Song Bích

Chương 3



Lời xen ngang này của Minh Hoa Thường vô cùng đột ngột, Minh Hoa Chương vốn muốn nói vướng víu, lạnh nhạt lườm nàng rồi nói: "Vườn Phi Hồng ở trên núi Mang, vốn xe ngựa không tiện, gần đây tuyết còn có tuyết lớn, chỉ sợ đường trên núi vô cùng khó đi. Nếu muội không khỏe thì không nên đi."

Khi nói xong lời này, thiếu niên nhăn mày, vẻ mặt cao ngạo lạnh nhạt trước sau như một, nhưng trong mắt lại ẩn chứa nghiêm túc. Ở đây nhiều người, Minh Hoa Chương có lẽ khó gần nhất nhưng Minh Hoa Thường nghe thấy hắn nói vậy lại ấm áp trong lòng.

Hóa ra, lúc Minh Hoa Chương đi vào nhìn nàng vài lần, chẳng phải thấy mất mặt vì nàng ngáp, mà là cho rằng nàng không khỏe.

Minh Hoa Thường gặp ác mộng trong đêm, cho dù nàng cố giữ tinh thần nhưng sắc mặt không khỏi tái nhợt, tinh thần ngẩn ngơ. Nhưng mà nàng tiến vào lâu như vậy, tổ mẫu, thẩm thẩm và hai đường tỷ muội chẳng ai hỏi thêm câu nào, mà Minh Hoa Chương cao ngạo có tiếng lại để ý.

Trong lòng Minh Hoa Thường cảm động hết sức, hóa ra, huynh trưởng vẫn quan tâm nàng. Trước kia nàng sợ Minh Hoa Chương lạnh nhạt, hơn nữa hai người là thai long phượng nhưng một người ưu tú một kẻ phế vật, nàng cảm thấy Minh Hoa Chương chắc chắn ghét bỏ nàng, vì vậy rất thức thời không đi quấy rầy. Hiện tại xem ra là nàng nghĩ nhiều.

Cho dù là huynh muội người thân cũng phải giữ mối quan hệ, bọn họ vốn không ở cùng nhau nhiều, nàng lại không chủ động, sao hai người có thể nói chuyện?

Tuy rằng bọn họ không phải huynh muội ruột, nhưng ở chung nhà mười sáu năm, Minh Hoa Thường thật lòng xem hắn là huynh trưởng. Nếu quan hệ hai người tốt hơn, Minh Hoa Chương bằng lòng cho nàng thêm lá bùa hộ mệnh, thì có phải kẻ chủ mưu nhìn thấy sẽ không giết nàng nữa chăng?

Dù gì, nàng ôm chặt đùi Minh Hoa Chương, về sau thiên kim thật về phủ thì nàng cũng có thể cầu xin Minh Hoa Chương phái thêm ít người bảo vệ nàng, cho nàng bình an rời khỏi Minh gia.

Tổ mẫu ruột của nàng - Tô ma ma lòng tham vô đáy, nhiễu loạn cuộc sống của thiên kim thật, cho dù không phải là chuyện Minh Hoa Thường mong muốn, dẫu sao vẫn là nàng nợ thiên kim thật. Nàng hưởng thụ vinh hoa phú quý mười sáu năm không thuộc về mình nên thỏa mãn. Sau khi Tô Vũ Tễ trở về nàng bằng lòng nhường chỗ, cũng chủ động cút ra khỏi phủ Quốc Công.

Nhưng mà, nàng không chủ động yêu cầu đổi thiên kim thật giả, không nên vì vậy lấy mạng nàng. Nàng không màng tài phú quyền thế của Minh gia, nhưng rất quý cái mạng mình.

Nàng muốn sống tốt, nếu như có thể còn muốn bắt được hung thủ giết nàng..

Vì vậy bảo nàng làm gì cũng được. Đường tuyết có là gì so với an nguy tính mạng cơ chứ?

Minh Hoa Thường khẽ cắn môi, không chùn bước nói: "Muội không sao, chỉ cần có thể đi cùng nhị huynh, đi đâu cũng được. Nhị huynh không chê muội vướng víu chứ?"

