Song Bích

Chương 45



Tháng Tư xuân về, hương thơm tan hết, đầu cành vốn rực rỡ sắc màu nay chỉ còn lại vài nhụy hoa tàn, nhưng sự nhiệt tình của bách tính ở Thần Đô vẫn không hề giảm đi một chút nào cả, vì đã đến mùa hoa mẫu đơn nở.

Ngày xuân trăm hoa khoe sắc, ganh đua sắc đẹp, duy chỉ thiếu mỗi mẫu đơn. Mãi cho đến khi xuân đã đi qua, nụ hoa mẫu đơn mới chầm chậm bắt đầu nở ra. Sắc hoa vừa hé, những loài hoa đã rộ nở từ ba tháng trước đều trở nên vô hình.

Chỉ có mẫu đơn mới thật sự là bực quốc sắc, hoa nở cũng đủ sức làm chấn động cả kinh thành.

Thần Đô ngựa xe như nước, giờ phút này đây, bất kể có là thế gia hay bách tính thì đều trở nên bình đẳng như nhau – đều chen nhau trong vườn hoa Lạc Dương thưởng thức “dung mạo” của “vua các loài hoa”. Các loại tiệc ngắm hoa, tiệc thưởng hoa mẫu đơn, tiệc Lưu Thủy thi nhau kéo đến không dứt. Trong phủ Trấn Quốc Công, Minh lão phu nhân cũng đang nhắc tới chuyện ngắm hoa.

Năm nào hoa mẫu đơn ở Lạc Dương cũng rộ nở, nhưng năm nay thì lại khác, năm nay đã sắc phong Thái tử. Không chỉ có thế, trong cung cũng có truyền tới tin tức, nói rằng Nữ hoàng có ý dời đô. Đối với những cựu thần từ đời Vĩnh Huy [*] mà nói, việc này cũng giống như là một viên “cường tâm hoàn” vậy, Minh lão phu nhân cũng vui vẻ tận mấy ngày liền, đến cả căn bệnh phong thấp đã đeo bám triền miên nhiều năm cũng không còn khiến bà thấy đau nữa.

[*] Đời Vĩnh Huy là thời đại dưới quyền cai trị của vua Đường Cao Tông – Lý Trị thời nhà Đường Trung Quốc, từ năm 649 đến năm 683.

Giờ Thìn, đám người Minh gia tụ tập lại cùng nhau, họ vấn an lão phu nhân theo như thường lệ. Ánh mắt Minh lão phu nhân chậm rãi đảo qua một vòng quanh từ đường, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng.

Rất tốt, may mà trong những năm gần đây, bà luôn giữ tâm trạng bình thản, luôn tin chắc rằng, rồi sẽ có một ngày Lý gia “ngược gió xoay người”, cho nên bà vẫn luôn kìm nén, không làm mai cho đám cháu trai cháu gái trong nhà. Bây giờ thì, xem ra là bà cũng có năng lực dự đoán đấy chứ.

Mấy năm trước Minh gia thất thế, dẫu có bỏ nữ nhi ra để leo lên quyền thế đi chăng nữa, thì nhà họ có thể dựa vào người tốt lành nào được đây? Nhưng bây giờ thì đã khác trước rồi, việc Hoàng đế đời tiếp theo sẽ mang họ Lý là kết cục đã được định sẵn rồi. Bọn họ là lão thần tiền triều, nhiều năm nghiêm cẩn tuân thủ nghĩa quân thần, chờ đến khi tân hoàng nắm quyền, lẽ nào họ còn cần phải sợ rằng tân hoàng sẽ không nhớ đến những điều tốt đẹp của bọn họ nữa hay sao?

Nhưng Cao Tông và Thái tử Chương Hoài đã qua đời nhiều năm, khó tránh khỏi tình cảnh “người đi trà lạnh”. Minh gia không có nhiều tình nghĩa với vị Thái tử bây giờ, đến khi Thái tử đăng cơ, chưa thể chắc rằng bên cạnh ngài đã có vị trí cho Minh gia. Cho nên, vẫn phải lấy nhân duyên của nhi nữ ra để “lót đường”.

Bây giờ, tổng cộng Minh gia tam phòng còn có ba nữ hài, ba lang quân, lớn nhất là Minh Dư mười bảy tuổi, nhỏ nhất là Minh Chước mười ba tuổi, đều đã bước vào tuổi làm mai rồi, cần cấp độ tuổi tác nào thì họ cũng đều có đủ cả, có thể nói là, “không gian điều phối” vô cùng rộng rãi.

Minh lão phu nhân càng nhìn thì lại càng thấy vui mừng, ánh mắt bà chuyển sang nhìn Minh Hoa Thường. Thiếu nữ có dung nhan cực kỳ xinh đẹp, hôm nay nàng mặc một cái áo ngắn màu đậu đỏ, váy dài màu vàng nhạt, trên vai có quàng khăn lụa màu lam. Nàng ngồi dưới ánh mặt trời, trông nàng giống như là một đóa hải đường trong sáng non mềm vậy.

Tiếc thay, lại là một đứa không có bản lĩnh gì, Minh lão phu nhân lại cảm thấy tiếc nuối vô cùng. Bà đã khuyên bảo Trấn Quốc Công cưới vợ kế từ lâu lắm rồi, nhưng mãi mà Trấn Quốc Công lại chẳng chịu. Chỉ cần đại phòng lại có thêm một đích nữ nữa thôi, thì Minh lão phu nhân bà đây đâu cần phải nâng đỡ cái đứa bất tài này nữa làm gì đâu?

Minh lão phu nhân nghĩ đến đây thì chậm rãi lên tiếng: “Các ngươi đều đã nghe nói về chuyện dời đô rồi chứ?”

