Song Bích

Chương 21: Sa lưới



Ngoài cửa im ắng, người kia hạ giọng nói: "Hắn muốn ở bên cạnh bảo vệ nhị lang quân, không đi được. Nhị lang quân mới phái ta đến truyền lời."

Minh Hoa Thường "ừ" một tiếng, gật đầu rồi nói: "Hóa ra là vậy. Ngươi chờ một lát, ta đi thu dọn đồ đạc."

Chiêu Tài ngạc nhiên nhìn Minh Hoa Thường, không biết nàng đang làm gì. Mà Minh Hoa Thường vừa quay người lại đã trầm mặt xuống, khẽ nói: "Mau dọn đồ tới chặn cửa. Người bên ngoài căn bản không phải là tới đón chúng ta, mà là hung thủ!"

Bên cạnh Minh Hoa Chương căn bản không có người hầu nào tên là Tắc Thực, nếu như người bên ngoài thực sự nhận được mệnh lệnh của Minh Hoa Chương đi đón người, thì sao lại bịa ra chuyện không thể xảy ra chứ?

Cho nên đáp án rất đơn giản, hắn ta không phải là do Minh Hoa Chương phái tới. Hắn là hung thủ, muốn lừa nàng ra ngoài làm con tin, thậm chí muốn giết nàng.

Chiêu Tài nghe xong thì sợ tới mức gào thất thanh, bị Minh Hoa Thường nhanh tay lẹ mắt che miệng lại. Đám tỳ nữ hoàn toàn sợ ngây người, mà Nhậm Dao lại phản ứng đầu tiên. Nàng ấy không nói hai lời dọn một cái bàn qua, khiêng lên rồi nhanh chóng chạy đến trước cổng, dùng sức chặn cửa lại.

Có Nhậm Dao dẫn đầu, những gã sai vặt khác cũng kịp phản ứng, vội vàng khuân vác đồ, có thể tìm tới cái gì thì chuyển cái đó. Nhậm Dao giẫm một chân lên bàn, dùng sức ghìm vào trong đất, nàng cũng muốn biết kẻ giả thần giả quỷ mấy ngày qua rốt cuộc là thần thánh phương nào. Nàng lặng lẽ tới gần cửa gỗ, nhìn ra bên ngoài qua khe cửa.

Nhưng mà nàng vừa áp sát lại đã nhìn thấy một con mắt. Người kia cũng đang dán trên khe cửa nhìn các nàng!

Nhậm Dao dựng tóc gáy, lập tức vọt sang bên cạnh, dùng lưng chống lên cửa. Mà gần như cùng lúc đó, một con dao đâm vào giữa khe cửa, vừa hay ở vị trí Nhậm Dao mới đứng, chỉ cần nàng ấy chậm một lát là đã trúng chiêu.

Đối phương đánh một đòn chưa trúng thì cũng không do dự, lập tức trở tay đẩy chốt cửa ra, mạnh mẽ đạp một phát lên cửa.

Sức lực của người bên ngoài lớn đến đáng sợ, tiếng đạp cửa vô cùng vang dội, giống như là cả viện đều đang rung chuyển. Nhậm Dao và mấy gã sai vặt đang cùng nhau đỡ cửa cũng run lên.

Bọn nha hoàn sợ đến mức thét to, chen lấn trốn về sau. Minh Hoa Thường không hề nhúc nhích, chẳng mấy chốc đã thành người đứng trước tất cả bọn họ.

Sắc mặt nàng bình tĩnh, gọi Bảo Bảo tới rồi chỉ vào cổng, nói: "Bảo Bảo, kẻ bên ngoài là người xấu, nếu như hắn ta bước vào thì lập tức cắn hắn ta, không cần thu lực!"