Minh Lão Phu Nhân âm thầm nhíu mày, khuê tú chưa lấy chồng sao có thể nói loại lời này? Thật quá phận. Nhưng nhớ ra hai người là thai long phượng, kề tay kề chân cùng lớn lên trong bụng mẹ, thân mật hơn huynh muội bình thường chút cũng là bình thường, vậy nên Minh lão phu nhân chỉ nhíu mày nhưng không nói gì thêm.

Thật ra Minh Hoa Chương vẫn không đồng ý. Hắn không muốn cho Minh Hoa Thường đi tiệc Phi Hồng cũng chẳng phải vì núi tuyết khó đi mà là vì Ngụy vương, Lương vương, Cao Dương vương, Võ gia,... cũng sẽ đi. Thái Bình Công chúa xa hoa phóng túng, ngoài thành không có Ngự Sử giám sát, trên tiệc rượu chắc chắn chướng khí mù mịt, tốt xấu lẫn lộn. Hắn không muốn để Minh Hoa Thường đối mặt với những thứ đó.

Nhưng Minh Hoa Thường nhìn hắn chăm chú, đôi mắt vừa đen vừa tròn như con nai mong chờ nhìn hắn, Minh Hoa Chương thật sự không thể nói ra những lời từ chối, chỉ có thể bất đắc dĩ lùi một bước: "Được rồi. Nhưng sau khi rời khỏi đây muội phải nghe lời ta, không cho phép đi một mình."

Minh Hoa Thường không ngờ Minh Hoa Chương đồng ý, nàng giật mình và mừng rỡ: "Cảm ơn huynh! Nhị huynh tốt nhất trên đời!'

Thiếu nữ không che giấu vẻ vui sướng hoạt bát, trong ánh mắt là ánh sáng rực rỡ. Minh Hoa Chương vốn quen lạnh lùng, bỗng bị nụ cười rạng rỡ như vậy bao bọc, có chút trở tay không kịp.

Chỉ là dẫn nàng ra ngoài mà thôi, có cần phải vui mừng như vậy không?

Minh Hoa Chương quen ra lệnh rồi, lần này hắn lại dời ánh mắt trước. Minh Chước nhìn thấy nhị huynh lạnh lùng với tất cả mọi người lại phá lệ vì Minh Hoa Thường, tức giận tới nỗi túm váy. Nhị phu nhân Triệu thị nhìn thấy huynh muội ở đại phòng tình cảm thân thiết, nồng nhiệt, trong mắt cũng như có gai đâm.

Chỉ có Minh lão phu nhân rất vui mừng khi thấy cảnh này. Đại phòng chỉ có một đứa con trai Minh Hoa Chương này, bản thân Minh Hoa Chương lại vô cùng xuất sắc, tài nghệ song tuyệt, văn võ song toàn, từ nhân phẩm tới tướng mạo không có khuyết điểm nào. Minh lão phu nhân vô cùng hài lòng với Minh Hoa Chương, cũng đã xem hắn là Quốc Công kế nhiệm. Tiếc là tính tình đứa trẻ này quá nghiêm túc lạnh nhạt, ngoại trừ Trấn Quốc Công thì không thân cận với người nào nhà họ Minh. Hắn bằng lòng trò chuyện với Minh Hoa Thường là chuyện tốt.

Người Minh Hoa Chương thích, Minh lão phu nhân cũng sẽ coi trọng. Minh lão phu nhân chậm rãi nói: "Huynh muội các con là sinh đôi, cùng chờ mười tháng trong bụng mẹ, trừ cha các con ra thì hai con là người thân thiết nhất trên đời này, tân phụ, lang tế [*] tương lai cũng không thân bằng hai con. Song sinh nên thân thiết một chút, người ngoài nhìn cũng thấy mừng. Bão Cầm, lấy mấy cuộn gấm hoa văn chìm màu đỏ với rồng với phượng tới đây, sắm thêm đồ mới cho nhị lang nhị nương. Huynh muội các con rất đẹp, mặc quần áo giống nhau dự tiệc cho Thái Bình điện hạ vui mừng hơn chút."



[*] Con/cháu dâu, con/cháu rể.

Minh Dư nghe thấy Minh lão phu nhân lấy ra cả gấm vóc cất trong rương thì vừa khó hiểu vừa ghen tị trừng mắt nhìn Minh Hoa Thường. Minh lão phu nhân rõ ràng nói giữ lại mấy cuộn gấm vóc ấy làm nữ trang cho các nàng, hôm nay chỉ vì một bữa tiệc mà đưa hết cho Minh Hoa Thường?