Mọi người ngừng nói chuyện, đều nhìn về phía Minh lão phu nhân. Minh nhị phu nhân cẩn thận xác nhận: “Con dâu có nghe nói.”

Minh lão phu nhân lạnh nhạt “ừ” một tiếng, nói: “Gốc rễ của Minh gia chúng ta là ở Trường An, trở về cố đô là chuyện tốt. Loại chuyện lớn như dời đô không phải là chuyện có thể thu xếp thỏa đáng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng vẫn có một số việc nhà chúng ta có thể chuẩn bị trước. Trấn Quốc Công, tòa nhà ở thành Trường An vẫn luôn là do ngươi quản lý, những năm qua phủ Quốc Công thế nào?”

Trấn Quốc Công nói: “Mẫu thân cứ yên tâm, ta đã để lão bộc ở lại trông coi, mỗi năm đều có phái thợ chuyên đến tận nơi để quản lý, chưa từng để hoang nơi ấy bao giờ. Nhưng dẫu sao thì cũng đã mười lăm năm không có người ở rồi, chỉ sợ là sẽ có nhiều chỗ bị nấm mốc, dù gì thì cũng phải tu sửa lại hết tất cả một lần rồi mới có thể vào ở được.”

Trong mắt Minh lão phu nhân hiện lên vẻ thất vọng: “Ấy vậy mà đã qua mười lăm năm rồi à. Lúc mới đến Lạc Dương thì nhìn cái gì cũng thấy không quen, chỉ mới quay đầu nhìn lại một cái thôi mà đã trở thành mười lăm năm chưa quay về rồi.”

Nhị phu nhân, Tam phu nhân cũng thở dài theo, mà phía bên đám tiểu bối [*] lại không có động tĩnh gì. Đối với đời thứ ba của Minh gia mà nói, kể từ khi bọn họ có ký ức cho đến nay, họ vẫn luôn sống ở Lạc Dương, thế nên, họ thật sự không thể hiểu được tình cảm mà các vị trưởng bối dành cho Trường An.

[*] Tiểu bối ở đây là con cháu, những người có bối phận nhỏ hơn trong dòng tộc.

Minh lão phu nhân nhìn ánh mắt mờ mịt của đám cháu gái, bà lại càng thêm phần thổn thức: “Ta vẫn còn nhớ rất rõ, lúc bệ hạ Cao Tông dời đô đến Lạc Dương, nhị lang và nhị nương chỉ vừa mới được sinh ra thôi. Đã làm khó cho các ngươi rồi, lúc đó các ngươi vẫn chỉ là hai đứa trẻ con thôi, vừa mất mẫu thân mà đã phải đi theo triều đình dời đô đến Lạc Dương. Từ thuở nhỏ huynh muội các ngươi đã không khiến cho người ta phải lo lắng nhiều rồi, hai đứa được bọc trong tã lót và đặt nằm cạnh nhau, cả ngày đều không khóc, cũng chẳng quấy phá gì. Nhưng chỉ cần ôm một trong hai đứa lên thôi thì đứa kia sẽ gào khóc lên ngay tức thì. Nha hoàn hết cách, chỉ có thể để cho hai người các ngươi chen nhau mà nằm trong một chiếc nôi nhỏ, đến cả lúc nhũ mẫu cho bú cũng phải vừa cho một đứa ăn vừa ôm đứa kia.”

Nhớ lại tuổi thơ của con cái mình, Trấn Quốc Công cũng phải cảm thán: “Đúng vậy. Khi còn bé nhị nương đã biết giữ đồ ăn, lúc bú sữa cũng bú rất mạnh, như thể là có người giành với con bé ấy. Dù có sặc đến nấc lên đi chăng nữa thì ngón tay vẫn phải nắm chặt lấy nhị lang. Nhị lang cũng nhường nhịn con bé nó lắm, bị giành ăn không khóc, mặt bị nhị nương véo đỏ cũng không khóc, ngày ngày tỉnh ngủ là lại im lặng ngắm đỉnh màn, còn bé mà đã có phong thái của bậc quân tử rồi.”

Lúc đó Tam phu nhân còn chưa được rước vào cửa, bà ấy cười nói: “Hóa ra từ nhỏ nhị lang và nhị nương đã thân thiết với nhau như thế rồi, quả không hổ là cặp sinh đôi long phượng.”

Minh Hoa Thường chẳng nhớ gì về chuyện này cả. Nhưng bị trưởng bối nhắc về chuyện hồi bé nàng bú sữa như thế nào ngay trước mặt mọi người như thế này, thì quả thật là chẳng vẻ vang gì.

Hơn nữa, Minh Hoa Thường không nhịn được mà thầm oán rằng, phụ thân hơi phân biệt đối xử với huynh muội bọn họ rồi đấy, nàng nắm lấy Minh Hoa Chương không buông là vì muốn giữ đồ ăn, Minh Hoa Chương không tranh không giành thì là quân tử cơ à? Đó rõ ràng là do huynh ấy không giành lại nàng cơ mà.

Minh Hoa Thường lúng túng duy trì nụ cười, Minh Hoa Chương cũng thấy hơi xấu hổ. Hắn khẽ ho một tiếng, ánh mắt Trấn Quốc Công và Minh lão phu nhân chuyển qua, vừa hay ngăn không cho bọn họ tiếp tục hồi tưởng lại những chuyện xưa cũ nữa.

Hắn cũng không tò mò về chuyện bú sữa, không cần phải nhắc tới nữa.

Minh Hoa Chương nói: “Phụ thân, tổ mẫu, con muốn tham gia khoa cử, vừa hay bây giờ cũng là lúc nhà cũ của phủ Quốc Công cần được tu sửa lại, chẳng thà cứ để con đi Trường An quản lý Công phủ, thuận tiện tìm một nơi thanh tịnh để chuẩn bị khoa khảo.”