Nàng vừa dứt lời, cánh cổng "ầm" một tiếng bị phá tan. Đám người hầu ngã thành một đống, một nam tử cao lớn vạm vỡ cầm một thanh đao, thấy người là chém. Một gã sai vặt đang giãy giụa bò lên trước, hắn nhìn thấy lưỡi đao trắng bóng giáng từ trên trời xuống, sợ đến nhũn chân, lại lần nữa ngã xuống đất, hoàn toàn mất đi năng lực phản ứng.

Giây phút nghìn cân treo sợi tóc, bên cạnh bỗng chém ra một vạt đỏ, mũi thương màu bạc ngăn lưỡi đao lại. Nhậm Dao quát to một tiếng, bỗng xoay tròn mũi thương, cây thương tua đỏ đánh về phía các chỗ hiểm của nam tử giống như rồng bơi.

Nam tử giơ đao đánh trả, sức lực hắn ta rất lớn, hình thể cũng cao to, ra tay không có kỹ xảo gì mà toàn nhờ cậy mạnh, lực sát thương vô cùng kinh người. Nhưng thương pháp của Nhậm gia chú ý gặp mạnh thì càng mạnh, cách đánh của hắn ta ngang ngược nhưng vũ khí của Nhậm Dao dài, tốc độ nhanh, hoàn toàn đền bù khuyết điểm sức lực của mình, cả hai đánh có tới có lui.

Sau khi Nhậm Dao đến vườn Phi Hồng, mỗi ngày không phải bị người chết dọa sợ thì là bị ma quỷ dọa, đã cảm thấy ngủ không ngon mấy ngày rồi, cuối cùng hôm nay cũng đụng phải kẻ giả thần giả quỷ này. Trong lòng nàng ngập tràn lửa giận, lại thêm vài ngày chưa luyện thương, đã sớm muốn giãn gân giãn cốt, thương trong tay nàng càng ngày càng nhanh, ở trên không trung hợp thành bóng chồng, uy thế hừng hực, thế không thể đỡ.

Vậy mà sức lực mà hung thủ lấy làm tự hào lại không dùng được, đây thậm chí còn là nữ tử! Hắn ta giận dữ, nóng lòng tìm lại mặt mũi, dẫn tới lộ ra sơ hở trong lúc hành động. Hắn ta đang muốn bất chấp tất cả, trên cánh tay bỗng truyền đến cơn đau kịch liệt, giống như ngay cả thịt trên thắt lưng cũng bị xé xuống.

Hắn ta quay đầu, nhìn thấy một con súc sinh.

Bảo Bảo nhào xuống đất, tứ chi đè thấp, gầm gừ nhe răng uy hiếp, trên móng của nó còn mang theo vết máu.

Hung thủ càng bị chọc giận, nâng đao muốn chém chết con súc sinh này, Nhậm Dao thừa thắng xông lên, đâm một phát trúng bả vai hắn ta.

Cánh tay hắn ta đã bị mèo rừng cào một cái, bả vai lại thêm vết thương mới. Đau đớn cuối cùng cũng khiến lý trí của hắn ta quay về, hắn ta nhìn xung quanh, phát hiện Minh tiểu nương tử từng năm lần bảy lượt làm hỏng chuyện của hắn ta đang đứng giữa sảnh, sau lưng là một đám nha hoàn. Nàng ta nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn ta, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, ánh mắt sáng ngời, vậy mà lại không hề sợ hãi.

Dù là vào thời điểm như thế này, hung thủ vừa nhìn thấy nàng thì vẫn cảm thấy vô cùng kích động. Sớm từ lúc hắn ta phụng mệnh theo dõi Trì Lan thì đã chú ý tới nàng.

Trì Lan dung mạo bình thường, nói chuyện không thú vị, bất kể làm người hay làm việc thì đều hơi vụng về. Thế nhưng vị tiểu nương tử này lại xinh đẹp khéo léo, càng tiếp xúc lại càng bất ngờ.