Minh Hoa Thường nói lời cảm tạ, bảo Chiêu Tài nhận vải. Nàng để ý ánh mắt nhị phòng, tam phòng nhìn nàng đều không thân thiện lắm, nàng thầm hừ một cái, nghĩ thầm chọn hồng sẽ bóp quả mềm, Minh Hoa Chương cũng được nhận, vì sao bọn họ không dám lườm Minh Hoa Chương?

Minh lão phu nhân vốn muốn cho Minh Hoa Chương và Minh Hoa Thường đi, hiện tại tất cả như bà mong muốn, Minh lão phu nhân thoải mái, nói: “Phi Hồng Viên tuy là lâm viên [*] của hoàng thất, nhưng suy cho cùng không bằng trong nhà, các con phải đi vài ngày, mau về thu dọn đồ đi. Nhà lão nhị, nhà lão tam, các con cũng dẫn các cô nương về đi, không cần ở chỗ ta nữa."

[*] Lâm viên: Khu trồng cây cối, hoa cỏ để du ngoạn, nghỉ ngơi.

Mọi người đứng dậy hành lễ, vấn an theo thứ tự đi giày lui ra. Minh Hoa Chương mặc quần áo nhanh nhất, tùy ý kéo áo choàng lên rồi vén rèm đi mất, Minh Hoa Thường vội vàng đi giày rồi chạy theo Minh Hoa Chương.

Trước phòng chỉ còn lại nhị phòng, tam phòng. Minh Chước nhẫn nhịn lâu, giờ phút này cuối cùng không chịu nổi uất ức, kéo ống tay áo tam phu nhân nói: "Mẹ, Thái Bình Công Chúa gửi thiệp cho Minh gia, chứ không phải chỉ gửi cho đại phòng. Vì sao chúng ta không thể đi, Minh Hoa Thường lại có thể đi theo nhị huynh?”

Tam phu nhân liếc nhìn mẹ con nhị phòng rồi ra hiệu bằng mắt cho Minh Chước: “A Chước, không được vô lễ. Đại bá con là Quốc Công, tất nhiên mọi việc đại phòng đi đầu. Bên ngoài tuyết quá lớn, bệnh phong hàn từ năm ngoái của con còn chưa khỏi, cho dù tổ mẫu cho con đi thì ta cũng không yên lòng cho con ra ngoài. Đi thôi, phải về uống thuốc rồi."

Minh Chước không tình nguyện bị tam phu nhân lôi đi. Minh Dư nán lại cuối cùng, nàng ta chờ nha hoàn vú già của tam phòng đi khuất rồi mới hừ một tiếng, nói với mẫu thân: "A nương, tam thẩm giỏi tính toán thật, xem chúng ta là kẻ ngốc đó. Bà ta không ra mặt, lại còn khuyến khích chúng ta ra tay."

"Tổ mẫu của con còn ở bên trong, nói ít thôi." Nhị phu nhân thản nhiên nói: "Huống hồ bà ta nói không sai, phủ Trấn Quốc Công này chẳng phải là đại phòng sao?"

Bọn họ là con thứ nhị phòng, địa vị đại phòng vững chắc, Minh Hoa Chương nổi danh kinh thành, cho dù thế nào tước vị cũng không rơi tới đầu bọn họ. Minh Dư chưa bao giờ hy vọng xa vời với thân phận thiên kim Quốc Công, nàng ta chỉ muốn nhân lúc còn chưa ở riêng, cố gắng chuẩn bị cho mình nhiều của hồi môn thôi.

Đáng giận Minh lão phu nhân bất công, thiên vị Minh Hoa Chương thì thôi, nhưng bao cỏ kia chưa từng làm gì cả. Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào nàng là muội muội Minh Hoa Chương nên có thể có được tất cả ư?

Minh Dư không phục, nói: “Có thân phận tốt, nhưng chẳng có tài cán gì, khuê tú Lạc Dương chẳng người nào mất mặt bằng nàng. Nương tử cùng vai vế rõ ràng tự bối [*] nữ, nhưng nàng ta lại lấy tự bối nam."

[*] Tự bối là tên đệm mà tất cả các thành viên cùng thế hệ của một gia đình dùng chung.

“Được rồi, nói ít thôi.” Nhị phu nhân nói: “Ai bảo nàng là thai long phượng, chia đôi xương cốt và cả gân với nhị lang, trời sinh thân hơn người ngoài ba phần. Đi thôi, phải về rồi."