Khi Minh Hoa Chương nói ra những lời này thì tất cả mọi người, từ trong cho đến ngoài đều trở nên yên tĩnh, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc, đến cả tiểu nha hoàn đứng ngoài phòng cũng không nhịn được mà nhìn vào, lặng lẽ quan sát tình hình bên trong.

Lão phu nhân vội hỏi: “Sao cháu lại nghĩ tới chuyện tham gia khoa khảo? Nhà chúng ta có ấm tế [*], đủ để tạo điều kiện cho cháu nhập sĩ, sao lại phải chen lấn tranh giành với đám tiểu tử nghèo kia?”

[*] Ấm tế: Vào thời đại phong kiến, do cha ông có công mà đem lại quyền lợi cho con cháu được đi học và bổ nhiệm làm quan mà không cần phải có công danh.

Đại Đường vẫn tiếp tục duy trì chế độ quan viên giống như tiền triều. Con cháu quan lớn, phủ Công Hầu Bá đều có danh ngạch ấm tế, hài tử của những nhà này không cần khoa khảo vẫn có thể vào thẳng triều mà làm quan, là lực lượng quan lại chủ yếu trong triều đình. Nhưng, trong những năm gần đây, trong quan trường, số lượng quan viên bình dân được tuyển chọn từ khoa cử cũng ngày một nhiều lên.

Tiền triều lập ra chế độ khoa cử thủ sĩ, nhưng chế độ này lại không có tác dụng gì, nhưng cũng may mà các Hoàng đế của Lý gia đã sửa sang lại chế độ này. Từ thời Thái Tông thì đã bắt đầu thiết lập khoa cử bình thường, nhưng, đa số là dành cho đám con em thế gia dùng để “mạ vàng”. Mãi cho đến thời Nữ hoàng, thì mới bắt đầu xuất hiện “con nhà nghèo” đúng nghĩa được tiến vào quan trường, “xâm nhập” vào cái lĩnh vực đã bị thế gia quý tộc “lũng đoạn” trong cả ngàn năm qua.

Đại đa số những vị quan ác có tiếng xấu vang xa đều được tuyển ra từ trong khoa cử. Nhưng với những người có tư tưởng cổ hủ và ỷ mình có công lớn giống như Minh lão phu nhân thì lại thấy rất chướng mắt khoa cử tiến sĩ, cảm thấy đó đều là một đám nông dân dân quê.

Một đám người giống như sói đói điên cuồng tranh giành mấy cái danh ngạch làm quan, quả thật là chẳng có chút phong độ nào cả. Nhà bọn họ có ấm tế do tổ tông truyền thừa, thế thì tại sao lại phải tự hạ mình xuống để tham gia khoa cử cơ chứ?

Minh Hoa Chương không tranh cãi về ưu và khuyết điểm của khoa cử với Minh lão phu nhân, hắn chỉ nói: “Nếu có tài thật thì sợ gì phải tranh đua với người? Nếu đến cả nhi lang bình dân trong nhà không có tàng thư, không có trưởng bối chỉ điểm mà con cũng không thể sánh bằng, vậy thì con không làm quan cũng được. Huống hồ chi, trên danh nghĩa phủ Quốc Công chỉ có hai danh ngạch ấm tế, vẫn nên để lại cho tam đệ, tứ đệ đi. Con muốn vào quan trường bằng năng lực của bản thân con.”

Vừa nhắc tới chuyện này là Nhị phu nhân đã phấn chấn hẳn lên. Nhà bọn họ là thứ phòng, dù có thứ đồ tốt gì đi chăng nữa, thì nhà họ đều phải đợi sau khi đại phòng, tam phòng chọn xong thì mới đến lượt bọn họ. Trong phủ có ba lang quân, nhưng chỉ có hai danh ngạch, cứ hễ là chuyện cần phải chọn lựa thì chắc chắn là con của bà ấy sẽ bị người ta đè xuống phía dưới.

Nhưng, nếu như Minh Hoa Chương tham gia khoa cử, vậy thì mọi chuyện sẽ khác. Minh Hoa Chương nói thì dễ nghe, nhưng hằng năm, số lượng học tử đến kinh thành tham gia khoa khảo áng chừng cũng phải hơn cả nghìn người. Nhưng số lượng người được tuyển dụng thì lại khác, nhiều thì hai mươi, ít thì mười người. Điều này quả thật là vô cùng xứng với cách gọi “thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc”. Minh Hoa Chương muốn tranh với nhiều người như vậy, thế nào cũng phải mất từ ba đến năm năm thi thố.

Những năm ấy sẽ là cơ hội của nhị phòng bọn họ. Năm nay tam lang nhà bà ấy đã mười lăm tuổi, sắp có thể nhập sĩ rồi. Nếu không có Minh Hoa Chương đứng trước cản đường, thì tất nhiên là tài nguyên trong chốn quan trường của phủ Trấn Quốc Công sẽ được “rót” hết lên người nhi tử bà ấy.

Nhị phu nhân đảo mắt một vòng, thay đổi thái độ, đối xử với Minh Hoa Chương nhiệt tình hơn hẳn: “Nhị lang quả thật là thiếu niên anh tài, chí tận trời cao! Phủ Trấn Quốc Công chúng ta lập nghiệp bằng quân công, có một vài nữ tử chẳng chịu nhìn lại xem nhà mình đã nghèo đến nông nổi nào rồi mà lại còn dám cười chê Minh gia chúng ta đáy mỏng. Nếu như trong tương lai Nhị lang trúng tiến sĩ, cưỡi ngựa dạo phố, đề tên lên tháp nhạn, ta phải xem thử xem những người kia còn có thể nói được gì nữa!”