Đáng tiếc đây là thiên kim phủ Trấn Quốc Công, phụ thân cưng chiều, huynh trưởng bảo vệ, người qua lại bên cạnh đều là các lang quân tiểu thư tướng mạo xuất chúng, xuất thân cao quý giống nàng, hoàn toàn không phải loại cỏ rác như hắn ta có thể mơ tưởng.

Cho nên lúc hắn ta ý thức được mình đã bị phát hiện, suy nghĩ đầu tiên chính là giết nàng. Hắn ta bại lộ, cho dù Thái Bình Công chúa tha thứ hắn ta thì Định Vương cũng sẽ giết hắn ta. Dù sao cũng là chết, không bằng trước khi chết hoàn thành ước nguyện cuối cùng, kéo tiểu thư phủ Quốc Công cao cao tại thượng chôn cùng hắn ta.

Hung thủ vừa thoát thân là lập tức tới thẳng đây, trong mắt hắn ta thì đám hộ vệ của quý tộc đều là một đám chỉ biết khoa chân múa tay, không chặn được một đấm của hắn ta, đến đây chẳng phải như vào chỗ không người? Nhưng không ngờ tới Minh Hoa Thường đã nhìn thấy mưu kế của hắn ta, một nữ tử khác chỉ dùng một cây thương đã khiến hắn nửa bước khó đi.

Trong mắt hắn ta, nữ nhân hoặc là ngu như lợn, hoặc là xinh đẹp tùy tiện, hắn ham muốn vẻ đẹp và sự yếu đuối của họ, nhưng lại hận các nàng không biết kiểm điểm. Cho nên cách tốt nhất chính là giết chết các nàng vào thời điểm đẹp nhất, như vậy thì các nàng sẽ không thể phản bội hắn ta.

Hắn ta dùng tới quyền lực của mình như một lẽ đương nhiên, quy phục giáo hóa các nàng, không hề để nữ nhân vào trong mắt. Nhưng bây giờ, vậy mà hắn ta lại thua trong tay nữ nhân mà hắn ta xem thường nhất?

Thương của Nhậm Dao càng ngày càng dày đặc, trong chớp mắt mà trên người nam tử lực lưỡng đã nhiều thêm mấy vết thương do thương cắt và bị mèo rừng cào. Hắn ta căm hận nhìn Minh Hoa Thường một cái, bỗng bắt lấy một gã sai vặt rồi ném về phía Nhậm Dao. Nhậm Dao vội vàng thu thương lại, chờ lúc nàng lại đứng vững thì đã thấy hung thủ phá cửa chạy đi.



Nhậm Dao cười lạnh một tiếng, nhấc thương lên rồi nói: "Ta xem ngươi có thể chạy đi đâu!"

Nhậm Dao khí thế hùng hổ xông ra ngoài, Bảo Bảo cũng "vèo" một tiếng chạy ra ngoài, Minh Hoa Thường giật mình, vội vàng đuổi theo: "Nhậm tỷ tỷ, Bảo Bảo, đừng đi, chờ ta một chút."

Mặc dù đuổi theo hung thủ nguy hiểm, nhưng ở lại một mình còn nguy hiểm hơn. Minh Hoa Thường hiểu rất rõ khả năng của bản thân, rời đi Nhậm Dao và Bảo Bảo, nàng chỉ là một kẻ vô dụng thôi.

Minh Hoa Thường đi ra ngoài, nàng vốn cho rằng phải tốn nhiều sức lực, không ngờ mới đi mấy bước đã nhìn thấy hung thủ. Minh Hoa Thường nhìn thấy người đối diện, hai mắt sáng lên: "Nhị huynh!"

Minh Hoa Chương đứng trên hành lang, trong tay cầm một thanh hoành đao(*) đen nhánh thon dài. Hung thủ nâng đao bổ về phía hắn, Minh Hoa Thường dùng vỏ đao chặn lại. Hắn ta dùng sức ghì đao xuống, Minh Hoa Chương cũng bất động như núi đỡ đòn. Hai người đang đấu sức, Minh Hoa Chương bỗng nghiêng người tá lực, hung thủ không thể tránh né lảo đảo về phía trước, Minh Hoa Chương nhấc chân, đá mạnh lên eo hung thủ.