Dựa theo gia phả thì thế hệ này, nữ tử phải để chữ nữ bên cạnh, ví dụ như Minh Dư, Minh Chước [*], nam tử mới có thể dùng chữ hoa. Nhưng ai bảo Minh Hoa Chương và Minh Hoa Thường là sinh đôi, lúc Trấn Quốc Công đặt tên mặc kệ thứ tự gia phả, mà là tìm Hoa Chương, Hoa Thường trong kinh thi, với nghĩa "thường thường giả hoa, vân kỳ hoàng hề. Ngã cấu chi tử, duy kỳ hữu chương hề [*]", hy vọng bọn họ xinh đẹp mạnh mẽ, không mất lễ nhạc phép tắc."

[*] Chữ Nữ 女, Minh Dư 明妤, Minh Chước 明妁.

[*] Câu thơ trong tập Tiểu Nhã - Kinh Thi. "Hoa tươi nở rực rỡ, cây lá xanh tươi tốt. Gặp được hiền quân tử, lòng ta đây sướng vui."

Hai cái tên này vừa nhìn là thấy một đôi, tràn đầy kỳ vọng và yêu thương, cho dù người không biết cũng có thể nhìn ra tình cảm của người đặt tên. Minh Dư rất tức giận, giậm mạnh chân rồi đi theo mẫu thân rời đi.

Giờ phút này trong gió tuyết trắng xóa, Minh Hoa Thường đi theo sau Minh Hoa Chương, không để ý sắc mặt lạnh nhạt của hắn, ríu rít nói: "Nhị huynh, đa tạ huynh bằng lòng dẫn muội ra ngoài. Phi Hồng Viên ở đâu? Xa không? Muội cần mang gì đi, trên đường lạnh không?"

Minh Hoa Chương đau đầu vì tiếng ồn. Trong lòng hắn hết cách, nàng là một trong hai người duy nhất biết rõ hắn mặt lạnh còn muốn tiếp cận, một người khác là Tạ Tể Xuyên. Nhưng Minh Hoa Thường và Tạ Tể Xuyên không giống nhau, Tạ Tể Xuyên da dày thịt béo, có thể tùy ý mặc kệ, nhưng Minh Hoa Thường là nữ tử, Minh Hoa Chương không thể thật sự bỏ mặc nàng.

Minh Hoa Chương nói: "Muội cũng không biết Phi Hồng Viên ở đâu, vì sao cứ muốn đi? Không bằng ta nói với tổ mẫu để muội ở lại trong phủ..."



"Không." Minh Hoa Thường nhảy dựng lên như bị giẫm vào đuôi, một mực túm tay áo Minh Hoa Chương, chỉ thiếu treo lên người hắn: "Đừng mà, đừng mà, huynh đã đồng ý với muội, không được đổi ý!"

Minh Hoa Thường quen làm chuyện này rồi, ngựa quen đường cũ túm chặt cổ tay áo Minh Hoa Chương và ngửa đầu tội nghiệp nhìn hắn.

Bọn họ cùng tuổi, nhưng vóc dáng thiếu niên cao hơn Minh Hoa Thường rất nhiều. Khung xương hắn còn vẻ mảnh khảnh của thiếu niên, nhưng bả vai đã nảy nở, hai chân thon dài, tay chân nhỏ gầy. Đứng dưới mái hiên như cây trúc gầy gò cao ngất sau mưa, vô cùng thoát tục, Minh Hoa Thường ngửa nửa đầu mới có thể nhìn thấy cằm Minh Hoa Chương.

Nàng không thông cầm kỳ thi họa, chỉ có tài ở khoản làm nũng trốn phạt, Trấn Quốc Công thường xuyên thất bại trước ánh mắt của nàng. Minh Hoa Chương không có cách nào trước ánh mắt ướt át như con chó bị bỏ rơi ở gần trong gang tấc. Hắn muốn rút ống tay áo về nhưng Minh Hoa Thường cho rằng hắn muốn từ chối nên vội vã ôm chặt cánh tay hắn, uất ức tựa vào người hắn: "Huynh!"

Minh Hoa Chương cảm nhận được sự ấm áp và mềm mại bỗng nhiên dán lên cánh tay, thật sự hết cách, nói: "Ta không đổi ý, muội đứng lên trước đã."