Minh Hoài Viễn nhíu mày, nói: “Đang yên đang lành, có ấm tế mà lại không hưởng, đi thi khoa cử như thế có cực khổ quá không?”

Nhị phu nhân lặng lẽ véo trượng phu của mình một cái, lườm ông ấy xong thì cắn răng cười nói: “Chàng tưởng rằng nhị lang là nhi tử không tiền đồ của chàng đấy à? Nhị lang văn võ song toàn, chắc chắn ý định thi tiến sĩ không phải chỉ nói cho vui. Huống hồ chi, nhị lang vẫn còn trẻ, thử một lần cũng không sao cả. Một khi trúng thì tên sẽ được đề lên trên bảng vàng, thiềm cung chiết quế, cũng có ích cho việc làm mai của nhị lang.”

Minh Dư cũng biết rất rõ, điều này rất có lợi cho nhị phòng, Minh Hoa Chương là đường đệ của nàng ta, nếu hắn đậu tiến sĩ thì nàng ta cũng vẻ vang, thi không đậu thì đệ đệ ruột của nàng ta lại có lợi. Nàng ta cũng nhanh chóng hùa theo Nhị phu nhân, vô cùng ủng hộ Minh Hoa Chương đi tham gia khoa cử, chứng minh bản thân.

Chuyện này không liên quan gì tới ích lợi của tam phòng cả, Tam phu nhân ung dung phẩy phẩy cây quạt, cười nhìn nhị phòng biểu diễn.

Từ xưa đến nay, mỗi khi tới Duyên Thọ đường thỉnh an, Minh Hoa Thường chỉ phụ trách lắng nghe thôi, nhưng hôm nay nàng cũng không nhịn được mà bèn cất lời: “Tổ mẫu, cha, hiếm khi Nhị huynh muốn làm một chuyện gì đó, cho huynh ấy thử một lần đi ạ.”

Trấn Quốc Công rất nuông chiều Minh Hoa Thường, xưa nay, nàng muốn làm gì thì sẽ đồng ý cho nàng làm cái đó. Nhưng chuyện này lại liên quan tới tiền đồ của Minh Hoa Chương, nếu phải lấy chuyện lớn như thế ra để mạo hiểm thì đến cả Trấn Quốc Công cũng thấy hơi do dự: “Làm vậy, có phải là quá mạo hiểm rồi không?”

Minh Hoa Thường lại không cho là như thế, nàng nói: “Con tin tưởng nhị huynh, chỉ cần huynh ấy muốn thì chắc chắn là huynh ấy sẽ làm được.”

Rất nhiều người đều nhìn sang, trong mắt Minh Hoa Chương cũng ánh lên vẻ kinh ngạc. Trấn Quốc Công cười nói: “Con có đọc sách đâu, sao con biết?”

Minh Hoa Thường bực thật rồi, nàng thở hồng hộc mà nói: “Con không học vấn, không nghề nghiệp, nhưng con hiểu nhị huynh của con. Con rất hiểu huynh ấy!”

Trấn Quốc Công cười ha ha, hiển nhiên là ông ấy cũng không coi lời Minh Hoa Chương nói là thật. Chỉ có Minh lão phu nhân để ý… không phải là để ý Minh Hoa Thường, mà là để ý Nhị phu nhân.

Đúng vậy, nhị lang còn trẻ, thử một lần cũng chẳng ảnh hưởng gì. Thế gia đại tộc một mặt chướng mắt những quan viên hàn môn nhập sĩ bằng khoa cử, một mặt thì lại rất tán thưởng tài tử tiến sĩ. Với tướng mạo và đức hạnh đó của Minh Hoa Chương, thì hiện giờ đang có rất nhiều quý nữ muốn đính hôn với hắn. Nếu như lại có thêm xuất thân tiến sĩ nữa, thì có thể là đối tượng được lựa chọn để thành hôn sẽ được nâng cao lên thêm một bậc, cũng không phải là không có khả năng với được đến Công chúa.

Minh lão phu nhân rất hài lòng, nói: “Người thiếu niên có chí khí là chuyện tốt, chúng ta làm trưởng bối, tất nhiên cũng phải ủng hộ. Nhưng trong lúc tu sửa tòa nhà, sẽ không thể tránh khỏi việc có người ra ra vào vào, e là sẽ ảnh hưởng đến việc cháu chuẩn bị khoa khảo. Chẳng thà cứ tìm một chỗ yên tĩnh trong nhà để cháu có thể chuyên tâm đọc sách đi.”

“Không cần.” Minh Hoa Chương nói: “Trong những năm qua, nhờ có phụ thân một lòng dạy dỗ, con cũng đã lớn rồi, đã đến lúc phải làm chút chuyện cho phủ Quốc Công. Nữ hoàng đã muốn dời đô, vậy thì tất nhiên là kỳ khoa khảo đầu tiên sẽ được sắp xếp và tiến hành ở Trường An. Dù sao thì, sớm cũng phải đi, muộn cũng phải đi, chẳng thà thừa dịp bây giờ đang ít người, con xuất phát trước thời gian ấy.”

Trấn Quốc Công kinh ngạc: “Sao con biết?” Sớm lắm thì kỳ thi mùa xuân cũng phải là chuyện của năm sau cơ, sao lại vội vàng thế?

Minh Hoa Chương khựng lại một lát, hắn đã từng gặp Nữ hoàng, biết sắp tới Nữ hoàng cố ý tổ chức thêm một kỳ chế khoa, ngay vào tháng Chín. Nhưng tin tức này vẫn chưa được thông báo ra bên ngoài, hắn không thể nói thật với Trấn Quốc Công, thế là bèn nói: “Con nghĩ, lo trước tránh hiểm họa, cứ chuẩn bị trước một thời gian, sẽ không thể sai lệch được.”