(*) Bội đao của binh sĩ thời xưa.

Hắn ta lùi lại mấy bước liền mới đứng vững, đầu lưỡi chống má, hoạt động bả vai, trên mặt lộ ra vẻ hung hãn chết lặng.

Minh Hoa Thường nhìn thấy vậy thì trái tim chợt co chặt: "Nhị huynh, cẩn thận!"

Tên này đã phục vụ trong quân đội nhiều năm, thành thạo thuật cách đấu, kỹ xảo điều tra, hơn nữa lúc này hắn ta đã bị dồn vào đường cùng, bất chấp tất cả thì hậu quả không dám tưởng tượng.

Minh Hoa Thường còn chưa nói xong, cuộc chiến bên kia lại lần nữa bắt đầu. Mỗi một chiêu hung thủ đều dùng hết sức lực, lưỡi đao di chuyển trong không trung tạo thành tiếng gió vù vù, mà từ đầu tới cuối Minh Hoa Chương đều không rút đao, dùng vỏ đao chắn, xoáy, đẩy, đánh, lưỡi đao và vỏ đao chạm vào nhau, tiếng kim loại va chạm không dứt bên tai.

Minh Hoa Thường nhìn mà không dám chớp mắt, Minh Hoa Chương và hung thủ so chiêu quá nhanh, cho dù Nhậm Dao muốn hỗ trợ cũng không tìm được khe hở. Đột nhiên, Minh Hoa Chương tới gần hung thủ, túm lấy cổ tay của hắn ta rồi dùng sức gập lại.

Hung thủ bị đau, ngón tay không khỏi buông lỏng, đao tuột khỏi tay, "ầm" một tiếng rơi trên mặt đất. Minh Hoa Chương cũng nhân cơ hội này khóa chặt khớp xương của hắn ta, đẩy ngã hắn ta xuống đất.

Thị vệ đuổi từ phía sau tới thấy thế cũng cùng nhau tiến lên, đè chặt hung thủ trên mặt đất. Giang Lăng cùng Thái Bình Công chúa chạy tới, hắn nhìn thấy người nằm trên mặt đất thì hô to gọi nhỏ nói: "Công chúa ngài nhìn xem, bắt được người rồi!"

Ánh đuốc chiếu sáng không gian bên cạnh Thái Bình Công chúa sáng như ban ngày. Thái Bình Công chúa đứng trên cao nhìn xuống người bị đè trên mặt đất, lạnh lùng "xùy" một tiếng: "Đám sâu kiến các ngươi mà cũng muốn ám hại bản cung?"

Minh Hoa Chương không thích bị người đụng chạm, sau khi thị vệ của Thái Bình Công chúa xông tới, hắn lập tức nhường vị trí, lưu loát lui ra. Bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để thẩm vấn phạm nhân, Minh Hoa Chương nhắc nhở: "Công chúa, lục soát chỗ ở của hắn ta trước, tìm chứng cứ quan trọng hơn."

"Đúng vậy." Không biết Minh Hoa Thường đã đi đến bên cạnh Minh Hoa Chương từ bao giờ, nói: "Nếu ta không đoán sai thì đôi mắt của ba người Trì Lan, Ngụy Tử, Tâm Liên hẳn là vẫn đang giấu trong phòng hắn ta."

Giang Lăng lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: "Hả, ngươi đang nói linh tinh gì thế? Hắn ta lấy mắt của người chết làm gì? Chứng cứ rõ ràng như thế, chắc chắn đã bị hắn ta tiêu hủy rồi."