Minh Hoa Thường mở hai mắt tròn xoe, hoài nghi nhìn Minh Hoa Chương: “Thật à?”

Thiếu niên gần như là thở dài: “Thật.”

Minh Hoa Thường vô cùng vui mừng buông tay ra, Minh Hoa Chương thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới có thời gian trả lời câu hỏi vừa rồi của nàng: "Phi Hồng Viên ở phí nam núi Mang, vì Thái Bình Công Chúa muốn nhìn toàn cảnh Lạc Dương từ xa, tốn mười nghìn lượng vàng xây trang viên trên ngọn núi cao nhất, vào núi Mang rồi, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy viên tử của bà ấy. Phong cảnh đẹp, đường khó đi, trên núi còn lạnh hơn Lạc Dương, muội chuẩn bị nhiều quần áo dày, thảm, lò sưởi, không cần lo lắng hành lý lương thực, cứ cố mang nhiều vào..."

“Từ từ, nhị huynh huynh nói chậm một chút!" Minh Hoa Thường vội vàng quay đầu lại: "Chiêu Tài, mau mang đồ ghi chép lại đây!"

Minh Hoa Chương nghe thấy cái tên này, giữa mày không khỏi nhảy lên. Hắn nhìn Minh Hoa Thường một cái, vẻ mặt rất phức tạp, cuối cùng vẫn bỏ cuộc.

Được rồi, nàng thích gọi là gì thì gọi vậy đi, cái tên Chiêu Tài này... cũng khá hay.

Minh Hoa Chương chậm rãi nói lại những đồ nữ trang cần trên đường. Chiêu Tài cố gắng ghi lại, Minh Hoa Thường thành công chuyển áp lực cho người khác, nàng rảnh rỗi nhìn các thứ xung quanh.

Trong gió tuyết khắp sân, không ai ưa nhìn bằng Minh Hoa Chương. Thiếu niên chắp tay đứng dưới mái hiên, y phục đỏ rực bay phất phới tạo ra một màu tươi đẹp trong hành lang gấp khúc đọng tuyết.

Trước kia đã biết Minh Hoa Chương tuấn tú, hôm nay nhìn khoảng cách gần, Minh Hoa Thường phát hiện hắn có thể trở thành ánh trăng sáng, người trong mộng của toàn bộ thiếu nữ Lạc Dương là có lý do cả. Minh Hoa Thường để ý cổ áo Minh Hoa Chương xộc xệch, vừa rồi bị nàng kéo lệch.

Minh Hoa Chương đẹp như một vầng trăng trên mây, mà bản thân hắn cũng lạnh lùng kiêu ngạo như ánh trăng, hôm nay quần áo bị kéo xộc xệch, thật sự ảnh hưởng tới khí chất ôn hòa và vẻ đẹp của hắn. Minh Hoa Thường thành thục vươn tay sửa sang lại cổ áo cho Minh Hoa Chương.

Minh Hoa Chương kinh hãi, lập tức lui về sau một bước. Minh Hoa Thường nhìn vào cặp mắt lạnh như băng, con ngươi trong sáng, xấu hổ giơ tay ra: "Nhị huynh, y phục huynh xộc xệch..."

Minh Hoa Chương liếc mắt nhanh rồi kéo lại cổ áo.

Vẻ mặt hắn quá nghiêm túc không thể xâm phạm, Minh Hoa Thường có cảm giác tội lỗi mình giở trò lưu manh. Nàng thu ngón tay, hơi lúng túng. Minh Hoa Chương mím đôi môi mỏng, thoạt nhìn vẫn đàng hoàng cao quý: "Sau khi về ta sẽ bảo người viết một tờ giấy rồi đưa tới cho muội. Nếu như không có chuyện gì thì ta đi trước đây."

Minh Hoa Thường nghĩ đến cái gì đó, muốn hỏi theo bản năng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ không muốn phản ứng của Minh Hoa Chương lại hơi do dự. Minh Hoa Chương nhìn ra nàng muốn nói lại thôi, hỏi: “Còn có chuyện gì?”

Minh Hoa Thường cắn cắn môi, ngượng ngùng hỏi: “Cái đó, trong yến hội có được ăn no không ạ?"

Tác giả nói ra suy nghĩ:

Minh Hoa Chương: Thùng cơm muội muội của ta.