“Nhị lang có lòng, để cho hắn đi đi thôi.” Minh lão phu nhân đưa ra quyết định: “Ban đầu, nghĩ đến chuyện các cô nương sắp xuất các, vừa hay năm nay để cho huynh muội các cháu ở chung với nhau thêm mấy ngày nữa. Nhưng tiền đồ của nhị lang là quan trọng nhất, cháu lại là huynh trưởng trong nhà, tiền đồ của cháu rộng mở thì các muội muội khác mới có thể sống tốt ở nhà chồng được. Thê tử lão nhị, lão tam, mấy ngày gần đây, trong kinh có tổ chức nhiều yến hội, các ngươi dẫn theo nương tử đi lại nhiều vào. Tam nương thì tạm thời không vội, hôn sự của đại nương và nhị nương thì cứ xem xét thế nào rồi cố gắng định ra trong năm nay luôn đi.”

Lời Minh lão phu nhân nói không khác nào một tiếng sét giáng xuống, Minh Dư hơi thẹn thùng mà cúi đầu xuống. Còn Minh Chước, ngoài mặt thì tỏ vẻ không quan tâm, nhưng trong mắt cũng có ý tán đồng.

Nương tử đã trưởng thành, cũng nên được gả chồng rồi.

Vẻ mặt của Minh Hoa Thường thì không tốt cho lắm. Nàng chưa kịp nghĩ kỹ xem nên từ chối như thế nào thì Minh Hoa Chương đã mở miệng nói: “Tổ mẫu, đây là chuyện thứ hai mà cháu muốn nói với người.”

“Hôn sự của nhị nương, không cần bàn vội.”

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, đến cả Minh Hoa Thường cũng bất ngờ đến nỗi trợn to hai mắt. Nhị phu nhân cười nói: “Nhị lang, biết là con thương muội muội của con rồi, nhưng gái lớn thì phải gả chồng. Nhị nương cũng đã mười sáu tuổi rồi, nếu bây giờ mà còn không bàn chuyện cưới hỏi thì về sau sẽ không gả đi được mất.”

“Không gả đi được thì ta nuôi.” Minh Hoa Chương nói bằng giọng điệu bình thản, nhưng không hiểu sao lại mang đến cảm giác vô cùng kiên quyết: “Thật ra, lần này con muốn dẫn muội ấy đến Trường An với con.”

Minh lão phu nhân nghiêm mặt nói: “Nhị lang, cháu đang nói bậy nói bạ gì thế? Cháu là lang quân, không vội thành gia, nhưng nhị nương lại là nương tử. Nếu đến mười bảy tuổi mà nó còn chưa xuất giá thì sẽ đến lượt quan môi tới tận cửa, đến lúc đó, phải gả cho nhà ai thì quyền định đoạt không còn nằm trong tay chúng ta nữa đâu.”

Từ trước đến nay Trấn Quốc Công luôn nuông chiều hài tử, nhưng giờ phút này, ông cũng không nói đỡ cho Minh Hoa Chương, ông nói: “Đúng thế, nhị lang, để nhị nương đi Trường An không ổn đâu.”

Minh Hoa Thường nắm chặt ống tay áo, nàng căng thẳng nhìn về phía Minh Hoa Chương. Minh Hoa Chương ngồi thẳng lưng, bình tĩnh mà thong dong: “Quy định nữ tử tròn mười bảy tuổi nhất định phải gả chồng, đó chẳng qua chỉ là kế sách tạm thời được định ra vào những năm đầu thời Võ Đức nhằm nghỉ ngơi lấy lại sức. Sao có thể vì một điều lệnh đã chết như thế này, mà vội vã quyết định chuyện chung thân đại sự của nữ nhi nhà mình? Cháu nghe nói, Thanh Diệu chân nhân của Đức Nghiệp quan trên núi Chung Nam muốn tìm một nữ quan phụng đạo, cháu cảm thấy nhị nương rất phù hợp. Tu hành ở Đức Nghiệp quan không cần phải cắt đứt trần duyên, chờ đến khi nhị nương tìm được người muội ấy thích thì lại hoàn tục lấy chồng cũng không sao.”

Ban đầu Minh lão phu nhân hoàn toàn không muốn nghe những gì Minh Hoa Chương nói, dưới cái nhìn của bà, nữ tử sinh ra là phải lấy chồng sinh con, gả cho một nam nhân tốt chính là thành tựu cả đời của một nữ nhân, cái gọi là “bằng lòng lấy chồng” đều chỉ là cái cớ của những kẻ không gả đi được mà thôi.

Nhưng sau khi Minh Hoa Chương nhắc tới Đức Nghiệp quan thì Minh lão phu nhân lại do dự.

Có lẽ người trẻ tuổi như Tam phu nhân sẽ không biết Đức Nghiệp quan, nhưng Minh lão phu nhân lại là người từng trải, bà từng kinh qua thời kỳ “gió nổi mây phun” của triều Vĩnh Huy, thế nên, bà hiểu rất rõ trọng lượng của ba chữ “Đức Nghiệp quan” này.

Nữ hoàng vô cùng yêu chiều Thái Bình Công chúa, thật ra, trước kia bà ấy còn có một nữ nhi, đáng tiếc thay, vừa ra đời không lâu mà đã qua đời. Nữ hoàng cực kỳ đau buồn, truy phong nữ nhi này là An Định Công chúa, thụy hào Tư.

Với các Công chúa của Lý gia mà nói, chuyện xuất gia tu đạo không phải là chuyện hiếm lạ gì, dù sao thì, có làm nữ đạo sĩ cũng chẳng làm lỡ chuyện hưởng lạc của bọn họ. Nữ hoàng cũng xây dựng đạo quan cho trưởng nữ An Định Tư Công chúa, chính là Đức Nghiệp quan.