"Không." Minh Hoa Thường núp sau lưng Minh Hoa Chương, nhìn trông rất ngoan ngoãn mềm mại, lời nói ra lại vô cùng chắc chắn: "Nhất định hắn ta sẽ giữ lại làm kỷ niệm, để ngày sau còn dư vị. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì mấy đôi mắt kia hẳn sẽ đặt chung một chỗ với y phục của nữ tử. Lúc lục soát phòng, cảm phiền để ý đến hòm xiểng, ngăn kéo nhiều hơn. Phong cách của những món đồ đó hẳn là không hợp với cả căn phòng."

Giang Lăng cảm thấy Minh Hoa Thường đang nói bậy: "Ngươi đã đến phòng của hắn ta bao giờ đâu, ngươi có thiên nhãn chắc, sao lại biết hắn ta muốn cất đồ ở chỗ nào?"

Minh Hoa Chương bất ngờ lên tiếng, giọng hắn véo von như suối, mát lạnh sạch sẽ, tươi đẹp nhưng tràn đầy lực lượng: "Làm theo lời muội ấy nói."

Từ khi tiệc Phi Hồng bắt đầu tới nay, trong sơn trang chưa có lấy một đêm yên bình. Tất cả mọi người đã chìm vào ngủ say, bên ngoài bỗng hết nổi lên ánh lửa lại vang lên tiếng chạy vội, cuối cùng thậm chí còn hô lên.

Tất cả mọi người bị đánh thức, Ngụy Vương dựa trên giường, vạt áo lỏng lẻo, trong ngực còn ôm một mỹ nhân không mảnh vải che thân, sắc mặt khó coi hỏi: "Bên ngoài làm sao thế?"

Người hầu quỳ dưới giường, đôi mắt nhìn chằm chằm sàn nhà, không dám ngước lên nhìn dù chỉ một chút. Thời tiết lạnh như vậy nhưng mồ hôi lại chảy ròng trên trán hắn: "Ngụy Vương, việc lớn không tốt, hình như Thái Bình Công chúa đã bắt được hung thủ."

Ngụy Vương mới vừa tỉnh lại từ trong hương mềm, trong chốc lát chưa kịp phản ứng: "Hung thủ gì?"

"Tên nô tài bên cạnh Định Vương."

Đầu óc vốn còn đang hơi mơ màng của Định Vương lập tức bừng tỉnh, trong mắt không còn chút sóng tình nào, giơ tay đẩy mỹ nhân trong lòng ra: "Định Vương đâu?"

Lúc Định Vương và Ngụy Vương đuổi tới sảnh chính, bên trong đã đứng đầy người. Một nam tử vạm vỡ mặc áo lam bằng vải thô bị trói gô quỳ gối giữa sảnh, bên cạnh ném những thứ tìm thấy từ trong phòng của hắn ta.

Có các loại kiểu dáng váy áo màu đỏ của nữ nhân, đáng sợ nhất là sáu tròng mắt được đặt trong hộp gấm.

Định Vương chỉ nhìn lướt qua rồi thu tầm mắt lại, sắc mặt thong dong đi về phía Thái Bình Công chúa: "Công chúa, sao vậy?"

Thái Bình Công chúa nhìn thấy Định Vương và Ngụy Vương thì ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Không có gì, chỉ là bắt được một tên nô tài gan to bằng trời, hại chết ba tỳ nữ của bản cung, thậm chí còn muốn ra tay với người bên cạnh bản cung. May mà bản cung tỉnh táo, bây giờ bắt cả người lẫn tang vật. Định Vương, Ngụy Vương, các ngươi nói, đối với loại người vô ơn ăn cây táo rào cây sung này thì nên trừng trị thế nào?"

Vẻ mặt Ngụy Vương không thay đổi, không trả lời mà hỏi lại: "Những chuyện quái lạ xảy ra thời gian trước đều do hắn ta gây ra?"



