh vẫn tri kỷ như trước ha.”

Chung Ly: “…”

Dư trợ lý đứng sau y muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cuối cùng quyết định xem như không có gì xảy ra cả.

Cũng vì công việc hôm qua không làm được, giờ lại đang gần ngày phát lương, Phó Yểu cần phải làm cho xong công việc của cả hôm nay lẫn hôm qua. Một ngày mà muốn làm công việc của hai ngày thì tất nhiên là phải tăng ca.

Đợi tới khi trời tối, rót vài ly cà phê xuống bụng, công việc trong tay Phó Yểu mới xem như kết thúc.

Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên giọng nói của anh trai giao hàng: “Xin chào, giao cơm!”

Tầng này chỉ có công ty của nhà bọn họ, ban đầu Phó Yểu còn cho rằng anh trai giao cơm đó đưa nhầm, kết quả anh trai kia gọi mấy tiếng liền, cô đành phải đứng dậy tới cửa xem thử.

“Là cô đặt cơm hộp hả? Tòa nhà Vinh Mậu khu B tầng 33?” Anh trai giao cơm hỏi.

“Địa chỉ thì đúng, nhưng mà…” Cô không có đặt cơm.

Lúc này phía sau cô vang lên tiếng bước chân: “Tôi đặt.”

Chung Ly nhận lấy cơm hộp, nói hai tiếng “vất vả” với anh trai giao cơm xong mới nhìn sang Phó Yểu: “Đi thôi, cùng ăn.”

“Quao, hóa ra đây là phúc lợi tăng ca hả?” Phó Yểu vô cùng mong chờ, đi theo sau anh. Lúc nãy cô đã nhìn thấy rất rõ, cơm hộp đó tới từ nhà hàng Thái An.

Chung Ly đặt phần ngon nhất, Phó Yểu nhìn thử, món chính có cháo rất dễ tiêu hóa, đồ ăn còn lại đều ngon miệng và thanh đạm, tốt cho dạ dày.

Phó Yểu cũng biết Chung Ly mắc bệnh đau dạ dày.

Cô chỉ là tình cờ thấy anh vươn tay che chỗ dạ dày lại, sắc mặt rất khó coi nên mới biết được. Cô nhớ rõ lúc đấy cô đã muốn cho anh ăn, nhưng vì giữ gìn lòng tự trọng, lần nào tới trường học cô cũng mang theo một đống đồ ăn, sau đó phát cho các bạn học xung quanh, như vậy là có thể âm thầm đưa cho Chung Ly. Sau đó, chuyện này đã biến thành một trong những bằng chứng khoe giàu của cô.

Chung Ly thấy cô ngơ ngác thì đặt món cháo gà nấm hương tới trước mặt cô: “Đang nghĩ gì đấy?”

“Không có gì, chỉ là nghĩ tới chút chuyện thú vị ở trường thôi.” Phó Yểu cầm canh nóng lên uống một ngụm: “Ngon thật đấy! Món vịt sốt chua ngọt của bọn họ không tệ chút nào, không ngờ tới cháo cũng ngon như thế.”

“Ngoài mấy thứ này ra thì thịt kho tàu cũng rất ngon, cả tám chén giang sơn nữa.” Chung Ly nói.

“Mấy món đấy lúc trước tôi có ăn rồi, nhưng tám chén giang sơn thì mới nghe lần đầu.”

“Là món mới, hỗn hợp khẩu vị từ khắp các nơi, lần sau cô có thể nếm thử.”

“Chắc chắn rồi.” Cuộc đời cô vốn không đặc biệt thích thứ gì, đồ ăn ngon và tiền đều là hai thứ cô cần có để sống sót: “Có điều không ngờ anh cũng thích thế này đất. Mấy năm qua chắc hẳn anh đã gặp khó khăn nhiều lắm.”

Muốn xây dựng một xí nghiệp lớn không những cần có kỹ thuật, mà còn phụ thuộc vào con người và thời đại, rất nhiều lúc không phải cứ có tiền là đủ. Chung Ly không có gia thế hiển hách, nhưng lại đi được tới tận bước này, khó khăn trong đó cũng chỉ có một mình anh biết.

“Vẫn ổn.” Chung Ly ngẩng đầu nhìn cô: “Với tôi mà nói, thời gian khó khăn nhất đã qua rồi.”

Phó Yểu không nghe ra ý trong lời của anh: “Phải, sau này sẽ càng lúc càng tốt hơn thôi.”

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện với nhau, đột nhiên Phó Yểu cảm nhận được quan hệ giữa mình với anh đã không còn cách biệt gì nữa.

Một chén cháo chẳng mấy chốc đã thấy đáy, Phó Yểu đột nhiên nói: “Nghe nói vài ngày trước, trong nhóm lớp cũ có người nói tôi ỷ có tiền có gia cảnh nên chơi lưu manh với anh, chuyện này, anh có cảm nhận gì không?”

Chung Ly đặt đũa trong tay xuống, lấy khăn giấy lau miệng: “Năm đó hôm về ký túc xá lúc đêm muộn, tôi từng bị người khác chặn đường. Sau khi cô công khai theo đuổi tôi, chuyện này không xảy ra lần nào nữa. Tôi còn chưa ngu ngốc tới mức ngay cả chuyện này cũng không nhận ra.”

“À, tôi quên mất đại học anh vào chính là nơi dành cho các thiên tài có IQ cao nhất nước.” Phó Yểu cười: “Tôi vốn định làm chuyện tốt không để lại tên, không ngờ vẫn bị anh phát hiện.”

Chung Ly cũng nở nụ cười: “Vậy còn cô? Lúc trước không phải cô nói muốn tới thủ đô à? Sao lại đột nhiên xuống nam?”

“Thành tích của tôi không tốt, nguyện vọng ở thủ đô không đạt, chỉ có mỗi đại học Giang Nam chịu nhận.” Phó Yểu đáp.

Nhà cô có tiền, muốn tới thủ đô không phải việc gì khó. Cô lựa chọn phía nam tất nhiên là vì ý muốn của mình. Chung Ly thấy cô không muốn nói lý do thì cũng không định ép buộc: “Còn bao lâu nữa mới xong việc? Tôi đưa cô về nhà.”

Bây giờ đã hơn mười giờ, bên ngoài gió lạnh, gọi xe đưa về không an toàn lắm. Phó Yểu cũng không định tự làm khó bản thân, vui vẻ chấp nhận lời mời đi chung xe của anh: “Đợi tôi mười phút nữa là được.”

Phó Yểu nhanh chóng xử lý xong mọi thứ, cầm túi xách xuống lầu với Chung Ly.