Bởi vì là phụng dưỡng cho Công chúa chưa xuất các, cho nên, trong Đức Nghiệp quan không có đạo sĩ nam, chỉ có nữ quan. Mà quan chủ Thanh Diệu chân nhân lại xuất thân từ thế gia, tài học thâm sâu, đáng tiếc thay, hôn nhân của bà ấy nhiều thăng trầm, gả đi ba lần nhưng ba vị hôn phu bất hạnh đều lần lượt qua đời.

Nhà chồng dần truyền ra lời đồn rằng bà ấy khắc phu, bà ấy dứt khoát để tóc tu đạo, thành Thanh Diệu chân nhân. Nữ hoàng rất yêu thích tài hoa của Thanh Diệu chân nhân, bèn điều bà ấy đến Đức Nghiệp quan, bảo bà ấy đọc sách giảng giải cho trưởng nữ của mình mỗi ngày, để an ủi linh hồn Công chúa trên trời.

Đức Nghiệp quan không mở cửa với người ngoài, mặc dù không có hương hỏa, nhưng không ai dám coi thường tòa đạo quan này. Suy nghĩ của Minh lão phu nhân cũng theo đó mà lung lay. Cả thiên hạ đều biết Nữ hoàng bênh vực người mình đến mức đôi nào, nếu có thể bước vào Đức Nghiệp quan tu hành, thì đó cũng đồng nghĩa với việc từng phụng dưỡng An Định Tư Công chúa.

Minh lão phu nhân không nhịn được mà bắt đầu đánh giá Minh Hoa Thường. Minh Hoa Thường không tài không đức, ngoài khuôn mặt và danh tiếng điềm lành cặp sinh đôi long phượng ra thì thật sự là không có điểm nào đáng để khoe ra cả.

Mà bên trong Đức Nghiệp quan lại toàn là nữ tử, không cần phải lo lắng về vấn đề danh tiết. Thanh Diệu chân nhân được công nhận là ẩn sĩ tài nữ, sau khi bước ra khỏi Đức Nghiệp quan thì Minh Hoa Thường sẽ có tiếng “tài”, mà mang danh phụng dưỡng công chúa thì còn có thể chiếm được thêm một tiếng “đức”, mượn vinh dự của hoàng gia.

Xét trên mọi phương diện thì đó quả là một nơi tốt cho Minh Hoa Thường đến để “mạ vàng”.

Trong giai đoạn bây giờ, nếu qua lại với Lý gia và Võ gia quá thân cận thì sẽ có thể bị cuốn vào phong ba, nhưng nếu bắt tay vào từ An Định Tư Công chúa, thì “tiến có thể công” lui có thể thủ”. Chờ đến khi Minh Hoa Thường bước ra khỏi Đức Nghiệp quan, thì bọn họ lại sử dụng cái danh điềm lành của Minh Hoa Thường, đã thế thì còn lo gì không thể vang danh kinh thành?

Nói không chừng là còn có thể nương theo đó mà kết thân được với hoàng gia, bước vào vòng xã giao của các Công chúa, Vương phi.

Minh lão phu nhân có thể ngửi được mùi lợi ích từ trong đó, những người khác cũng vậy. Minh Dư không hứng thú gì với việc làm đạo sĩ, nhưng Minh Chước thì lại không ngồi yên được.

Nàng ta lặng lẽ kéo ống tay áo của Tam phu nhân, Tam phu nhân cười nói: “Nhị lang đúng là thần thông quảng đại, đến cả biện pháp vào Đức Nghiệp quan mà cũng biết. Nhị nương năm nay cũng mười sáu rồi, vốn dĩ tuổi xuân của nương tử cũng ngắn ngủi lắm, mà bây giờ lại để cho con bé tiêu phí tuổi trẻ tươi đẹp ở trong núi thì quả thật là đáng tiếc thay. Chẳng thà cứ để cho tam nương đi đi, năm nay tam nương cũng đã mười ba rồi, đi phụng dưỡng Công chúa mấy năm trước, ngày sau ra ngoài cũng sẽ không làm lỡ việc làm mai.”

Nhị phu nhân tỏ vẻ châm biếm, nói móc: “Tam đệ muội, đạo quán không giống trong nhà đâu, ẩm thực đạm bạc, không được tự do, đến cả phụ mẫu cũng không được gặp mặt. Ngươi nhẫn tâm để nữ nhi của ngươi phải hứng chịu loại khổ cực này ư?”

Tất nhiên là Tam phu nhân không đành lòng rồi, nhưng nghĩ tới việc, chỉ cần nhịn hai năm kham khổ thôi là nữ nhi có thể gả cao, Tam phu nhân vẫn nhẫn tâm nói: “Phụng dưỡng Công chúa là phúc phần của tam nương.”

“Đệ muội hiểu rõ đại nghĩa thật đấy.” Nhị phu nhân chế giễu: “Không giống như là một tục nhân như ta, dù thế nào thì ta cũng không thể chứng kiến cái cảnh nữ nhi chịu khổ nơi núi sâu.”

Tam phu nhân còn muốn mắng Nhị phu nhân “không ăn được nho thì nói nho xanh”, nhưng đã bị Trấn Quốc Công lạnh mặt trách móc: “Đủ rồi.”

Trấn Quốc Công nhìn về phía Minh Hoa Chương, chần chừ một lát rồi nói: “Nhị lang, ta có thể hiểu ý tốt mà con dành cho Hoa Thường, nhưng tu đạo ở núi Chung Nam quá khổ. Từ bé đến lớn con bé đều được nâng niu chiều chuộng, hết ăn rồi lại nằm, ta cũng không trông mong nó đại phú đại quý, chỉ cần tìm một người thành thật sống một cuộc sống yên ổn là đủ rồi. Chuyện Đức Nghiệp quan…”

“Cha.” Minh Hoa Thường ngắt lời Trấn Quốc Công, nhìn ông ấy với ánh nhìn đầy kiên định rồi nói: “Con cảm thấy nhị huynh nói có lý. Con nghe huynh trưởng.”