"Còn không phải sao." Thái Bình Công chúa nói: "Bây giờ thiên hạ thái bình, nhật nguyệt đồng huy, thần uy của thiên tử chiếu rọi xuống dưới, nào còn ma quỷ gì nữa? Rõ ràng là kẻ này giở trò dối trá, dùng mánh khóe ma quái, dùng danh nghĩa quỷ rắn để hại người."

Thái Bình Công chúa nhìn thẳng vào bọn họ, vẻ giễu cợt như có như không, trong lời nói đầy ẩn ý. Ngụy Vương biết một kế này đã thất bại, trong lòng cảm thấy hơi thất vọng, nhưng trên mặt vẫn bày ra thái độ thong dong kiêu ngạo, chẳng hề để ý nói: "Hóa ra là do hắn ta giở trò quỷ. Nếu đã bắt được thủ phạm, vậy thì trừng trị là được."

"Chuyện trong phủ Công chúa, đương nhiên ta sẽ xử lý, không nhọc Ngụy Vương quan tâm." Thái Bình Công chúa nói rồi quay sang nhìn Định Vương, cảm xúc trong mắt đen tối không rõ: "Định Vương, đây là thị vệ của chàng, ta xử quyết hắn, chàng sẽ không bận tâm chứ?"

Định Vương nho nhã cười: "Đương nhiên là không. Hắn ta đã quấy rầy Công chúa, cho dù có trừng trị thế nào cũng không đủ."

Trong lúc Thái Bình Công chúa nói chuyện với Định Vương và Ngụy Vương, có năm người trẻ tuổi đã quay về viện của mình. Mặc dù đã bắt được hung thủ, nhưng nhìn qua sơn trang còn phải hỗn loạn nốt một đêm này nữa. Minh Hoa Chương và Minh Hoa Thường không dọn ra ngoài, dự định tiếp tục ở tạm trong viện của Giang Lăng một đêm.

Minh Hoa Thường ngáp một cái, lúc này mới cảm giác được cơn buồn ngủ ập tới: "Buồn ngủ quá."

"Ta cũng buồn ngủ." Mí mắt dưới của Nhậm Dao đen xì, nàng ấy hơi nghiến răng nghiến lợi nói: "Đồ chó chết, cuối cùng ta cũng có thể ngủ một giấc tử tế."

Minh Hoa Thường cực kỳ đồng cảm gật đầu, Minh Hoa Chương quay lại lườm Nhậm Dao một cái, vẻ mặt hơi không vui.

Từ nhỏ Nhậm Dao đã sống như một nam lang, miệng đầy lời thô tục. Chính nàng nói thì thôi đi, nhưng loại lời này sao có thể nói bên tai Minh Hoa Thường chứ?

Trong năm người chắc chỉ có mình Giang Lăng còn mong nhớ về bản án. Hắn kinh ngạc lấy làm lạ, khỏe như rồng như hổ, nói: "Minh nhị nương, sao ngươi lại biết sáu tròng mắt kia còn chưa bị vứt, còn đoán được chúng sẽ được cất ở đâu? Có phải ngươi đã đến phòng của hung thủ trước rồi không?"

Minh Hoa Thường che miệng lại, nhẹ nhàng ngáp một cái rồi nói: "Buồn ngủ quá, nhị huynh, Tạ a huynh, muội đi ngủ đây."

Minh Hoa Chương gật đầu, Tạ Tế Xuyên cười tủm tỉm nói: "Nhị muội muội ngủ ngon mơ đẹp."

"Này, đừng ngủ chứ, ngươi nói cho ta biết trước đã!" Minh Hoa Thường và Nhậm Dao không nể tình chút nào, Giang Lăng nhìn sang Minh Hoa Chương, nhiệt tình nói: "Minh nhị lang, sao ngươi biết..."

Minh Hoa Chương ngoảnh mặt làm ngơ, trực tiếp đi về phòng mình, ngay cả một phản ứng cũng không đáp lại hắn. Giang Lăng đành phải quay sang kéo Tạ Tế Xuyên: "Tạ huynh, không phải ngươi cũng vội vã muốn đi ngủ chứ? Ta chuẩn bị rượu ngon rồi, chúng ta vừa uống rượu vừa nói chuyện!"