Tu hành trong đạo quán bình thường thì tất nhiên là kham khổ, nhưng đạo quan của Công chúa thì còn chưa chắc. Huống hồ chi, Minh Hoa Thường không tin Minh Hoa Chương sẽ nhẫn tâm ném nàng vào trong núi sâu rừng già thật, đây chắc chắn là cái cớ mà hắn tìm để giúp nàng không phải lấy chồng.

Đi phụng dưỡng một Công chúa đã chết tu đạo, tu bao lâu, tu như thế nào, đều do chính Minh Hoa Thường quyết định, không cần phải tiếp tục chịu đựng sự áp đặt của gia tộc mình. Chờ một năm sau thiên kim thật quay về thì nàng cũng có thể “thuận lý thành chương” mà thoát khỏi Minh gia.

Sao Minh Hoa Thường có thể buông tha loại chuyện tốt này được cơ chứ?

Trấn Quốc Công thực sự không hiểu tại sao Minh Hoa Thường lại bằng lòng, ông nhìn nữ nhi của mình mà lòng đầy ngạc nhiên, nói: “Thường Thường, con hãy suy nghĩ thêm một chút đi, đây không phải là một lời nói đùa đâu.”

“Con đã nghĩ kỹ rồi.” Minh Hoa Thường thầm thở dài, lúc đầu nàng muốn nói thật nhưng bọn họ cứ không chịu tin. Đã vậy thì nàng chỉ có thể bắt đầu “bắt cóc đạo đức” vậy.

Minh Hoa Thường nghiêm mặt nói: “Cha, nữ nhi ngang bướng vô năng, ăn ở đều nhờ có gia tộc cung cấp nuôi dưỡng, nhưng nữ nhi lại không thể báo đáp cho gia tộc. Không chỉ có thế, lúc nào nữ nhi cũng chọc giận người và a huynh. Con cũng muốn làm gì đó cho Công phủ, cha, ngài cho con đi đi mà.”

Minh Hoa Chương lặng lẽ nhìn Minh Hoa Thường nói đến tình thâm ý thiết, đối phương nói đạo lý thì nàng lại bàn chuyện phụng hiến, đối phương nói chuyện phụng hiến thì nàng nói chuyện tình cảm, cuối cùng, nàng còn dứt khoát tung ra hai chữ “trung hiếu”, rốt cuộc thì nàng cũng đã “chặn họng” được hết tất cả mọi người.

Suýt chút nữa là Minh Hoa Chương đã tin là thế thật rồi.

Minh Hoa Thường nước mắt lưng tròng nói rằng nàng muốn tận hiếu cho mẫu thân Vương Du Lan, đã vậy rồi thì Trấn Quốc Công còn có thể nói thêm gì nữa đây? Ông chỉ có thể thở dài một hơi, nói: “Nếu con đã khăng khăng muốn như vậy thì con cứ đi đi. Nếu con không thể chịu nổi cuộc sống trong núi thì viết thư về nhà, dù có phải đắc tội bệ hạ thì ta cũng phải đón con ra cho bằng được.”

Trong một nháy mắt nào đó, Minh Hoa Thường đã dao động, Trấn Quốc Công nói trong tình thế không biết phải làm sao như vậy, tấm lòng thương yêu con chỉ có thể tỏ bày thành lời như thế, ông không phải là phụ thân của nàng thật ư?

Nàng thật sự không thể tưởng tượng ra nổi cái viễn cảnh sẽ xảy ra trong một năm sau, khi người nam nhân trung niên trước mắt này lạnh lùng, tàn nhẫn đẩy nàng ra, sai người đưa nàng về Tô gia.

Minh Hoa Chương cũng nhịn đến mệt nhoài rồi, hắn nói: “Phụ thân yên tâm, con bảo đảm bằng danh dự của chính con, chỉ cần nhị nương muốn rời đi thì chắc chắn là con sẽ đưa muội ấy về nhà an toàn, không để muội ấy phải chịu thương tổn gì.”

“Vậy thì cứ quyết định như thế đi.” Minh lão phu nhân giải quyết dứt khoát: “Lát nữa nhị lang đi chọn mấy quản sự tài giỏi để họ đi theo cháu về Trường An. Việc vặt thì cứ giao hết cho bọn họ, cháu cứ yên tâm chuẩn bị khoa khảo là được rồi. Nhị nương cũng thu xếp đi theo huynh trưởng của cháu đi, ít nhiều gì thì trên đường cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”

Minh Hoa Thường vui như mở cờ trong bụng, nhưng nàng vẫn phải giả vờ như không nỡ: “Tạ tổ mẫu.”

Lần thỉnh an này kết thúc trong việc đại phòng mặt ủ mày chau, nhị phòng âm thầm vui vẻ, tam phòng căng mặt nghiêm túc. Ba người đại phòng cùng nhau đi ra ngoài, chờ khi đã đến chỗ không người, Trấn Quốc Công giận tái mặt hỏi: “Nhị lang, nhị nương, rốt cuộc thì hai huynh muội các con đang làm gì?”

Minh Hoa Thường chột dạ theo bản năng, nàng còn tưởng rằng Trấn Quốc Công đã thấy chuyện nàng lén gia nhập vào Huyền Kiêu Vệ. May mà Minh Hoa Chương vô cùng bình tĩnh, mặt không đổi sắc mà đáp: “Nhị nương không muốn bàn chuyện cưới hỏi, không ngại dùng cớ tu đạo hoãn lại hai năm, chờ muội ấy tìm được người mà muội ấy thích thì hoàn tục là được.”