Tạ Tế Xuyên âm thầm đẩy tay Giang Lăng ra, vẻ mặt xin lỗi: "Trong nhà quản nghiêm, không cho uống rượu, ta chỉ có thể phụ ý tốt của Giang thế tử, xin lỗi."

Nói xong, Tạ Tế Xuyên cũng không cho Giang Lăng có cơ hội nói chuyện, quay đầu rời đi. Giang Lăng gọi mấy tiếng, vẫn phải trơ mắt nhìn bốn người kia bỏ hắn mà đi, chẳng có ai chịu ở lại.

Giang Lăng thở dài, tiếc nuối đi về phía phòng mình: "Xem ra ta chỉ có thể uống một mình."

Hắn đẩy cửa ra, phát hiện phòng của mình không biết đã từng bị bao nhiêu người viếng thăm, lật tung hết cả lên, thậm chí còn thiếu mấy món gia cụ.

Giang Lăng giật mình tại chỗ. Từ lúc hắn lớn lên tới giờ, còn chưa từng ở trong căn phòng nào lộn xộn như này, trong mắt hắn thì hoàn toàn không thể ngủ được. Nhưng mấy căn phòng khác đều đã có người ở, xem ra chỉ có thể đi tìm quản gia phủ Công chúa, tìm một gian phòng khác cho hắn.

Giang Lăng đi ra ngoài hai bước, luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ: "Ài, đây không phải là viện của ta à?"

-

Thánh Lịch năm đầu tiên, mười bảy tháng Giêng.

Cuối cùng hôm nay cũng đã liên lạc được với dưới núi, Nữ hoàng sai Cấm Vệ quân đến núi Mang dọn dẹp đường đi, các gia tộc lớn ở thành Lạc Dương cũng phái người tới giúp đỡ. Nhiều người nhiều sức, cuối cùng cũng đào ra một con đước vào lúc hoàng hôn. Tiếc là sắc trời đã tối, hôm nay không thể lên đường được, nhị huynh bảo ta tối nay thu xếp hành lý, sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát.. Ngôn Tình Sủng

Lúc nhị huynh từ bên ngoài trở về, sắc mặt có vẻ không đúng lắm. Hắn bảo ta ra ngoài để nói chuyện riêng với Tạ a huynh. Bọn họ cho rằng ta không nghe thấy, thật ra ta đã đoán được, tuyết lở không phải là xảy ra tự nhiên.

Nhưng điều này thì có liên quan gì chứ? Ngày mai ta có thể về nhà rồi, có thể ăn bánh ngọt nóng hổi, thịt hươu nướng bên ngoài giòn bên trong mềm, còn có bánh bột của Thang Thực Ký ở thành Đông!

Vậy mà Nhậm tỷ tỷ lại chưa ăn ở Thang Thực Ký bao giờ, ta đã giao hẹn với tỷ ấy rồi, sau khi về Lạc Dương sẽ cùng đi thành Đông ăn bánh bột lộc nhung tôm nõn. Tiếc là Bảo Bảo không thể đi theo ta được, nếu như có thể để cho Giang Lăng chi tiền để ta nuôi Bảo Bảo thì tốt rồi.

Minh Hoa Thường, ghi vào tối mười bảy tháng Giêng, ở sơn trang Phi Hồng núi Mang.

Còn nữa: Cái tên Phi Hồng này thật không may mắn, nghe nói Thái Bình Công chúa đã có ý định đổi tên cho cái vườn này.

Cuối cùng: Hung thủ bất ngờ phát bệnh, chết trong phòng chứa củi ở sơn trang, không biết nguyên nhân bệnh cụ thể.

Vụ án thứ nhất "Phong Tuyết Dạ Yến", xong.