Minh Hoa Thường lúng túng, với một chuyện cần phải giữ kín đáo như là tâm tư thiếu nữ thế này, tại sao huynh ấy lại có thể nói ra ngoài như thế? Trấn Quốc Công kinh ngạc nhìn sang Minh Hoa Thường: “Thường Thường, thật sao con?”

Minh Hoa Thường “vò đã mẻ chẳng sợ sứt”, bèn gật đầu nói: “Là thật ạ. Cho dù bây giờ con có thuyết phục được tổ mẫu đi chăng nữa, thì sang năm, thế nào quan môi cũng sẽ đến tận cửa làm mai cho con. Bất kể con nói bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì sẽ luôn có người nói với con rằng “chờ đến khi lấy được chồng là tốt rồi”, vậy nên con cứ dứt khoát đi làm nữ quan luôn, con đâu rảnh để nghe mấy người đó nói như thế mãi.”

Trấn Quốc Công chíu chặt mày: “Làm càn, sao lại đi làm nữ quan chỉ vì không muốn lấy chồng cơ chứ? Trên đời này có nhiều cặp phu thê như thế, nhưng có cặp đôi nào vì “trời sinh đã thích nhau” mà đến với nhau hay không?”

“Có con!” Minh Hoa Thường cáu giận nói: “Dù sao thì con cũng không muốn gả cho người mà con không thích. Hoặc là con trốn hôn, hoặc là cho con đến Đức Nghiệp quan, cha cứ nhìn mà làm.”

Trấn Quốc Công tức giận vô cùng, nhưng khi ông nhìn tiểu nữ nhi mà mình nuông chiều từ bé cho đến lớn này, thật sự là ông không đành lòng buông lời trách mắng nàng. Minh Hoa Chương nói: “Phụ thân, người cứ yên tâm, chuyện ở Đức Nghiệp quan con đã chuẩn bị ổn thỏa rồi, sẽ không để muội ấy chịu tủi hờn gì. Lúc nào muội ấy đổi ý thì muội ấy đều có thể quay về ngay.”

Trấn Quốc Công còn có thể làm gì nữa đây? Ông nhìn nữ nhi tuỳ hứng chẳng chịu đi theo lẽ thường, đau đầu nhức óc mà nói: “Con nhìn huynh trưởng của con đi, rồi con xem lại con xem! Đến bao giờ thì con mới có thể hiểu chuyện được bằng một nửa nhị lang đây? Đến lúc đó, dù có chết ngay thì ta cũng cam lòng.”

“Vậy người cứ chờ mà xem đi ạ.” Minh Hoa Thường rầu rĩ nói: “Sao con có thể làm đứa con bất hiếu được, chắc chắn là phải để cho người sống thật lâu.”

Minh Hoa Thường làm cho Trấn Quốc Công tức giận đến nỗi ông cũng bỏ đi luôn. Chờ đến khi Trấn Quốc Công đã đi xa, Minh Hoa Thường mới tiến lại gần Minh Hoa Chương mà nịnh nọt hắn, nàng hỏi: “Nhị huynh, sao huynh lại nói với bọn họ là sẽ để cho muội đến Đức Nghiệp quan thế? Huynh sẽ không đưa muội đến núi Chung Nam thật đâu, phải không?”

Minh Hoa Chương lạnh nhạt lườm nàng một cái, nói: “Đúng đấy.”

Minh Hoa Thường như đã ngừng thở, Minh Hoa Chương tiếp tục nói: “Thể trạng của muội quá kém, phản ứng cũng chậm chạp, đi làm nhiệm vụ trong tình trạng này sẽ chỉ liên lụy đến mọi người mà thôi. Cho nên ta đã cố ý xin đưa muội đến cứ điểm bí mật của Huyền Kiêu Vệ ở núi Chung Nam để huấn luyện muội bài bản.”

Mặt Minh Hoa Thường đã hoàn toàn ngớ ra, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng như ngọc của Minh Hoa Chương lướt ngang qua, hắn thản nhiên nói: “Ban đầu ta còn tưởng rằng muội sẽ không bằng lòng, không ngờ là quyết tâm của muội lại mạnh mẽ đến vậy, còn chẳng để lại chút đường lui nào cho mình.”

Cảm xúc trong lòng Minh Hoa Thường hết sức phức tạp, sao nàng lại cảm thấy, hình như là Minh Hoa Chương đang cố ý làm thế phải không?

Hắn cố ý trả thù nàng.

Minh Hoa Thường không muốn nghĩ về vị huynh trưởng chính nhân quân tử nhất trong mắt mình theo chiều hướng ấy. Nàng hít một hơi thật sâu, tự khuyên bản thân mình rằng, ít nhất thì, nếu nghĩ theo hướng tích cực, nàng đã được đánh giá ở cấp Địa.

Không biết Giang Lăng Và Nhậm Dao thì sao? Minh Hoa Chương sẽ không chỉ cho một danh ngạch vượt qua bài kiểm tra đâu nhỉ?

Minh Hoa Thường hỏi thử: “Chỉ có mình muội đi thôi à?”

“Đúng vậy.” Minh Hoa Chương thẳng tay dập tắt ảo tưởng của nàng mà chẳng thèm nể nang gì: “Nể mặt muội là muội muội của ta, đích thân ta sẽ huấn luyện muội. Nếu muội để lộ tin tức ra ngoài, nói chuyện này cho người khác biết, vậy thì ta chỉ đành bảo người khác đến đón muội về để tránh hiềm nghi thôi.”

Mặt Minh Hoa Thường như đưa đám, nàng uể oải nói: “Muội biết rồi mà.”